Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Ninh liếc anh một cái, nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
"Kim tông...!Kim tông, không hay rồi...!chúng ta sắp phá sản đến nơi rồi..." thư ký vừa nghe được tin dữ đã hớt hải chạy vào phòng Kim Nghị.
"Có chuyện gì?"
"Lăng thị, Cố thị, Lệ thị và Hoàng Đăng đều ra lệnh phong sát chúng ta rôi.
Cổ phiếu giảm tới mức không kiểm soát được nữa.
Kim tông, giờ chúng ta phải làm sao đây?"
"Chết tiệt." Kim Nghị đập bàn đứng bật dậy.
Trước giờ chưa từng có trường hợp tập đoàn lớn phong sát tập đoàn.
Đừng nói là , chỉ cần là trong tập đoàn đó cũng khiến Kim thị đối đầu không nổi rồi.
Tin tức này nhanh chóng được truyền ra ngoài, những người thức thời đều nhanh chóng cắt đứt quan hệ với Kim thị, bọn họ còn có gia đình, cũng không muốn bị liên lụy.
Kim thị chỉ trong vòng một ngày, số nợ đã cao ngập đầu không thể trả nổi, những hợp đồng trước đó đều mất hết, cũng không ai đồng ý cho ông ta vay tiền.
Ông Kim ở nhà càng lo lắng hơn, người của Lệ gia và Lăng gia đến tìm Kim Câm Nhi tính số nhưng cô ta dường như đã tính toán trước, nên đã sớm bỏ lại con trai mà chạy trốn.
Kim phu nhân khóc đến ngất đi, không nghĩ tới có ngày Kim gia lại lụi bại.
"Ba...!ba mau đến tìm Lăng Mặc cầu xin cậu ta đi.
Chỉ cần ba nói giống như lúc trước thì Lăng Mặc sẽ bỏ qua cho chúng ta." Kim phu nhân bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn ba chồng.
"Ta làm sao làm được." ông Kim nhìn sang chỗ khác.
Kim gia làm sai còn muốn ông ta phải đến cầu xin Lăng Mặc tha thứ hay sao.
"Sao lại không làm được.
Ba là ân nhân của Lăng Mặc không phải sao?" Kim phu nhân hét lên.
Ông Kim khó xử đứng dậy đi lên lầu.
Cái danh ân nhân của Lăng Mặc đã giúp Kim gia mấy lần rồi, bây giờ làm gì còn mặt mũi mà dùng đến nó nữa.
Trong lúc cả giới kinh doanh chao đảo vì vụ của Kim thị, Kim Câm Nhi lại cải trang trốn tránh tai mắt của cả thế gia.
Cô ta đi đến đâu cũng nghe thấy
mọi người bàn tán về Kim gia khiến nỗi sợ trong lòng lại càng thêm lớn.
Nếu không phải cô ta kịp thời trốn đi, chỉ sợ giờ này đã thành cá năm trên thớt mặc người khác xử lý.
Bống một chiếc ô tô dừng lại bên cạnh Kim Cẩm Nhi.
Cửa kính từ từ hạ xuống, cô ta vừa nhìn rõ là ai liền trợn mắt ngạc nhiên.
"Lệ Tiêu Băng?"
Trong một phòng riêng của nhà hàng cao cấp, Kim Cẩm Nhi không còn giữ hình tượng sang trọng như trước mà hùng hộ ăn uống.
Cô ta vì trốn tránh người của thế gia mà không dám ghé vào đâu ăn uống, bây giờ đã đói đến hoa måt.
Người bên cạnh nhướng mày nhìn, trong mặt thoáng tia khinh thường.
"Tiểu Băng, em không ăn sao?" Kim Câm Nhi vừa nhai vừa quay sang hỏi.
"Nghe nói....!ba của Tiểu Kiêu mà chị nói chính là Lăng Mặc." Lệ Tiêu Băng nhẹ nhàng nói.
Động tác của Kim Cẩm Nhi dừng lại, cô ta đặt đũa xuống, cảm thấy khó xử với Lệ Tiêu Băng, trong mắt hiện lên tia lo sợ.
"Tiểu Băng, chị...!chị..."
"Thực ra Tiêu Kiêu không phải là con của Lăng Mặc đúng không? Nếu không tại sao Lăng gia lại muốn truy sát chị"
Kim Câm Nhi khó khăn gật đầu.
Nêu Tiêu Kiêu thật sự là con trai của Lăng Mặc thì giờ cô ta đâu cần chạy trốn khổ sở như này, đến một bữa cơm no cũng không có.
Thấy Kim Câm Nhi gật đầu chắc chắn, Lệ Tiêu Băng mới thở phào một cái.
Khi biết chuyện trong lòng cô ta vẫn luôn lo lắng, bây giờ thì có thể yên tâm xuống tay với Kim Câm Nhi rồi.
"Em có một chỗ ở vô cùng kín đáo, chị hãy qua đây tránh tạm đi, đợi mọi chuyện ôn thỏa rồi tính tiếp." Lệ Tiêu Băng vắt chéo chân, nghịch chiếc nhãn trên tay.
"Em...!em thật sự muốn giúp chị sao?" Kim Câm Nhi không khỏi ngạc nhiên, bây giờ chỉ có kẻ ngốc mới chịu đưa tay giúp cô ta.
.