Đằng Cận Tư gắp miếng đậu hủ cho cô lần nữa, "Ngoan, thích thì ăn nhiều chút."
"Ai cần anh gắp thức ăn cho tôi! Tự tôi có tay!" Lương Chân Chân có loại kích động muốn đâm nát miếng đậu hủ trong chén ra, tức giận trợn trừng mắt nhìn người đàn ông ngồi ở bên cạnh cô.
"Chị nai con, bớt giận đi ~~ đừng để ý tới bọn đàn ông xấu kia, uống chút canh hạ hoả." Úy Hợp Hợp thân thiếp múc cho cô một chén canh vịt bí đao.
"Khụ. . . . . . Tiểu Hợp Hợp, em không nên vơ đũa cả nắm! Đừng quên người bên cạnh em cũng là đàn ông." Mạc Đông Lăng thâm ý nhìn người bên cạnh cô một cái.
"Đừng kéo tôi vào...tôi không muốn nằm cũng trúng đạn." Thư Nhĩ Hoàng hừ lạnh một tiếng.
"Đúng vậy, không được nói xấu anh Hoàng, anh ấy không giống với bọn anh." Úy Hợp Hợp bắt đầu bao che, điều này làm cho người nào đó cực kỳ vui vẻ, ở dưới bàn đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, yêu thương vuốt ve, trong tròng mắt đen tràn đầy tình cảm dịu dàng ngọt ngào, đương nhiên những động tác nhỏ này không tránh thoát được hoả nhãn kim tinh của những người khác, rối rít chép miệng cảm thán.
Đàn ông thì cũng thôi đi, trong lòng hai cô gái khác cũng xúc động, phụ nữ mà, nhìn người khác hạnh phúc có đôi có cặp, trong lòng nhất định sẽ liên tưởng đến mình, hơn nữa người đàn ông ngồi bên cạnh cũng có quan hệ mập mờ với mình, mọi cử động sẽ kiềm chế tim của các cô.
"Hai người có thể chú ý một chút không? Cố ý kích thích những người đàn ông độc thân như chúng tôi đây, thật là quá đáng." Nam Hoa Cẩn thong thả vênh váo uống một ngụm rượu, mắt xanh liếc nhìn hai người bọn họ.
"Vừa đúng dịp hôm nay mọi người có mặt đông đủ, tôi muốn tuyên bố một chuyện." Thư Nhĩ Hoàng không để ý tới lời nói mỉa mai của anh ta, chỉ thâm tình nhìn Hợp bảo bảo của anh, "Chúng tôi chuẩn bị kết hôn vào mùng tám tháng sau."
Mặc dù trong lòng mọi người đều biết rõ tình yêu của hai người bọn họ, kết hôn chỉ là chuyện sớm hay muộn, nhưng bây giờ nghe thấy, vẫn cảm thấy hơi hâm mộ, người có tình thành đôi, tất nhiên là một giai thoại tốt đẹp.
"Chị nai con, Giai Ny, em muốn hai chị làm phụ dâu của em, đến lúc đó nhất định phải tới!" Trên mặt Uý Hợp Hợp tràn đầy thẹn thùng và hạnh phúc.
"Ừ, nhất định." Lương Chân Chân và Tiết Giai Ny đồng thời gật đầu đồng ý, trong lòng đều đang cảm khái bạn bè bên cạnh từng người từng người đều đã kết hôn, mà họ vẫn dậm chân tại chỗ, khó tránh khỏi có chút thương cảm.
Úy Hợp Hợp là một cô gái tinh tế, chưa bao giờ chỉ nghĩ tới mình mà coi thường cảm nhận của người khác, đối với chuyện tình cảm của Lương Chân Chân và Đằng Cận Tư, cô cũng hơi mê mang, rõ ràng hai người rất yêu nhau, hơn nữa lần trước cảnh tượng Đằng đại ca cầu hôn và giải thích với chị nai con đều làm cho người khác rất cảm động, rõ ràng cũng rất hoàn mỹ, nhưng cuối cùng chị nai con bỏ chạy, cho tới bây giờ hai người còn chưa chính thức hòa thuận. Có lẽ, đúng như anh Hoàng nói vậy, tình yêu của mỗi người đều không giống nhau, tốt, xấu, hạnh phúc, khổ sở, người khác đều không thể phán xét, cũng không lý giải được, chỉ có người trong cuộc rõ ràng nhất.
"Chị nai con, thật ra thì, em cảm thấy. . . . . . chị và Đằng đại ca rất xứng đôi, nếu hai người không kết hôn chắc chắn em sẽ khóc." Úy Hợp Hợp chu cái miệng nhỏ nhắn tội nghiệp nói.
Lương Chân Chân bị cô nói đến dở khóc dở cười, giận lườm cô một cái, chẳng lẽ cô gái nhỏ cũng đã bị tên khốn Đằng Cận Tư kia thu mua, "Nói lung tung cái gì vậy."
Có nhiều người ủng hộ như vậy, lòng tin của Đằng Cận Tư lại tăng lên gấp đôi, trong lòng suy nghĩ phải làm sao mới có thể làm cho nai con ở lại tối nay, Lê tử và Tam đệ Tứ đệ cũng đề nghị tối nay anh lừa gạt nai con lên giưởng, cứ như vậy, chuyện sẽ dễ hơn rất nhiều, trước kia không dám làm như vậy là vì lo lắng nai con không thương mình, nhưng mấy lần tiếp xúc, anh phát hiện trong lòng nai con vẫn có mình, chỉ là cô không muốn thừa nhận thôi, hơn nữa vì đứa con đã mất, trong lòng cô vẫn còn oán hận mình, không muốn tháo gỡ cái nút thắt đó, vẫn như đà điểu trốn tránh tình cảm đối với mình, cho dù anh tiến công thế nào, đều sẽ bị cô bắn trở về, không có chút tiến triển nào, hôm nay, anh chỉ có thể sử dụng một đòn sát thủ cuối cùng, mặc dù hơi hèn hạ, nhưng chỉ cần ôm được người đẹp về, tiểu nhân () một lần cũng không sao.
()tiểu nhân: kẻ ti tiện bỉ ổi
"Nào, tất cả mọi người cùng nhau nâng ly chúc mừng, chúc Thư Nhĩ Hoàng tiên sinh và Uý Hợp Hợp tiểu thư hạnh phúc mỹ mãn, đầu bạc răng long." Quan Hạo Lê dẫn đầu nâng ly lên, nói sang chuyện khác.
"Khó trách anh họ Quan, nói chuyện như quan chức (), chúc người khác đồng thời cũng nhân tiện sớm giải quyết chuyện lớn của mình đi, chúng tôi cũng đều chờ uống rượu mừng, nháo tân hôn!" Nam Cung Thần nháy mắt ra hiệu chế nhạo nói.
() Ở đây ý của Nam Cung Thần là Quan Hạo Lê đi lo chuyện thiên hạ
Tiết Giai Ny đỏ mặt, hạ mí mắt âm thầm nguyền rủa cái tên bảo mẫu ba chân Nam Cung Thần này! Không nói câu nào thì chết à! Thật là quá đáng ghét! Không có việc gì chạy tới chèn ép bọn họ làm gì?
"Thằng nhóc cậu tưởng bản thân có thể thoát được ngày đó? Đến lúc đó cho cậu khóc." Quan Hạo Lê lạnh lùng liếc anh một cái, bởi vì lời nói của anh ta, Giai Ny cũng xấu hổ.
"Ôi! Thật hiếm thấy, bác sĩ Quan bắt đầu bảo vệ cô dâu của mình !" Nam Cung Thần cười đến đắc chí, sao có thể bỏ qua cơ hội đùa giỡn tốt như vậy?
"Ăn cơm cũng không ngăn được cái miệng của anh!" Tiết Giai Ny cắn răng nghiến lợi liếc mắt nhìn người đàn ông lắm mồm ở bên cạnh.
"Được rồi, khó có dịp mọi người đông đủ, uống rượu, tối nay phải uống say mới được về, nhất là cô dâu và chú rể của chúng ta, nói trước tối nay bọn tôi muốn nháo động phòng () đấy!" Nam Hoa Cẩn chớp đôi mắt xanh lưu ly, hình như có thâm ý khác.
()nháo động phòng: quậy phá trong đêm tân hôn của cô dâu và chú rể
Lời này vừa nói ra, những người khác lập tức ồn ào lên, hết người này đến người khác nâng ly lên mời rượu Thư Nhĩ Hoàng và Uý Hợp Hợp, huyên náo rất vui vẻ, Thư Nhĩ Hoàng uống không ít rượu giúp bà xã, uống say đến đứng không vững, bưng ly rượu lên ra sức gọi Lương Chân Chân là chị dâu nhỏ, nhất định muốn uống rượu với cô.
Úy Hợp hợp muốn ngăn cản cũng không kịp, tối nay Đằng Cận Tư cũng uống không ít, bởi vì nguyên nhân anh không uống nhiều được, mọi người cũng không tiếp tục chuốc anh, hơn nữa cũng biết sau khi anh say rượu sẽ biến thành một bộ dáng khác, ách. . . . . . Sẽ ảnh hưởng đến mọi việc.
Cho nên, trong lòng ngầm thừa nhận không cho anh uống nhiều.
Lương Chân Chân không hiểu tối nay mọi người làm sao, uống nhiều như vậy làm gì? Làm như sinh ly tử biệt, anh mời tôi...tôi mời anh, huyên náo vô cùng vui vẻ, còn có người bên cạnh cô, một ly rượu trắng đầy, cứ uống hết một hơi như vậy? Anh làm như đó là nước lọc vậy! Chỗ chết người nhất chính là ông xã của Hợp Hợp, không có việc gì mời mình uống rượu làm chi? Cho tới lúc mọi người đều "tấn công" cô, không có ai cản rượu giúp cô, thật là khổ. Mặc dù mỗi lần chỉ uống một ngụm nhỏ, nhưng nhiều lần, vẫn là rất nhiều, trong cổ họng cay nồng khó chịu, đầu cũng bắt đầu choáng váng, đầu óc không còn khống chế được, trước mắt cô người nào cũng xuất hiện hai hình bóng, thật choáng váng. . . . . .
"Tôi. . . . . . Muốn đi toilet." Cô lảo đảo muốn đứng lên, cơ thể không kiềm chế được loạn quạng, giống như lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Đằng Cận Tư chuẩn bị đưa tay dìu cô, kết quả bị cô đẩy ra, híp mắt hung dữ nói: "Sắc lang! Ai cho anh đụng vào bản cô nương! Lấy bàn tay bẩn thỉu của anh ra, cẩn thận tôi đạp anh bay!" Nói xong thật sự chuẩn bị tung chân đá anh, kết quả thiếu chút nữa té ngã, thật may là Đằng Cận Tư nhanh tay lẹ mắt giữ cô lại, mà cô mê man té vào đúng trong ngực của anh.
"Buông tôi ra! Tôi muốn đi toilet tiểu một chút, không nhịn được!" Cả người Lương Chân Chân mềm nhũn không đứng nổi, siết chặt tay kháng nghị, giọng nói lớn đến lạ kỳ.
"Phốc!" Mạc Đông Lăng nhịn không được bật cười, quả nhiên ánh mắt của đại ca rất tốt, cư nhiên tìm đúng một cô gái giống anh, sau khi uống rượu say thì nói nhiều muốn chết, hơn nữa không giống bình thường, so sánh mà nói, sau khi chị dâu nhỏ uống rượu say chỉ nói chuyện thẳng thắn dã man hơn bình thường một chút, mà đại ca thì hoàn toàn giống như biến thành người khác.
O(╯□╰)o một đôi trời đất tạo nên mà!
Lương Chân Chân liếc nhìn Mạc Đông Lăng đang cười, đưa ngón tay thon dài ra chỉ vào anh ta, "Cười cái gì mà cười? Con người có ba cái gấp anh chưa nghe nói qua sao! Óc heo!"
Lúc này đến phiên Mạc Đông Lăng chảy đầy vạch đen rồi, Nam Hoa Cẩn che miệng ở một bên cười đến vui vẻ, sau khi Lương Chân Chân uống rượu say rất có phong thái của chị dâu, khí thế rất mạnh.
Trong con ngươi đen như mực của Đằng Cận Tư tràn đầy ý cười, nai con say thật đáng yêu, gò má hồng hồng, cái miệng nhỏ nhắn mọng nước cong lên, làm cho anh muốn hôn một cái.
"Được, chúng ta đi toilet. . . . . ." Hai chữ phía sau anh không nói ra miệng, đứng dậy ôm cô ra khỏi cửa phòng.
Đợi sau khi hai người rời đi, bên trong phòng lập tức bộc phát ra một trận cười sang sảng, trong đó Nam Hoa Cẩn và Nam Cung Thần cười đến vui vẻ nhất; sắc mặt của Mạc Đông Lăng rất đen; Quan Hạo Lê và Tiết Giai Ny đều hơi say, ý thức rất mơ hồ; Uý Hợp Hợp rất tỉnh táo, nhưng ông xã của cô thì rất say, thừa dịp cô không để ý liền gặm một cái trên mặt cô, trong miệng còn lẩm bẩm, "Cục cưng, chúng ta đi về phòng."
Úy Hợp Hợp lập tức đưa tay che cái miệng của anh, "Trời ơi! Người anh thúi chết! Nhanh trở về tắm đi!"
"Tiểu Tứ, Nam Cung, tối nay chúng ta ở lại xem náo nhiệt đi." Nam Hoa Cẩn cười đến mập mờ, dường như ba cặp tối nay đều muốn mở trận lớn, thật đúng là hết nói!
"Tam ca, thì ra anh có sở thích này? Có điều, tôi thích tìm người đẹp làm ấm giường hơn, tự mình trải nghiệm càng thích hơn." Mạc Đông Lăng cười mờ ám.