Tạ Thanh bay về Bắc Kinh ngay trong đêm đó, sáng hôm sau, nhân viên thư tín điện thoại hỏi có có ở nhà không.
Tạ Thanh nói có, trước giờ trưa liền đưa đến cho cô.
Cô tiếp nhận phong bì, nhìn người gửi đúng là tòa án, tim đập không ngừng, đại não trống rỗng, trực tiếp đi đến cái bàn trong văn phòng khu vực làm việc chung mở ra.
Mở ra, xác thật là văn bản thông báo mở phiên tòa, thời gian mở phiên tòa là vào một buổi chiều hơn ngày sau đó.
Chỉ một trang giấy mỏng manh như thế thôi mà làm cho Tạ Thanh đứng hình.
Mỗi hơi thở của cô đều lạnh lẽo, mỗi một ngụm không khí hít vào giống như đem trái tim cô đông lạnh lại. Qua một lúc, mới phát hiện cả thân người mình đều lạnh ngắt.
Lại qua thêm một chút nữa, nhiệt huyết xung quanh mình đều như sôi trào, dường như mỗi mạch máu đều chuyển sang trạng thái hưng phấn, nhiệt huyết lan tràn cả người, làm cho mỗi lỗ chân lông đều tê dại.
Nếu như không có ai đến quấy rầy cô, chỉ sợ cô có thể đứng cả ngày ở đây.
Đầu vai bị nhẹ chạm một cái, trong nháy mắt Tạ Thanh như bị điện giật, giật mình quay người lại.
Lục Thành cười như không cười mà nhìn cô: “Cô hóa đá.”
Tạ Thanh đứng ở trong khu làm việc chung cúi đầu nở một nụ cười cứng ngắc, đưa tờ thông báo mở phiên tòa cho hắn xem.
Lục Thành quét mắt nhìn thời gian: “Được rồi, để tôi để trống ngày đó.”
“…Không cần.” Tạ Thanh vội nói, “Tôi tự mình đi được.”
Hắn cười ra tiếng, quét mắt bốn phía nhìn những nhân viên đang bận rộn làm việc, ý bảo cô đi nơi khác nói chuyện.
Hai người đi vào văn phòng hắn, đóng cửa lại, hắn xoay người, vẫn là khuôn mặt cười: “Ly Đại, đừng khách khí.”
“Thực sự tôi có thể tự mình đi được.” Thần sắc của Tạ Thanh thành khẩn, “Còn có luật sự mà, không có việc gì.”
Nhướng mày nhìn cô chăm chú trong vòng ba giây, hắn gằn từng chữ một: “Nhưng tôi là nhân chứng.”
Tạ Thanh: “?”
“Tôi phải ra tòa để nói rõ nguồn gốc của đoạn ghi âm, người đang cùng tôi nói chuyện là ai.” Lục Thành nói.
“À…” Tạ Thanh gật gật đầu, lại hỏi, “Nhưng anh trực tiếp xuất hiện ở phiên tòa thẩm vấn Khởi Văn, có ảnh hưởng đến những hợp tác khác không?”
“Những chuyện này cô không cần phải lo lắng.” Hắn nói, dừng lại, lại nói, “Hơn nữa cô cần phải tin tưởng, mặc kệ là ngành nghề nào, đại đa số đều muốn giữ gìn quy tắc của ngành nghề.”
Lừa gạt tác giả, ác ý đè thấp giá cả, lợi dụng tin tức không bình đẳng để đoạt toàn bộ bản quyền, đây chính là việc phá hủy quy tắc của ngành nghề.
Quả thật bởi vì có được lợi nhuận khổng lồ, rất nhiều người chuyện gì cũng có thể làm. Nhưng bên cạnh đó còn có những người dùng ngòi bút làm vũ khí để chống lại những việc này.
“Có lương tâm trong việc sử dụng bản quyền là phương châm của nhà Văn hóa Thành Thư, đắc tội với Khởi Văn, đối với tôi cũng không phải là đả kích gì lớn cả.” Hắn lý trí mà nói thẳng ra với cô.
Cô gật gật đầu, hắn nửa đùa nửa thật mà nói: “Cô không cần phải đơn thương độc mã chiến đấu.”
Đột nhiên, cô dường như nhận được thêm ba phần tự tin.
Hắn dường như lúc nào cũng có thể mang lại tự tin cho cô, thực sự có chút không hợp lý. Cô đã thử tìm hiểu qua, nhưng không tìm được.
Cái này rất kỳ quái, bởi vì xưa nay cô không có thói quen nhận được sự động viên khích lệ từ người khác. Kể từ lúc còn nhỏ cho tới bây giờ, người có thể đem lại sức mạnh cho cô chỉ là bản thân cô. Gặp bất cứ chuyện gì, cô cũng tự mình làm, cho dù người khác có đả kích cô như thế nào cô cũng không hề để ý. Ngược lại, nếu cô cảm thấy không tự tin, cho dù người khác có cổ vũ kiểu gì, cô cũng là không tin tưởng như cũ.
Nhưng hắn lại không giống vậy, hắn có thể truyền cho cô sức mạnh vô biên dễ như trở lòng bàn tay, hoặc tạo dựng lòng tin cho cô ngay cả khi cô không có chút tự tin nào, hoặc xoa dịu bất an vốn có trong lòng cô.
Cô từng cảm thấy không biết làm thế nào để đối phó với nguồn lực này.
Từ khi bắt đầu rơi vào tình trạng sa sút tinh thần tuổi dậy thì, Tạ Thanh thường xuyên có có một giấc mơ, mơ thấy chính mình rơi vào một khu rừng rậm tối tăm đáng sợ. Những cái cây đại thụ trong rừng che khuất bầu trời bởi những chiếc lá đen thui, dưới chân đều là những bụi gai một bước cũng khó mà đi được.
Phía khóm bụi gai xa xa kia, có một đám lửa to lớn nóng rực lúc ẩn lúc hiện. Ý thức trong cơn mơ, Tạ Thanh cho rằng đó là nơi ở của ác long.
Kể từ lần đầu tiên, giấc mơ đó tiếp tục xuất hiện mỗi ngày, cuộc sống của cô giống như đang đi đồ long (giết rồng). Nhưng ác long kia cứ chém được một đầu thì vẫn còn cái đầu khác, bước qua được một bụi gai, thì vẫn còn những bụi gai khác.
Cô cũng không quá sợ hãi, nhưng vẫn thường cảm thấy mệt mỏi, cô đơn. Sau đó cô chậm rãi học được cách khịt mũi khinh thường mệt mỏi, hay cách không thèm ngó tới cô đơn.
Cô nói với chính mình, bản thân mình có thể làm, việc gì cũng có thể làm, không cần sự trợ giúp của người khác.
Không nghĩ đến nguyên nhân sâu xa là không cần trợ giúp hay không thể tìm được trợ giúp, mọi chuyện đều rất nhẹ nhàng đơn giản.
Nhưng hắn muốn nói với cô, em không phải chiến đấu một mình.
Đột nhiên cô nhận ra cô không cần phải đi đồ long một mình.
Cô không thích ứng nhanh như vậy, cô không thích ứng được với việc kề vai sát cánh cùng chiến đấu.
Nhưng loại cảm giác này làm cho cô sa vào không có cách nào kiềm chế.
Không rõ là cảm giác này có đem lại ma lực hay không, ngày mở phiên tòa, Tạ Thanh đeo vòng tay Pandora mà Lục Thành mua cho cô.
Ban đầu ngay cả bản thân cô cũng không ý thức được điều này, bởi vì bình thường cô không dùng qua trang sức, nhưng lắc tay vòng tay vẫn có một ít, đặt trong hộp đựng trang sức, thường tùy theo tâm trạng mà tùy tiện chọn một món ra đeo.
Vẫn là lúc qua cửa kiểm tra ở tòa án, Lục Thành chú ý tới.
Hắn liếc nhìn cái vòng trên cổ tay cô mỉm cười: “Mở phiên tòa mang theo
“Lúa mạch”? Nếu tôi biết trước, tôi liền đi mua cá koi hay cái gì đó tương tự để cầu mong cho em thắng kiện.”
Vì thế Tạ Thanh sửng sốt một chút, mới chú ý tới việc hôm nay mình đeo vòng này.
Đi vào tòa án, hai người nhanh chóng tìm được Trương Mịch Nhã, trước mắt tìm vị trí của tòa án, sau đó Trương Mịch Nhã tranh thủ vào nhà vệ sinh, Lục Thành đi nghe điện thoại.
Một mình Tạ Thanh đứng đợi ở cửa, ngược lại lại chờ được Tiền Trí Bằng.
Tiền Trí Bằng tự mình tới, cô có chút ngoài ý muốn. Lúc trước Trương Mịch Nhã cảm giác Khởi Văn không quá coi trọng vụ án này, bọn họ đều cho rằng hôm nay chỉ có thể thấy được luật sư đại diện.
Không nghĩ tới tổng biên tập tự mình tới.
Hai người ngắn ngủi nhìn nhau một chút, Tự Thanh không buồn liếc mắt, cũng không chào hỏi với Tiền Trí Bằng.
Tiền Trí Bằng cười khẽ hai tiếng, như có như không có chút suy nghĩ miệt thị, nhưng không lên tiếng nói gì.
Một lúc lâu sau, Thẩm phán cùng nhân viên Bồi thẩm đoàn đã tới, mở cửa phòng xử án, Tạ Thanh cùng Tiền Trí Bằng ngồi xuống trước.
Phòng xử án này có diện tích không lớn, nhưng vẫn không mất đi tính nghiêm túc trang trọng. Quốc huy đoan đoan chính chính treo trên tường, mang lại cảm giác áp bách vô hình.
Vẫn còn chút thời gian trước khi phiên tòa chính thức bắt đầu, thư ký cầm bình giữ nhiệt ra ngoài múc nước ấm, Chánh án ngồi giữa vị trí trên cao kia sửa sang lại văn kiện.
Tạ Thanh cùng Tiền Trí Bằng từ xa nhìn nhau không tiếng động, không bao lâu sau, luật sư của Tiền Trí Bằng cũng tới.
Hai người lễ phép bắt tay nhau, sau đó luật sư đưa mắt đánh giá Tạ Thanh.
Vòng tròn trong giới luật sư không lớn, người trong giới đều biết nhau hoặc ít nhất là quen mặt nhau. Luật sư tương đối lợi hại lại có danh tiếng, trong ngành không ít người biết.
Danh tiếng lừng lẫy của Trương Mịch Nhã trong giới luật sư đều không xa lạ, cầm tới văn bản khởi tố khi nhìn đến ba chữ kia, hắn ta hít một hơi khí lạnh.
Không bao lâu, Trương Mịch Nhã bước vào, thong dong tự nhiên nói chuyện phiếm với Tạ Thanh: “Ai, bọn cô viết truyện nhiều kỳ, nếu không thể viết thêm có phải là phải xin thêm thời gian không?”
Tạ Thanh cười nói: “Không có, tôi đã viết nhanh hơn tiến độ khá nhiều, không chậm trễ.”
Không lâu sau đó, Lục Thành cũng nói chuyện xong bước vào.
Trong phút chốc, sắc mặt Tiền Trí Bằng trở nên trắng bệch: “…Lục tổng?”
Lục Thành không để ý đến, không coi ai ra gì mà ngồi vào vị trí nhân chứng.
Rất nhanh lại thêm một người tiến vào, cúi đầu, cũng ngồi vào vị trí nhân chứng.
Biểu tình của Tạ Thanh hơi trì trệ, đây là vị biên tập của cô khi cô còn ở Khởi Văn, Bạch Quỳnh.
., cửa phòng xử án đóng lại, phiên tòa chính thức bắt đầu.
Bắt đầu phiên tòa, có một vòng xác nhận tư cách ra tòa của đối phương được lược bớt, tiếp theo chính là đệ trình những chứng cứ.
Trương Mịch Nhã bổ sung lịch sử trò chuyện của Tạ Thanh sau khi đã chỉnh sửa lại, còn có bút ghi âm, bên Khởi Văn cũng bổ sung một số ít lịch sử trò chuyện lên.
Dựa theo quy định, người sở hữu chứng cứ đều có bản copy, một phần gửi tòa án, một phần đưa cho đối phương.
Chứng cứ quan trọng lại được bổ sung khi mở phiên tòa, chính là kịch bản thường dùng của nhóm luật sư. Bởi vì đối phương không biết bạn đang nắm chứng cứ nào trong tay, liền khó có thể chuẩn bị phương án đối phó, dễ dàng trở tay không kịp.
Luật sư bên kia nhận được những chứng cứ này cũng không cảm thấy kỳ quái, nhíu nhíu mày, bắt đầu nghiêm túc lật xem lịch sử trò chuyện.
Vừa xem vừa nhỏ giọng hỏi Tiền Trí Bằng: “Ghi chép này là thật sao?”
Tiền Trí Bằng cũng đại khái nhìn qua, không phủ nhận mà nói: “Thật.”
Luật sư gật gật đầu.
Cùng lúc đó, hội đồng xét xử bên trên phát ra phần ghi âm vừa được trình lên.
Vì để cho mọi người đều nghe rõ, ghi âm được kết nối trên máy tính, bên ngoài còn có một cái loa nho nhỏ, âm thanh không tồi, mỗi câu nói đều rất rõ ràng.
“Cô ta không ký, cô hãy nghĩ cách để cô ta ký đi.”
“Chưa gặp qua tác giả mới hay sao? Ai ai đều không chờ nổi để được ra sách mới. Anh đi tìm biên tập nói nhẹ nhàng một chút, nói cho cô ta, hiện tại kinh tế của ngành xuất bản đang trì trệ, giá cả chỉ có thể được như thế này, hợp đồng đều như vậy. Cô ta có thể làm gì? Có bao nhiêu người mới có thể đi hỏi qua giá cả chứ. Sau đó ----- chú ý ---- trọng điểm.”
“Hợp đồng nhất thiết phải viết rõ là bán đứt toàn bộ bản quyền, hơn nữa không cho phép bán trao tay. Như vậy anh có thể đem bán lại mà không cần đưa cho cô ta đồng nào.”
Lời nói bén nhọn chói tai của Tiền Trí Bằng làm cho Tạ Thanh lãnh đạm mà rũ mi mắt xuống.
Luật sư biện hộ cho bị cáo lại nhỏ giọng hỏi Tiền Trí Bằng: “Cái này là thật sao?”
Tiền Trí Bằng có chút hoảng loạn: “Thật, anh xem chúng ta….”
Luật sư vẫn giữ được bình tĩnh: “Để tôi xem.”
Trương Mịch Nhã không để ý tới, bình tĩnh mà xem qua chứng cứ lịch sử trò chuyện do đối phương bổ sung, cơ bản là sau khi hợp đồng đã được ký, Tạ Thanh gửi lời cảm ơn đối với biên tập, cùng tỏ ra quá trình hợp tác vui vẻ, thoạt nhìn nhẹ nhàng thân thiện.
Trương Mịch Nhã dùng cánh tay chạm khẽ vào Tạ Thanh: “Cái lịch sử này có phải thật không?”
Tạ Thanh gật đầu: “Vâng.” Tự nhiên lại có chút khẩn trương, “Có phải là rất phiền toái không ạ?”
“Không đến mức.” Trương Mịch Nhã lắc đầu.
Phát xong file ghi âm, bắt đầu đối chứng.
Trước tiên thẩm phán hỏi nguyên bị đơn hai bên một số vấn đề đơn giản, ngay sau đó chú ý đến chỗ ngồi của hai nhân chứng.
Lục Thành trở thành nhân chứng đầu tiên bị dò hỏi.
Thẩm phán thông báo quyền lợi và nghĩa vụ, sau đó hỏi hắn: “Quan hệ của anh với nguyên đơn là gì?”
Lục Thành: “Mối quan hệ hợp tác.”
Thẩm phán: “Quan hệ cùng bị đơn?”
Lục Thành: “Cũng là mối quan hệ hợp tác.”
Thẩm phán hỏi tiếp hai bên: “Nguyên đơn bị đơn có vấn đề gì muốn hỏi nhân chứng không?”
Tạ Thanh nói không có, luật sư đại diện của Tiền Trí Bằng nói “Có.” Sau đó nhìn Lục Thành nói: “Trong bản tường trình anh nói địa điểm ghi âm là quán ăn. Như vậy là trong cuộc trò chuyện này, anh cùng thân chủ của tôi có uống rượu qua?
Lục Thành gật đầu: “Có uống.”
Luật sư lại hỏi: “Đại khái là uống nhiều hay ít, đều là uống rượu?”
Lục Thành nói: “Chủ yếu là bia, trên bàn có khoảng bảy tám chai. Cũng đã mở rượu trắng cùng rượu vang đỏ một chai, còn có một chai Whiskey do bị đơn mang tới nhưng vẫn chưa uống hết.”
Luật sư: “Bốn loại rượu, thân chủ của tôi đều uống qua sao?”
Lục Thành đạm nhìn hắn ta, ôm cánh tay gật đầu: “Uống qua.”
Luật sư: “Trong quá trình nói chuyện cơ bản đã uống xong hay bắt đầu uống?”
Biểu tình của Lục Thành hơi khựng lại, đoán được phương hướng biện hộ của hắn ta, nhưng vẫn chỉ có thể trả lời sự thật: “Cơ bản đã uống xong rồi.”
Luật sư rõ ràng cười một cái nhìn về phía Thẩm phán: “Tôi đã hỏi xong.”
Tạ Thanh cũng đoán được luật sư đối phương muốn nói cái gì, đầy áp lực mà hỏi Trương Mịch Nhã: “Lời nói ra sau khi uống rượu có phải là không được tính không?”
Trương Mịch Nhã còn đang xem chứng cứ bổ sung của đối phương, mí mắt không nâng: “Đừng nóng vội.”
Sau đó thẩm phán bắt đầu hỏi Lục Thành một số vấn đề, đại đa số đều là những vấn đề tương đối bình thường nhưng cũng có một số cái tương đối xảo quyệt, chẳng hạn như: “Lúc tiến hành ghi âm, nhân chứng đã hợp tác cùng nguyên đơn rồi?”
Lục Thành nói: “Đúng vậy.”
Thẩm phán nói tiếp: “Trong hai bên nguyên đơn và bị đơn, nhân chứng hợp tác với bên nào sớm hơn?”
“Bị đơn.” Lục Thành nói, “Công ty của tôi có một hạng mục hợp tác mấy năm liền hợp tác với bên bị đơn, hợp tác với nguyên đơn là từ cuối năm ngoái.”
Thẩm phán: “Có chứng cứ chứng minh không?”
Lục Thành không cần nghĩ ngợi: “Có hợp đồng.”
Thẩm phán gật gật đầu, hỏi hai bên nguyên bị đơn có muốn hỏi bổ sung vấn đề gì không, hai bên đều nói không có, tiếp theo là phần đối chứng với nhân chứng do bên bị đơn mời đến.
Cũng chính là biên tập của Tạ Thanh khi còn ở Khởi Văn, Bạch Quỳnh.
Trương Mịch Nhãn mở miệng liền hỏi: “Dựa theo lịch sử trò chuyện, sau khi ký kết thỏa thuận xuất bản tác phẩm của thân chủ của tôi, liền quay sang cảm ơn cô đúng không?”
Bạch Quỳnh gật đầu: “Đúng vậy.”
Trương Mịch Nhã: “Lúc cô ấy cảm ơn nhân chứng, nhân chứng có biết đến sự bất công này không?”
Bạch Quỳnh bật thốt lên: “Không biết.” Lại đột nhiên kịp phản ứng, cuống quýt bổ sung: “Đây là giá cả thị trường.”
Trương Mịch Nhã cười cười: “Tôi đã hỏi xong.” Bình yên mà ngồi xuống tựa lưng.
Tố tụng dân sự khác với hình sự. Đối với các án hình sự phán quyết được đưa ra phải dựa trên nhân chứng, vật chứng vô cùng nghiêm cẩn, hoàn toàn ăn khớp, cuối cùng đều căn cứ theo luật pháp mà đưa ra phán quyết. Nhưng đối với tố tụng dân sự, nhiều chỗ có thể được co giãn, sự chủ quan của thẩm phán có khuynh hướng ảnh hưởng trực tiếp đến kết quả.
Cho nên Lục Thành vừa rồi cho dù biết trả lời như vậy có thể gây ra bất lợi cho bên nguyên nhưng vẫn trả lời đúng sự thật. Nếu tạo cho thẩm phán cảm giác không tin tưởng, hậu quả có khả năng càng hỏng bét.
Cách đặt câu hỏi của Trương Mịch Nhã thực sự xảo quyệt. Mặc dù luật sư đối phương có thể nói ra những “lời nói khách sáo” để hỏi ra được kết quả không tốt đi nữa, cán cân trong lòng thẩm phán cũng vì vậy mà dao động.
Luật sư đối phương cũng vì vậy mà câm giận nhìn cô ấy một cái, không nói gì. Tiếp theo, từ cách thẩm phán hỏi chuyện có thể nghe được, thẩm phán hoặc nhiều hoặc ít bị ảnh hưởng bởi ý nghĩ của Trương Mịch Nhã.
Ông hỏi Bạch Quỳnh: “Khi nhân chứng ký hợp đồng với những tác giả khác đều với giá này sao?”
Bạch Quỳnh nhìn qua Tiền Trí Bằng, nói đúng vậy.
Thẩm phán lại hỏi: “Có chứng cứ không?”
Bạch Quỳnh: “Có hợp đồng.”
Hỏi xong một loạt vấn đề, thẩm phán bắt đầu yêu cầu hai bên đối chứng tính xác thực của nhân chứng.
Trương Mịch Nhã đại diện cho nguyên đơn nói tán thành tính xác thực của nhân chứng nhưng cô ấy không tán thành bằng chứng do bên bị đơn cung cấp.
Bởi vì một nhà xuất bản có số lượng tác phẩm xuất bản lớn, theo suy luận logic, cho dù bọn họ đưa ra hợp đồng cùng với mức giá đưa ra cho nguyên đơn, cũng không có nghĩa những hợp đồng khác cũng ở mức giá này, do đó không thể chứng minh đó là giá thị trường.
Đồng thời bổ sung thêm: “Nhân chứng của bên chúng tôi nguyện ý cung cấp hợp đồng để chứng minh giá cả thị trường.”
Đại diện luật sư bên bị đơn đương nhiên không làm, phản bác thân chủ của ông ta không có liên quan đến giá cả ký kết với bên thứ ba và dựa vào cái gì mà phải dùng đến giá cả của bên thứ ba để chứng minh giá cả thân chủ ông ta đưa ra chứ?
Thẩm phán nói chưa tới lượt bên bị đơn lên tiếng, yêu cầu bọn họ im lặng.
Trương Mịch Nhã mỉm cười và nói thẩm phán nói phải.
Thẩm phán hỏi tiếp bên bị đơn có tán thành tính chân thật của nhân chứng phía nguyên cáo không.
Luật sư đại diện cho bên bị đơn cũng tỏ vẻ tán thành sự chân thật của nhân chứng, nhưng không tán thành tính chân thật của bằng chứng.
Lý do nghi ngờ bằng chứng cũng giống như những gì mọi người đoán trước. Chính là trên bàn tiệc rượu, sau khi rượu vào lời ra không thể tránh khỏi chuyện tỏ ra khoác lác, không thể chứng minh được những lời miệng lưỡi lưu loát như vật đích thực là chân tướng.
Trương Mịch Nhã chất vấn những lời ông ấy nói với Lục Thành cùng với những gì nói với biên tập nói cùng nguyên cáo có thể xâu chuỗi lại, để hình thành chứng cứ có tính liên kết.
Thẩm phán lại tỏ vẻ hiện tại không đến lượt cô nói, cô giữ im lặng.
Luật sư bên bị đơn thản nhiên dựa vào lưng ghế.
Chờ đến khi hai bên đặt câu hỏi lẫn nhau, hiện trường lại càng thêm đặc sắc.
Ngoại trừ hai vị luật sư từng người biểu hiện sự khôn ngoan của mình bằng cách đặt những câu hỏi xảo trá ra, hai bên cũng dùng phần lớn thời gian để bày tỏ sự không tán thành của họ với bằng chứng mà đối phương đưa ra.
Thời gian lặng lẽ trôi theo những lời cãi cọ dài dòng, thẩm phán nhìn thời gian biểu phát hiện phiên tòa đã kéo dài hơn nhiều so với dự định.
Buổi chiều giờ, thẩm phán mệt mỏi tuyên bố tạm dừng, chọn ngày khác lại mở một phiên tòa khác.
Tiền Trí Bằng không quá tán thành: “Không được, đồng chí thẩm phán, ngài xem bằng chứng của bên chúng tôi….”
Thẩm phán nói với ông ta: “Tới giờ tan tầm rồi, lần tới nói tiếp.”
Tiền Trí Bằng: “…”
Nhân chứng của hai bên đều đã sớm rời khỏi phòng xử, Tạ Thanh cùng Trương Mịch Nhã vừa ra khỏi tòa án liền nhìn thấy Lục Thành, Lục Thành quan tâm dò hỏi: “Thế nào?”
“Vẫn chưa xong.” Trương Mịch Nhãn nhíu lông mày, “Còn phải mở thêm một phiên tòa nữa, nhưng mà tôi cảm thấy còn tạm được…”
Ngữ khí cũng không quá xác định.
Lục Thành: “Là do bằng chứng không đủ sao?”
“Vẫn chưa đủ.” Trương Mịch Nhã nhíu mày, “Chỉ có file ghi âm sau khi uống rượu thật sự là một vấn đề, nếu tôi là luật sư biện hộ tôi cũng sẽ bắt lấy điểm này. Nhưng phản ứng của thẩm phán cũng còn tạm, lần mở phiên toàn sau chúng ta lại tranh thủ một chút.”
Lục Thành gật đầu, hỏi: “Lần mở phiên tòa thứ hai có thể bổ sung chứng cứ đúng không?”
“Có thể.” Trương Mịch Nhã nói, “Nhưng mà thời gian mở phiên tòa thứ hai cũng khá gần, nếu hai người có thể tìm được bằng chứng khác thì nhanh chóng tìm đi.”
Lục Thành cân nhắc gật đầu, Trương Mịch Nhã cường điệu: “Nhưng mà ngàn vạn lần đừng làm chứng cứ giả nha, phiền toái lấy đó. Tôi làm luật sư cũng có thể bị truy cứu trách nhiệm nữa.”
“Tôi biết, cái này chị cứ yên tâm.” Lục Thành cười nhạt.
Đi khỏi tòa án, hai người chào tạm biệt Trương Mịch Nhã, Lục Thành lái xe đưa Tạ Thanh trở về.
Tạ Thanh ngồi ở ghế sau hỏi anh: “Còn có thể tìm được chứng cứ nào khác chứ?” Ngừng một chút, nghĩ đến bản thân mình vừa suy tư vừa nói, “Không có khả năng lại ghi âm một lần nữa.”
Lục Thành mỉm cười, thưởng thức khuôn mặt u sầu của cô từ kính chiếu hậu, không bao lâu sau bị phát hiện, liền thấy cô liếc mắt trừng hắn một cái: “Cười cái gì?”
Hắn vội vàng dời mắt, nhưng cô có từ trong gương nhìn ra được hắn vẫn đang cười.
Biết cô nhìn thấy, hắn vẫn tiếp tục giữ nụ cười: “Cô cứ một mình nghĩ linh tinh rồi tự mình lầm bầm lầu bầu nhìn cực đáng yêu.”
Cô lại trừng hắn, không thèm vạch trần công khai, lạnh mặt quay đầu đi, nhìn ra cửa sổ ngắm đường phố.
Điện thoại của Lục Thành vang lên, vang lên một hồi, ngưng, rồi lại tiếp tục vang lên.
Vang đến lần thứ ba, Tạ Thanh quay lại hỏi: “Không nhận sao?”
Lục Thành không trả lời.
Lần thứ tư đi đến chỗ dừng đèn đỏ, hắn đạp phanh lại, lười nhác đem điện thoại đưa cho cô: “Không phải cô nói ‘Đi đường có ngàn vạn chuyện xảy ra, an toàn là trên hết sao’? Cô nhận máy thay tôi đi, chắc chắn là Tiền Trí Bằng.”
Tay Tạ Thanh vừa muốn nhận điện thoại, dừng lại một chút: “Thôi vẫn là không nhận đi.”
Lục Thành cười ra tiếng: “Không nhận ông ta sẽ tiếp tục gọi, cô nhận ông ta sẽ không gọi nữa.”
Hắn ra tòa làm chứng, Tiền Trí Bằng khẳng định vừa khiếp sợ vừa khó hiểu.
Ông ta sẽ không ngừng suy đoán vì sao hắn lại đụng đến vũng nước đục này, cũng sẽ nghĩ đến khả năng kéo hắn về phe ông ta, rốt cuộc thì Văn hóa Thành Thư cùng Khởi Văn cũng có nhiều hợp tác.
Nhưng nếu Tạ Thanh nhận điện mọi chuyện liền khác đi. Di động là một thiết bị cá nhân, Tạ Thanh nhận điện, chỉ sợ cô chỉ cần nói “Xin chào”, cùng đủ để chứng minh mối quan hệ của cô với hắn còn gần hơn so với Khởi Văn.
Tạ Thanh hít sâu, lãnh đạm ấn nghe: “Xin chào Tiền chủ biên, tôi là Tạ Thanh.”
Điện thoại bên kia có chút động tĩnh nhỏ, sau đó lại hoàn toàn im lặng.
Vài giây sau, điện thoại bị ngắt.
Lục Thành thong dong duỗi tay về phía sau: “Đưa cho tôi.”
Hắn cũng không lo lắng cô sẽ nhìn thấy được bức ảnh cô mặc bộ sườn xám được đặt làm hình nền. Bởi vì điện thoại của hắn muốn nhìn đến hình nền màn hình chủ cùng hình nền WeChat phải cần nhập mật mã mới thấy được.
Hiện tại cô chỉ có thể nhìn thấy được hình ảnh ở màn hình khóa.
Nhưng cô không lập tức đưa điện thoại qua, hắn đưa mắt nhìn vào kính chiếu hậu, thấy cô nhìn chằm chằm màn hình nhíu mày.
“…Làm sao vậy?” Lục Thành hỏi, không có chút chột dạ nào.
Tạ Thanh thấy được một thứ khác.
- ---- lúc cô ở tòa án đã gửi cho Lục Thành một tin nhắn WeChat hỏi hắn đang ở đâu. Nhưng vừa gửi xong, Trương Mịch Nhã liền thấy được hắn.
Cho nên ba người họ trực tiếp gặp mặt, trực tiếp trao đổi một phen, sau đó trực tiếp rời đi.
Lục Thành chưa có đọc qua tin nhắn WeChat kia.
Hiện tại cái nhắc nhở Wechat chưa còn để trên màn hình khóa, tin nhắn đúng là của cô.
Nhưng lại có tên là: “Thứ Thanh”.
Nhưng nickname Wechat của cô là “Ngọc Sắc Thanh Thanh.”
“Vì sao lại là Thứ Thanh?” Tạ Thanh ngẩng đầu hỏi.
Bàn tay của Lục Thành khẽ run rẩy, thiếu chút nữa đụng phải hàng rào ngăn cách phía bên phải, nhưng còn may hắn đã kịp xoay tay lái, lốp xe ma sát với mặt đất gây ra một tiếng vang không nhỏ.
Hắn lại duỗi tay một lần nữa, miệng cọp gan thỏ: “Mau đưa cho tôi.”
Tạ Thanh nắm chặt di động trừng anh: “Anh nói cho rõ ràng.”
Lục Thành: “Tôi còn đang lái xe.”
Cô hừ lạnh một tiếng, đem điện thoại quăng qua một bên: “Chuyện này tí nữa lại nói.”
Lục Thành: “Này…” Lần thứ hai chột dạ nhìn cô, cô đã nhìn ra cửa sổ..
Sườn mặt cô lạnh băng, có thể đông chết người.
Sau đó trong xe hoàn toàn an tĩnh, tâm Lục Thành lặng như nước mà lái xe, ánh mắt vẫn không ngừng quét qua kính.
Tâm Tạ Thanh cũng lặng như nước lặng im xem phố phường, trong lòng có trăm ngàn suy đoán vì sao anh lại gọi cô là Thứ Thanh.
Thứ Thanh, chính là hình xăm sao. Nhưng mà cô lại không có cái hình xăm nào?
Cái chữ Thanh chắc là có liên quan đến tên cô, nhưng tại sao lại là “Thứ()” Thanh?”
() 刺 – có nghĩa là Gai.
Là do tính cách của quá bén nhọn hay sao?
Như vậy cũng tốt. Cô biết bản thân mình trong nhiều chuyện thường để lại cảm giác không để cho người khác ức hiếp, nhưng bình thường cô không có nói nhiều lắm, làm việc gì cũng không quá mức sắc bén.
Hơn nữa, thái độ của cô đối với hắn vẫn tốt mà …
Sau khi Lục Thành lại nhìn cô vài lần, nơi cần đến cũng đã đến rồi.
Hắn cân nhắc một chút, cảm thấy nếu xuống xe mặt đối mặt giải thích, đại khái lại càng thêm xấu hổ.
Hắn ho khan một tiếng: “Tạ Thanh…” Tầm mắt cô quét tới, hắn tránh đi, nhìn thẳng phía trước, “Cái kia, Thứ Thanh là bởi vì…”
Nhìn thẳng phía trước, hắn vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt tràn ngập tò mò của cô trong kính chiếu hậu.
“Tôi cảm thấy…” Anh lại ho khan một tiếng, hít sâu một hơi, rốt cuộc cũng một hơi nói ra, “Tôi cảm thấy đột nhiên cô ở tình trạng xù lông, giống như một con nhím nhỏ.”
Đặc biệt là khi đột nhiên đối diện trước người mà không tín nhiệm, cô lập tức bật chế độ phòng ngự mười phần, thậm chí nếu cảm nhận sự công kích, cô sẽ giống như một con nhím nhỏ sẽ xù hết gai nhọn lên để đối mặt kẻ địch.
Người chân chính là kẻ địch xác thực sẽ bị dọa lui nhưng hắn không có ác ý. Khi nhìn đến bộ dạng đó, hắn chỉ muốn ấn một quả táo lên đám gai của cô, để cô đừng tức giận nữa.
Câu sau này, Lục Thành không dám nói.
Nhưng mà chỉ với cái đáp án kia cũng đủ để Tạ Thanh ngây ngốc.
Cô ngơ ngẩn mà nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, không phục mà tranh cãi: “Tôi có chỗ nào giống con nhím chứ? Anh sửa đi.” Đưa điện thoại cho hắn.
Lục Thành: “Sửa sửa sửa. Đợi lát dừng xe anh liền sửa.”
Nhưng mà không lâu sau đó, vừa tới ven đường gần chỗ ở của cô, xe vừa dừng lại, cô liền mở cửa xe đi xuống.
Theo bản năng hắn nghĩ sao hôm nay cô lại xuống xe gấp vậy, liền thấy cô chắn ngay cửa xe hắn.
“Sửa!” Tạ Thanh lạnh mặt.
“….” Chưa từng thấy qua cô như vậy, giọng nói của Lục Thành có chút hơi trì trệ, lại phì cười, “Sao lại hung dữ như vậy?”
Cô trừng mắt lạnh lùng, anh vội cầm lấy di động: “Sửa sửa sửa sửa sửa sửa!”
Cô khom lưng ở bên cửa sổ nhìn, Lục Thành phối hợp hạ cửa kính, ấn mở danh bạ, xóa hai chữ “Thứ Thanh.”
Sau đó không có ý tốt mà gõ: “Một lời không hợp liền xù lông Thanh.”
“Này.” Tạ Thanh tức điên, “Lục tổng!”
“Ai ------“ Anh đột nhiên quay đầu, ý cười nhàn nhạt nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, “Tôi đã nói vài lần rồi, không phải giờ làm không cần gọi Lục tổng.”
Cằm cô khẽ nâng: “Đừng ngắt lời.”
Lục Thành: “Cô không gọi tôi là Lục tổng, tôi liền đổi tên lại cho cô.”
“Anh….” Tạ Thanh chán nản, “Lục Thành!”
“Được được, sửa ngay.” Lục Thành nghe được cái muốn nghe, một vừa hai phải, đúng lúc đem danh bạ sửa lại thành một cái tên giản dị tự nhiên “Tạ Thanh.”
Nhìn hắn nhấn nút “hoàn tất”, Tạ Thanh vừa lòng, hừ nhẹ một tiếng, xoay người lên lầu.
Lục Thành này một tiếng, cô không để ý đến. Hắn buồn cười mà nhìn cô, xuống xe đuổi theo: “Không được mang thù.”
Cô đi nhanh như gió, không thèm để ý đến hắn.
“Vậy coi như cô không mang thù.” Hắn phối hợp cười, dừng lại một chút, lại nói, “Đã giờ rồi, tìm một chỗ cơm nước xong rồi về nhà.”
Tạ Thanh vẫn không ngừng bước chân:”Tôi gọi cơm hộp.”
Lục Thành: “Còn phải chờ, ăn xong còn phải đi vứt hộp cơm nữa.” Nói xong duỗi tay ngăn cô lại, cô liếc hắn một cái, mặt hắn không nề hà gì mà tiếp tục cười, “Tôi sai rồi, được chưa? Đi thôi, tôi mời. Cô cho nhân chứng chút mặt mũi đi.”
“…” Tạ Thanh bị những lời này của hắn giữ lại, thở ra một hơi, ngữ khí vẫn còn cứng ngắc, “Ăn cái gì?”
Trong đầu Lục Thành nhanh chóng quét qua một lượt những quán ăn gần đó, chỉ chỉ về phía một trung tâm thương mại cách đó không xa: “Bên kia mới mở một nhà hàng lẩu Trùng Khánh.”
“Hôm nay không muốn ăn cay.”
“Ở đó cũng có đồ ăn Hàng Bang ().” Hắn phản ứng lại nhanh chóng.
() Ẩm thực Hàng Bang là một phần quan trọng trong văn hóa ẩm thực Chiết Giang. Đặc trưng của ẩm thực Hàng Bang là các món mặn và có vị hơi ngọt. Các món ăn nổi tiếng như Tôm Long tỉnh, măng khô, thịt Dongpo… (Theo Baidu)
Tạ Thanh: “…”
Cô nói không muốn ăn cay, nhưng cũng không cần đưa cô đến ăn đồ ăn Hàng Bang một cách cực đoan như vậy.
Cuối cùng, khi hai người vào cửa hàng bán cá nướng, ngoài ý muốn phát hiện khi ăn cá nướng ở đây, bọn họ đều thích dưa chua.
Vừa ăn vừa nói chuyện, Lục Thành còn nói: “Trên thực tế những món ăn chua và cay đều rất ngon.”
“Đúng đúng.” Tạ Thanh rất tán thành, “Cô cũng rất thích ăn canh chua thịt bò ().”
() 酸汤肥牛 - Món ăn đặc trưng của ẩm thực Tứ Xuyên, rất tốt cho sức khỏe, được khuyên dùng cho người sau phẫu thuật, thiếu máu mãn tính, và trẻ em đang trong giai đoạn phát triển. (Theo Baidu)
Lục Thành gật đầu: “Ăn canh chua thịt bò rất hao cơm.”
Tạ Thanh: “Bánh đầu cá () cũng không tồi.”
()鱼头泡饼 – Món ăn truyền thống của Bắc Kinh. Đầu cá lớn có vị mặn, cay, thịt mềm và mịn, hương vị đậm đà, ăn kèm với bánh tươi nướng giòn.(Theo Baidu)
Ăn cá cũng không dễ dàng mang lại cảm giác no nhanh chóng, toàn bộ phần cá đem lên đã được thanh toán sạch sẽ trong lúc hai người trò chuyện.
Ăn xong hai người lại ngồi trong chốc lát, cảm thấy khá no.
“No quá.” Cô thở ra một hơi, Lục Thành uống nước trái cây thong thả đề nghị: “Đi dạo tiêu thực một lát hãy về. Tôi cũng rất no, không nghĩ đến việc lái xe.”
Tạ Thanh nhận lời, sau khi tính tiền, hai người bắt đầu đi dạo trong trung tâm thương mại.
Lúc trước bọn họ chưa hề cùng nhau đi dạo lần nào, trong lúc đi dạo làm cho lần thứ hai Tạ Thanh chú ý đến dáng dấp đẹp trai của Lục Thành.
- ---- bình thường cô nhìn quen rồi, nhưng hiện nay, khi tùy tiện ghé vào cửa hàng nào, nhân viên cửa hàng đều thường xuyên nói “Bạn trai chị thật đẹp trai nha” làm lời mở đầu.
Đi dạo từ lầu hai xuống, Tạ Thanh đã phải giải thích ba lần “Không phải không phải, đừng hiểu lầm.”
Tình hình này làm cô có chút ngại ngùng, nhưng mỗi khi ngẩng đầu nhìn hắn, biểu tình của hắn vẫn hết sức tự nhiên, cười như không cười, không có quá nhiều phản ứng.
Vì vậy mà cô có thể nhẹ nhàng một chút. Loại chuyện này, nếu hai người đều để ý, khẳng định sẽ rất xấu hổ.
Đi ra khỏi trung tâm thương mại trở lại xe, Lục Thành cũng không lấy chuyện này ra trêu ghẹo trước khi tạm biệt, chỉ nói: “Tôi đi trước, mai gặp.”
“Dạ.” Tạ Thanh gật đầu vẫy vẫy tay với hắn, liền xoay người lên lầu.
Anh vẫn nhìn cô như cũ cho đến khi nhìn cô vào cửa mới rời đi. Lúc khởi động xe nhớ đến lúc cô đứng bên ngoài cửa, ‘uy hiếp’ hắn sửa lại tên trong danh bạ, phối hợp cười vài tiếng.
Thông báo mở phiên tòa lần hai cũng nhanh chóng được đưa đến, từ ngày mở phiên tòa đầu tiên đến hôm đó khoảng nửa tháng. Trong vòng nửa tháng này, quyển thứ hai của cũng được ra mắt.
Vì tìm được bằng chứng khác, Lục Thành không có lấy hợp đồng của làm tham khảo ở tòa án, Tiền Trí Bằng vẫn không hề hay biết Tạ Thanh chính là “người thần bí của Văn hoá Thành Thư”. Nhưng cũng vì Lục Thành ra tòa làm chứng nên quan hệ hai bên trở nên lúng túng. Lúc quyển sách này ra thị trường, không thể tránh được việc Khởi Văn dùng phương pháp xử lý lạnh.
- --- nên bán vẫn bán, nhưng không hề tận tâm tận lực tuyên truyền.
Vài biên tập viên của Văn hóa Thành Thư cũng không rõ rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, sau vài lần giao thiệp với Khởi Văn nhưng không có kết quả, cảm thấy vô cùng đau đớn.
Lục Thành lại cảm thấy vô cùng bình tĩnh: “Không quan tâm, chúng ta cũng có thể tự mình tuyên truyền.”
Doanh số bán sẽ giảm sút, nhưng có quyển một làm chỗ dựa, doanh số cũng sẽ không quá kém, trong nháy mắt đủ để hạ gục phần lớn tiểu thuyết xuất bản khác.
Cho dù Khởi Văn có bao nhiêu không vui vẻ, Tạ Thanh cùng Văn hóa Thành Thư đều vẫn có thể kiếm tiền.
Đương nhiên bản thân Khởi Văn cũng có thể kiếm tiền.
Nhưng mà số tiền này không đủ để đền hợp đồng hay không thì khó nói trước được.
Trước khi mở phiên tòa năm ngày, Lục Thành gõ cửa văn phòng Tạ Thanh: “Cùng tôi ra ngoài một chuyến.” Nói xong liền xoay người đi mất.
Tạ Thanh vẫn đang miệt mài gõ chữ, sửng sốt vài giây mới có thể hồi phục tinh thần, vội vàng đi ra bên ngoài.
Vào thang máy, cô hỏi hắn đi đâu, hắn không nói.
Đến bãi xe ngồi vào trong xe, cô hỏi một lần nữa, hắn vẫn không nói.
“Vì sao tôi có cảm giác như anh muốn đem tôi đi bán?” Cô ngồi ở ghế sau buồn cười hỏi hắn.
Hắn nhìn cô từ kính chiếu hậu, cũng cười: “Có thể bán được hai trăm triệu.”
Từ đường Kiến Ngoại cho đến một con hẻm trên đường Nam Chiêng, Lục Thành dừng xe ở cửa một tiệm cà phê.
Đây là một quán cà phê của tư nhân, mặt tiền cửa hàng không lớn, từ bên ngoài nhìn vào có thể nhìn ra được phong cách thật độc đáo. Sau khi xuống xe, Lục Thành nhìn vào bên trong rốt cuộc cũng nói cho Tạ Thanh: “Dẫn cô đi gặp một người.”
Tạ Thanh: “Ai vậy?”
“Tí nữa cô sẽ biết.” Hắn nói. Suy nghĩ một chút, hắn tiêm cho cô một mũi dự phòng, “Không được xoay người bỏ đi.”
Hắn lại nói thêm một mũi thứ hai: “Cũng đừng biến thành con nhím.”
Cô trừng mắt qua, hắn cười một tiếng, “Nếu không thích không cần mở miệng, tôi sẽ nói.”
Trong lòng vừa bực bội vừa tò mò, Tạ Thanh theo hắn đi vào quán cà phê.
Lúc đẩy cửa vào chuông gió treo trên cửa vang lên một tiếng, nhân viên cửa hàng nghe tiếng nói: “Chào mừng quý khách.”
Có một người đang ngồi tít ở đằng góc, nhìn bọn họ vẫy vẫy tay, nhưng bên trong ánh sáng tối tăm, cô cũng không nhìn rõ đó là ai.
Lục Thành nhìn về phía đó gật đầu một cái, không nhanh không chậm bước đến quầy thu ngân.
Hắn muốn một cà phê Americano, hỏi Tạ Thanh uống gì, Tạ Thanh nói một ly Latte. Hắn lại chọn thêm cho cô một miếng bánh Tiramisu, trước khi trả tiền liền nghĩ nghĩ, sửa lại: “Hai miếng Tiramisu đi.”
Cô đã nhiều lần ăn cơm với hắn, biết hắn không thích ăn điểm tâm ngọt.
Liền đoán được đối phương cũng là nữ.
Đồ uống làm xong, Lục Thành nhận lấy cái mâm đi trước một bước so với Tạ Thanh, vững bước đi về phía góc kia.
Cho đến khi còn vài bước nữa là đến, cô rốt cuộc cũng nhìn rõ người kia. Là biên tập lúc cô còn ở Khởi Văn, Bạch Quỳnh.
Lại là Bạch Quỳnh.
Nhất thời cô không có ý xoay người bỏ đi, cũng không biến thành con nhím, bởi vì cô vẫn đang ngây ngốc.
Bạch Quỳnh đứng lên, chờ Lục Thành đặt đồ uống xuống, biểu tình phức tạp mà bắt tay hắn: “Lục tổng…”
Tiếp theo lại đưa bàn tay hướng về Tạ Thanh, thấy Tạ Thanh giật mình, nhàn nhạt nói: “Ly Đại.”
Tạ Thanh hoàn hồn, điều chỉnh hơi thở, cũng bắt tay qua một cái.
Lục Thành nói các cô ngồi xuống, đem Latte đẩy qua cho Tạ Thanh, lại đưa đến một miếng bánh kem, một miếng khác đưa đến trước mặt Bạch Quỳnh, thể hiện sự thân thiện.
Rồi sau đó anh nói: “Cảm ơn cô đã chịu gặp mặt.”
“Không cần khách khí.” Bạch Quỳnh cúi đầu, trầm mặc một lát, nhẹ nhàng nói: “Tôi còn chưa suy nghĩ kỹ việc bây giờ mình phải làm gì.”
Lục Thành thản nhiên: “Cô có gì băn khoăn, nói thử xem.”
“Từ lúc tốt nghiệp đại học ở đi làm ở Khởi Văn, ba năm.” Bạch Quỳnh cầm cái thìa bằng đồng khuấy ly cà phê, sau đó bưng lên uống, “Lãnh đạo xem trọng tôi, tiền lương cũng không tệ.”
Bao nhiêu người bước ra đời, có mấy ai không suy xét chuyện này? Tiền lương vừa ý, con đường thăng tiến trong công việc rộng mở, đúng là một công việc tốt, không ai có thể dễ dàng từ bỏ.
Lục Thành chăm chú nhìn cô: “Ngô Mẫn không nói qua cho cô chuyện về cơ hội làm việc sao?”
“Đã nói.” Bạch Quỳnh vừa nói vừa cười nhìn qua, “Nhưng anh cảm thấy tôi có thể trông cậy vào cái này sao?”
Ngữ khí của cô có chút trào phúng.
Lục Thành hiểu rõ: “Cô cảm thấy cái này chính là ngụy trang sao?”
Bạch Quỳnh nhún vai, không trả lời thẳng.
“Được rồi.” Lục Thành gật gật đầu, “Tôi có thể trở mặt sau khi nhận được sự giúp đỡ của cô sao?” Đột nhiên, lời nói xoay chuyển, “Nhưng nếu cô không giúp tôi, cô có nghĩ tới hậu quả chưa?”
Bạch Quỳnh nở nụ cười: “Tiền chủ biên nói qua với tôi, tòa án có lẽ sẽ phán bên anh thắng kiện, hủy bỏ hợp đồng nhưng không nhất định yêu cầu Khởi Văn bồi thường.”
“Sau khi hủy bỏ hợp đồng xong thì sao?” Lục Thành mỉm cười.
Bạch Quỳnh khó hiểu mà nhìn về phía hắn, hắn cười càng lúc càng sâu: “Cô cho rằng chuyện tới đó là xong sao?”
Bộ dáng thong thả ung dung của hắn làm cho Bạch Quỳnh luống cuống: “Không phải…”
“Bộ truyện này phim ảnh, trò chơi, manga anime các người đều đã bán.” Lục Thành thản nhiên, “Tôi không biết các người bán cho ai, nhưng chỉ cần đầu óc của đối phương không có vấn đề. Hợp đồng đều nhất định có điều khoản yêu cầu bản quyền không có chút tì vết.”
Huyết sắc trên mặt Bạch Quỳnh giảm đi trong chớp mắt.
“Cấu thành một hành vi vi phạm hợp đồng, các người cứ chờ mà đền tiền đi. Gấp hai cũng có thể là gấp ba. Cũng khoảng bốn ngàn đến sáu ngàn vạn.” Vẻ mặt hắn ôn hòa, mà uống cà phê, “Lãnh đạo của Truyền thông Khởi Văn đến lúc đó cũng không hẳn sẽ che chở cho các người, các người sẽ bị kẹp bên trong Khởi Văn, bị hai bên khinh bỉ.”
Lại có thể có chuyện này xảy ra.
Bạch Quỳnh không hề nghĩ tới.
Tạ Thanh cũng không nghĩ tới, vừa khiếp sợ vừa ăn bánh kem.
“Nhiều tiền như vậy, truy cứu trách nhiệm là tất nhiên, nói không chừng còn có thể biến thành án hình sự. Căn cứ theo tính tình của Tiền Trí Bằng, cô trông cậy ông ta sẽ đứng ra chịu trách nhiệm sao?” Anh cười khẽ đánh giá sự hoảng sợ của Bạch Quỳnh, “Đến lúc đó thân của ông ta muốn giữ khẳng định cũng không giữ nổi, cô sao… ít nhất theo tỷ lệ cũng bồi thường một phần đi? Cô kiếm được từ bộ này bao nhiêu tiền? Tôi nghe nói là năm mươi vạn.”
Nhân lên hai ba lần, chính là một trăm đến một trăm năm mươi vạn.
“Anh nghe được từ đâu…” Bạch Quỳnh bắt đầu sụp đổ, hô hấp mang theo âm rung rung.
Lục Thành làm như không nghe thấy, đạm thanh lại nói: “À, một trăm vạn hay một trăm năm mươi vạn cũng không tính là nhiều.”
Cũng không tính là nhiều, nói nghe thật nhẹ nhàng.
Được bao nhiêu người mới hai mươi tuổi vừa bước chân đi làm có thể nhẹ nhàng phun ra được số tiền như vậy?
“Cho nên cô cho rằng cô không giúp tôi cô vẫn có thể yên tâm làm việc ư?”
Chỉ cần hợp đồng bị hủy bỏ, nhà xuất bản Khởi Văn từ trên xuống dưới, những người được lợi từ bộ sách này, đại khái đều là nợ máu phải trả bằng máu.
Cho nên chẳng sợ xác suất thắng kiện của Tạ Thanh chỉ có %, những người khác phải nghĩ đó chính là rủi ro.
“Nếu giúp tôi, đến lúc đó nếu truy cứu đến từng người, dù nhiều hay ít, tôi cũng có thể ra mặt giúp cô.” Lục Thành nói.
“?” Tạ Thanh cảm thấy không ổn, bàn tay cô ở dưới bàn nắm lấy tay áo hắn, bị hắn trở tay nắm chặt.
Cô khị