Bên trong chung cư xa hoa ở trung tâm thành phố, trong ngôi nhà trên tầng tại toà nhà F, có hai cô gái trẻ tuổi ngồi trên sofa, hai người đều mặc áo thun đơn giản và quần đùi tựa vào trên ghế sa lon, trong tay cầm một lon bia, vừa uống vừa trò chuyện.
Rất hiển nhiên hai người này chính là Lương Chân Chân và Tiết Giai Ny, bởi vì tình huống hôm nay đặc biệt, Lương Chân Chân gọi điện thoại cho mẹ Diệp, nói buổi tối không trở về, ở chỗ của Giai Ny, mẹ Diệp cũng không có nói gì, chỉ dặn dò họ là con gái phải chú ý an toàn, nghỉ ngơi sớm một chút. Cô khẽ gật đầu, tối nay nhất định là một đêm không ngủ, trong đầu rất rối loạn, thoáng cái xảy ra quá nhiều chuyện, cô không có cách nào tiêu hóa.
Bình thường đều là ba người ngồi chung uống bia tâm sự, nhưng bây giờ Cát Xuyến không có ở thành phố C, cho nên chỉ có hai cô với nhau, trên bàn có hơn mười mấy lon bia, đã tiêu diệt hết bảy tám lon, xem ra đêm nay có hi vọng tiêu diệt hết.
"Giai Ny, bạn nói xem rốt cuộc mình nên làm gì?" Sau khi Lương Chân Chân uống vài lon bia xong thì càng thêm chóng mặt, trong tròng mắt đen đầy hơi nước, như một lớp sương mù mê ly.
"Chân Chân, đêm nay chúng ta đừng suy nghĩ gì hết, không say không nghỉ, trò chơi tình yêu này, đúng là lừa bịp mà!" Tiết Giai Ny khí phách huơ tay lên, đứng lên xiêu xiêu vẹo vẹo, cô cũng đã uống mấy lon, hơn nữa ở trong bữa tiệc còn uống chút rượu đỏ và sâm banh, nhiều loại rượu phối hợp làm cơ thể cô bắt đầu lên men, say đến đầu óc không còn tỉnh táo.
Lương Chân Chân nhìn thấy bộ dáng của cô, không nhịn được nhếch môi cười khúc khích"Haha", "Đúng, không suy nghĩ gì hết, đàn ông đều khốn kiếp! Không để ý tới bọn họ!"
Tiết Giai Ny đá văng một lon bia, lại khom lưng cầm lên một lon khác, mở nắp, đưa cho Chân Chân, "Uống, lâu rồi chúng ta không được uống vui vẻ, còn nhớ lần trước đến quán bar, chưa chơi đã thì đã bị một đám đàn ông cặn bã theo dõi, thật là chán!"
"Ừ, thật mất hứng, thật ra đêm hôm đó là một sai lầm." Lương Chân Chân nhận lấy bia, uống một hớp, ngã ở trên ghế sofa, tự lẩm bẩm.
Tiết Giai Ny lập tức hiểu cô muốn nói đến cái gì, gật đầu một cái, ai nói không đúng đâu? Nếu như không phải bởi vì đêm hôm đó Quan Hạo Lê bảo vệ mấy người các cô mà đánh nhau bị thương nằm viện, cô cũng sẽ không đến bệnh viện chăm sóc anh ta mấy ngày, cũng đánh mất tim của mình, sau bốn năm lại thích một người đàn ông, cũng yêu anh ta, là chuyện cần rất nhiều can đảm. Hơn nữa, cô đã không còn là nữ sinh rồi, qua cái tuổi mơ mộng như trong truyện cổ tích, chỉ hy vọng có thể tìm đúng người, bên nhau cả đời.
Cô nắm lon bia, vẻ mặt cô đơn đứng lên cái bàn thuỷ tinh, hát lên bài《 sao khó khăn như vậy 》của Trương Tịnh, trong âm thanh mơ hồ mang theo sự nghẹn ngào, Lương Chân Chân nghe thấy thì mở nửa mắt nhìn bạn tốt từ đầu đến đuôi, lần đầu tiên cô nhìn thấy Giai Ny như vậy, chân thật đến khiến cô đau lòng.
Hôm nay lặp lại hôm qua
Năm nay tương tự năm ngoái
Chỉ có màu sắc son môi đã đổi qua mấy lần
Nhưng thành phố này không phát hiện
Có ít bạn bè tri kỷ
Nhưng trong lòng vẫn có khiếm khuyết
Dùng điếu thuốc để chống lại ban đêm im ắng
Nước mắt chợt hôn lên mặt
Có bao nhiêu lần cắt đi mái tóc dài
Có bao nhiêu thời gian tuổi trẻ
Chỉ muốn giống như người khác
Yêu một người khó đến như vậy sao
Sự cô đơn dần dần hiện lên mái tóc dài
Nhìn thời gian trống rỗng
Rõ ràng có rất nhiều người đều cô đơn
Gặp đúng một người thật sự khó khăn như vậy sao
. . . . . .
Cho dù một người đã từng hạnh phúc
Hạnh phúc ấy cũng như dối trá
"Cho dù một người đã từng hạnh phúc, hạnh phúc ấy cũng như dối trá." Lương Chân Chân nỉ non hai câu ca cuối cùng, nơi nào đó trong lòng tìm thấy sự đồng cảm, quả thật như thế, nhiều bạn bè tri kỷ hơn nữa, cũng không thể bù đắp vào khiếm khuyết trong lòng, người yêu và bạn bè là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, gặp đúng một người bầu bạn, thật sự khó khăn như vậy sao?Diẽnnnđànlê-quýđốnn
Đằng Cận Tư, anh ta sẽ là chồng của mình sao? Là người có thế dắt tay cô cả đời sao? Quả thật lúc anh cầu hôn đã làm cho mình cảm động, thiếu chút nữa đã đồng ý, nhưng cuối cùng vẫn hoảng hốt bỏ chạy. . . . . .
Đối với anh, mình chưa hoàn toàn quên được, cho dù đáy lòng vẫn yêu anh, nhưng chuyện ba năm trước tựa như một khối u ác tính sinh trưởng ở trong lòng của mình, rõ ràng một giây trước anh còn ngọt ngào ân ái như thế, nhưng một giây sau anh lập tức trở mặt vô tình, đẩy mình xuống mười tám tầng địa ngục, mặc dù sau khi điều tra rõ sự việc anh đã hối hận, biết bản thân đã hiểu lầm, nhưng dù sao cũng đã từng tổn thương, không có cách nào thay đổi.
Nói đi nói lại, cô sợ nhất chính là điều này, cô không hy vọng bi kịch tái diễn một lần nữa, nhất là chuyện lớn quyết định cuộc đời sau này của mình, cô không thể chọn sai người.
"Giai Ny, bác sĩ Quan đối xử với bạn tốt không?" Lương Chân Chân mở đôi mắt mê ly nhìn bạn tốt, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng.
Tiết Giai Ny hát xong thì vẻ mặt như đưa đám, lắc đầu một cái, "Cũng không phải là không tốt, có điều mình cứ có cảm giác thiếu thiếu thứ gì, làm cho mình không có cảm giác an toàn."
Lương Chân Chân nhíu mày, Giai Ny nói quá mơ hồ, cô hơi khó hiểu, điều duy nhất có thể giải thích chính là tình yêu của mỗi người đều khác nhau, đều có nỗi niềm khó nói, người khác vĩnh viễn không thể hiểu cặn kẽ, bây giờ chuyện duy nhất có thể làm, trừ uống bia vẫn là uống bia.
"Uống, say thì tốt, sáng sớm ngày mai, chuyện gì cũng quên hết." Lương Chân Chân cũng đứng lên theo, cơ thể xiêu vẹo như muốn ngã, cầm lon bia muốn cụng lon với Tiết Giai Ny, hai người cứ vừa khóc vừa cười điên khùng náo loạn thật lâu như vậy, cho đến khi trên bàn trống không, hai cô đã say, cả người mềm nhũn ngã ở trên ghế sa lon, ngủ một đêm trong tư thế khó coi.
Vào đêm đó, người đau lòng không chỉ có hai người bọn họ, kết thúc bữa tiệc Đằng Cận Tư giao hết công việc cho Nam Cung Thần xử lý, nói mình đi trước, Quan Hạo Lê, Nam Hoa Cẩn và Mạc Đông Lăng đi theo anh, mạnh mẽ kéo anh đến "Hoàng Triều Thịnh Yến" .
Bởi vì Nông Dịch Tiêu có một đứa con gái bảo bối, dĩ nhiên không thể đi theo đám bọn anh lăn lộn, nếu không con gái tức giận sẽ rất khủng bố, làm không tốt lập tức bỏ nhà trốn đi, trẻ em bây giờ! Người này so với người khác, không có biện pháp.
Vẫn quy tắc cũ, trong phòng bao "Hoàng cung" ở "Hoàng triều thịnh yến" vĩnh viễn đều thuộc về bọn họ, Quan Hạo Lê dặn phục vụ lấy hết rượu ngon nhất tới, không cho bất luận kẻ nào làm phiền.
"A Tư, tối nay, tôi và mấy người ở đây uống với cậu..., không say không về." Quan Hạo Lê bày ra tư thế uống rượu.ChiMy
"Phốc! Bác sĩ Quan, anh quên. . . . . . Đại ca không thể uống say." Nam Hoa Cẩn nhỏ giọng nhắc nhở anh, sau khi uống rượu say đại ca giống như biến thành một người khác, rất khó tin.
Mạc Đông Lăng cũng vội vàng hùa theo nói: "Đúng vậy, chuyện như vậy không thể tùy tiện nói giỡn."
Không biết, trong lúc ba người ba người thảo luận bí mật, Đằng Cận Tư buồn bực đã thủ tiêu một chai Whisky rồi, lúc đang chuẩn bị uống bình thứ hai thì bị Mạc Đông Lăng thấy được, vội vàng nhào qua giành với anh, "Đại ca, anh bình tĩnh đã, dù như thế nào đi nữa, anh cũng không thể chà đạp cơ thể của mình mà! Bình thường anh rất ít uống rượu, đổ ra từ từ thưởng thức, sao có thể uống một hơi hết sạch!"
Lời của anh có đạo lý, sau khi uống một chai Whisky nồng độ cao, cả người Đằng Cận Tư bắt đầu không tỉnh táo, sự vật trước mắt biến hoá khôn lường, đầu cũng bắt đầu choáng váng, nửa mở mắt liếc nhìn Mạc Đông Lăng ở bên cạnh, hành động khác thường đưa tay vỗ vỗ mặt của anh, "Tiểu Tứ, cậu thật biết săn sóc."
--_--|||
Trong nháy Mạc Đông Lăng hóa đá, trên trán đầy vạch đen, quả nhiên đại ca không thể uống rượu, nhất là lúc uống rượu say hoặc say chuếnh choáng, hoàn toàn giống như biến thành người khác vậy, rất quỷ dị.
Nam Hoa Cẩn lập tức lùi mình không lên tiếng, lúc này anh vẫn nên bo bo giữ mình thì tốt hơn, anh cũng không muốn bị đại ca gọi "Tiểu Tam. . . . . ."
Lời này vừa nói ra, nhất định trở thành biệt danh mới của anh, nhất định sẽ bị nhị ca, Tứ đệ và bác sĩ Quan cười chết, cho nên bây giờ anh vẫn nên biết điều không nói chuyện, vào năm tốt nghiệp ấy, bọn họ may mắn được nhìn thấy tình cảnh đại ca uống rượu say một lần, thoáng một cái cũng đã mười năm rồi, năm tháng không buông tha cho bất cứ ai!
Quan Hạo Lê che miệng vụng trộm cười, anh vẫn cảm thấy sau khi A Tư uống rượu say rất đáng yêu, giống như là. . . . . . đứa bé bự, khụ. . . . . . Khụ. . . . . .
"Đại ca, em vẫn luôn là tốt nhất, nhị ca và tam ca đều khốn kiếp." Mạc Đông Lăng nhân cơ hội kể khổ.
Đằng Cận Tư híp tròng mắt hẹp dài lại, "Mấy người đều không phải là tốt nhất, nai con mới là tốt nhất, nhưng. . . . . Con của chúng tôi không còn, cô ấy rất đau lòng." Nói xong câu đó, trong mắt của anh đầy bi thương, ba người đàn ông bên cạnh đều u mê, đều có một loại kích động.
Trừ Quan Hạo Lê biết được chân tướng của sự việc, Nam Hoa Cẩn và Mạc Đông Lăng đều rất ngạc nhiên, con? Con gì? Chẳng lẽ chị dâu nhỏ đã từng có con của đại ca, nhưng đã bị xoá sạch?
"Không phải xoá sạch, là bị sinh non do tai nạn xe cộ ngoài ý muốn." Quan Hạo Lê cũng biết hai người bọn họ sẽ nghĩ tới phương diện kia, vì vậy dùng khẩu hình nói cho hai người biết.
OMG! Rốt cuộc ba năm trước đây đã xảy ra những chuyện đặc sắc gì! Bọn họ lại có thể bỏ lỡ, không khỏi hâm mộ bác sĩ Quan vẫn làm bạn ở bên cạnh đại ca, haizzz. . . . . . Quả nhiên là một câu chuyện xưa vừa ngọt ngào lại chua xót!