"Haha. . . . . . Trước tiên bạn hãy giải trừ hôn ước, cho thị trưởng Quý hi vọng, làm cho anh ấy phấn khởi lại, sau đó. . . . . ." Cát Xuyến cười hì hì nói.
"Phốc! Chị hai, sao chị có thể nghĩ ra cái biện pháp cùi bắp như thế?" Lương Chân Chân và Tiết Giai Ny đồng thời thất vọng liếc cô một cái, còn tưởng rằng cô có thể ra ý tưởng nào tốt, kết quả chỉ là đang nói đùa.
Cát Xuyến để cái ly trong tay xuống, "Tại sao lại nói là biện pháp cùi bắp? Bây giờ thị trưởng Quý cần được kích thích, không thể nghi ngờ đây là biện pháp kích thích anh ấy phấn khởi lại tốt nhất, có một câu nói thế này: yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, chỉ cần ngày nào Chân phi chưa kết hôn, anh ta đều có hy vọng."
"Lời này không sai, nhưng áp dụng như bạn nói thì có vấn đề, tạo cho thị trưởng Quý một hi vọng hư vô mờ mịt, đến khi anh ấy phấn khởi lại, khi mà anh ấy phát hiện đây chỉ là một lời nói dối, cảm xúc từ trên thiên đường té xuống địa ngục lần nữa, bạn cảm thấy điều này tốt cho anh ấy sao?" Tiết Giai Ny tức giận hỏi ngược lại.
"Chắc chắn không làm vậy được, Quý đại ca biết mình không có loại tình cảm kia với anh ấy, cũng biết quan hệ của mình và A Tư." Lương Chân Chân chống cằm buồn phiền nói.
"Haizzz. . . . . . Vậy cũng chỉ có thể xem ý chí của anh ta rồi, cho dù ai khuyên cũng uổng công." Cát Xuyến giang tay ra, ra vẻ đành chịu.
Lương Chân Chân cũng hiểu sự thật này, mấy ngày nay đã có rất nhiều người khuyên Quý đại ca, nhưng anh vẫn trị liệu tiêu cực như cũ, tinh thần sa sút, thật sự không có cách nào.
Ngồi khoảng gần hai giờ, ba người liền giải tán, vốn là Đằng Cận Tư muốn tới đón cô về nhà chung, nhưng vừa đúng lúc anh đang đang thảo luận chuyện của Lương Chân Chân với Quan Hạo Lê, mà Tiết Giai Ny cũng muốn đến tìm Quan Hạo Lê, cô liền đi nhờ xe bạn qua đó.
Trên ghế sô pha trong phòng nghỉ ở lầu của tập đoàn Đế Hào Tư, hai người đàn ông anh tuấn đang ngồi đó, vẻ mặt đều rất nghiêm trọng, lúc thư ký bưng cà phê vào cũng bị hù sợ, hôm nay tâm trạng của BOSS không được tốt, vẫn nên cẩn thận thì hơn, đưa cà phê xong liền rón rén ra ngoài.
"Căn cứ vào kết quả kiểm tra, quả thật thể chất của chị dâu nhỏ yếu, hơn nữa huyết áp cao hơn người bình thường, không thích hợp sinh con lắm, hơn nữa cô ấy còn sinh non qua, dù sao cũng tổn thương đến cơ thể, không phải lập tức điều trị là có thể khoẻ lại, cần một quá trình lâu dài." Quan Hạo Lê phân tích chuyên nghiệp.
"Lâu dài?" Đằng Cận Tư bắt được từ then chốt, mày nhíu lại rất chặt.
"A Tư, trước hết cậu đừng nóng vội, tôi chỉ nói tình huống xấu nhất cho cậu biết, hi vọng cậu có thể chuẩn bị tâm lý thật tốt, dĩ nhiên cũng không loại bỏ xảy ra tình huống tốt, tựa như lúc hai người đi kiểm tra bác sĩ đã nói vậy, bất cứ chuyện gì cũng không có tính tuyệt đối, nhiệm vụ thiết yếu trước mắt chính là điều dưỡng tốt cho cơ thể của chị dâu nhỏ, những chuyện khác hai người cũng đừng nghĩ quá nhiều, chắc chắn sẽ có biện pháp giải quyết." Quan Hạo Lê an ủi vỗ vai bạn tốt.
"Ừ, tôi hiểu rồi." Đằng Cận Tư vẫn nhíu chặt mày như cũ, tâm trạng rất phức tạp.
"Tôi sẽ liên lạc với mấy chuyên gia phụ khoa tốt nhất trong giới y học trên thế giới, nhờ bọn họ giúp lập ra một chế độ dinh dưỡng hợp lý, yên tâm đi!"
Đằng Cận Tư nặng nề gật đầu một cái, bưng cà phê trên bàn lên uống một hớp, "Tạm thời đừng nói chuyện này cho nai con biết, tôi không muốn cô ấy có quá nhiều áp lực."
"Đó là đương nhiên." Quan Hạo Lê vội vàng lên tiếng.
"Đúng rồi, bên kia gọi điện thoại cho tôi, nói cậu vẫn chọn lựa trốn tránh, có một số việc, sớm muộn cũng phải đối mặt, tránh cũng tránh không khỏi." Đằng Cận Tư ngừng lại một chút rồi chợt nói.
Bây giờ đến phiên sắc mặt của Quan Hạo Lê thâm trầm như nước, "Tôi không muốn trở về tiếp nhận những thứ kia, tôi cảm thấy cuộc sống bây giờ rất tốt, huống chi, tôi không bỏ được Giai Ny."
"Từ lúc chúng ta vừa ra đời, đã được phó thác rất nhiều, không phải là muốn, mà là không làm không được, huống chi cậu đã tự do tự tại nhiều năm như vậy, sao bọn họ có thể không dùng chút thủ đoạn, chắc hẳn mấy năm này hành tung của cậu bọn họ đều rõ như lòng bàn tay." Đằng Cận Tư thở dài một tiếng.
"Bác sĩ Quan, không phải anh còn một đứa em họ sao? Sao không tìm cậu ta! Nói không chừng cậu ta cảm thấy hứng thú với mấy chuyện này, chẳng phải là chuyện tốt vẹn toàn đôi bên sao?" Nam Cung Thần ở bên cạnh tốt bụng đề nghị, anh cũng không biết em họ của Quan Hạo Lê – Quan Cảnh Duyệt đã rời khỏi nhân gian nhiều năm rồi, khoảng thời gian đó anh đi công tác ở nước Anh, gần nửa tháng mới trở về, vừa lúc bỏ lỡ chuyện này.
"Nó đã qua đời." Quan Hạo Lê lạnh nhạt mở miệng, anh hi vọng A Duyệt còn sống, chỉ tiếc. . . . . .
"Hả? Qua đời?" Nam Cung Thần kinh ngạc há to mồm, chuyện khi nào vậy? Sao anh không biết? Từ trước đến giờ anh vẫn chưa từng gặp qua đứa em họ thiên tài trong lời đồn của bác sĩ Quan, chẳng lẽ trời cao ganh tị với thiên tài sao? Còn chưa chân chính bắt đầu hưởng thụ cuộc sống đã hoàn toàn cách biệt, thật đau lòng. . . . . .
Đằng Cận Tư và Quan Hạo Lê cùng lúc im lặng, thừa nhận sự thật này, Nam Cung Thần lập tức im miệng, biết điều không hỏi nữa, quả nhiên miệng của anh thật thúi, nhắc tới chuyện đau lòng của người ta. (⊙o⊙)
"Thật ra thì, Giai Ny và A Duyệt đã từng là một đôi được mọi người ngưỡng mộ ở trường học, lúc sắp thi tốt nghiệp trung học, đột nhiên A Duyệt phát hiện mình có bệnh nan y, cũng bởi vì chuyện này, nó bắt đầu xa lánh Giai Ny, chia tay với cô ấy, cũng cố ý gần gũi với những cô gái khác, hi vọng lừa gạt cô gái mình yêu. Tôi nghĩ, A Duyệt yêu Giai Ny, cho nên mới hi vọng cô ấy có thể quên nó, sau đó bắt đầu lần nữa." Sau khi nói ra, Quan Hạo Lê cảm thấy trong lòng dễ dàng hơn rất nhiều.
Miệng của Nam Cung Thần há to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà, trên mặt đầy khiếp sợ và không thể tưởng tượng nổi; Đằng Cận Tư đỡ hơn một chút, nhưng đồng thời cũng kinh ngạc như vậy.
"Trời ạ! Chẳng lẽ lúc đầu anh cũng biết Giai Ny là ai? Cho nên cố ý đến gần? Sau đó muốn đền bù tiếc nuối của em họ anh sao? Sao giống như đang diễn phim vậy, OMG!" Nam Cung Thần kinh ngạc hỏi.
"Nói thật, lúc đầu tiếp xúc với cô ấy đúng là tôi ôm lấy suy nghĩ này, nhưng. . . . . ." Quan Hạo Lê còn chưa nói xong, cửa đã bị đẩy ra, đột nhiên Tiết Giai Ny và Lương Chân Chân đứng ở trước cửa, nét mặt của hai người đều rất không tốt.
"Đúng là cám ơn anh đã bố thí! Anh họ của Quan Cảnh Duyệt, anh xem tôi là gì đây?" Giọng nói của Tiết Giai Ny mang theo sự run rẩy và kiên quyết, chưa từng nghĩ đến, tình yêu của cô là do người ta cố ý bố thí, bây giờ bạn trai là anh họ của bạn trai cũ, bạn trai cũ không phải bỏ mình vì thay lòng đổi dạ, mà là bệnh nan y qua đời, không trách được cho tới bây giờ cũng không có tin tức của anh ấy, còn tưởng rằng anh ấy đang sống rất tốt, không ngờ tới, nhiều năm chấp niệm của mình giống như một truyện cười!
A Duyệt anh ấy, đã sớm rời khỏi cõi đời này, mà mình. . . . . .
Đột nhiên cô cảm thấy khó chấp nhận sự thật này, sự thật đã lật đổ toàn bộ suy nghĩ trước đây của cô, làm cho cô cảm thấy mình giống như một trò hề, Quan Hạo Lê, anh ta là anh họ của A Duyệt, anh ta đến gần mình, là vì A Duyệt? Trông mình đáng thương như vậy sao? Trông mình thiếu thốn tình cảm đến vậy sao? Chẳng lẽ trên đời này thiếu anh em bọn họ, Tiết Giai Ny cô sẽ không có ai yêu sao?
Nước mắt không khống chế nổi nữa mà rơi xuống, chảy xuống theo khóe mắt, khổ sở như vậy, cô không muốn ở đây một giây nào nữa, quay đầu lại xoay người rời đi.
"Giai Ny. . . . . ." Quan Hạo Lê ảo não hô lên, đứng dậy đuổi theo, lúc gần đi không quên trợn mắt nhìn Nam Cung Thần một cái, đều do thằng nhóc thúi này, hỏi này hỏi nọ làm cái gì!
Lương Chân Chân đứng ở bên cạnh Tiết Giai Ny thấy bạn tốt khóc chạy đi, cũng đuổi theo theo phía sau cô, lo lắng kêu tên của cô, chỉ sợ cô gặp phải chuyện gì bất trắc, ba năm trước đây mình chính là ví dụ sống sờ sờ, cho nên cô phải đi theo Giai Ny, không thể để cho cô ấy gặp chuyện không may.
Thật sự không hiểu, sao chuyện lại trở nên như vậy? Rõ ràng hai người bọn họ đều có dấu hiệu kết hôn rồi, nhưng đột nhiên thành ra như vậy, còn liên quan tới Quan Cảnh Duyệt của mấy năm trước, bác sĩ Quan là anh họ của Quan Cảnh Duyệt, thật cẩu huyết mà !
Đằng Cận Tư thấy cô dâu của mình chạy đi, sao anh còn ngồi yên được, nhấc chân vội vàng đi theo, chỉ để lại một mình Nam Cung Thần đứng ở trong phòng, buồn bực sờ lỗ mũi một cái, anh hỏi những điều đó rất hợp lẽ thường mà! Ai biết Tiết Giai Ny và Lương Chân Chân núp ở cửa chứ, quá trùng hợp!
Lương Chân Chân chân ngắn, đương nhiên không chạy nhanh như Quan Hạo Lê, chưa đến mấy phút đã bị anh vượt qua, rất nhanh đuổi theo Tiết Giai Ny, không để ý tới cô ấy giãy giụa mà cưỡng ép kéo cô ấy, Lương Chân Chân nhìn thấy lập tức nổi trận lôi đình, vừa định xông tới dạy dỗ anh ta, cánh tay đã bị người khác kéo lại, hung dữ quay đầu nhìn về phía người tới.
"Buông ra!"
"Bà xã, chuyện giữa bọn họ để cho bọn họ tự mình giải quyết có được hay không?" Đằng Cận Tư dịu dàng dụ dỗ nói, nai con vợ anh đúng là trọng tình bạn.
"Không được, Quan Hạo Lê thật là quá đáng! Từ đầu đến cuối anh ta đều đang lừa gạt tình cảm của Giai Ny, đối với cái loại người cặn bã tự cho là đúng, em kiên quyết không thể bỏ qua!" Lương Chân Chân rất căm tức, Giai Ny thật vất vả mới hoàn toàn quên Quan Cảnh Duyệt bắt đầu tình cảm mới, sự thật lại như vậy, có thể không làm cho người khác tức giận sao?
"Nai con, anh có thể cam đoan với em, Lê tử tuyệt đối không phải là loại người đùa giỡn tình cảm của người khác, cậu ta đối với Tiết Giai Ny là nghiêm túc." Đằng Cận Tư ôm cô vào trong ngực, để ngừa cô xúc động chạy tới làm hỏng chuyện.
"Hừ! Một chữ em cũng không tin!" Lương Chân Chân biết mình không tránh thoát khỏi ngực của anh, xoay mặt không để ý tới anh, tức giận phồng má.