Thẩm Ninh nhíu mày, bọn chúng có đến , người, cô không thể vừa mang UU vừa chạy trốn được.
Bây giờ chỉ còn cách kéo dài thời gian được phút nào hay phút ấy mà thôi.
"Nhanh lên." Anh ta quát lên, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.
Cô vừa định nhấc chân bước đến chỗ chiếc áo, Kim Câm Nhi bỗng dưng phát điên lao về phía tên cầm đầu.
Nhưng sức lực của cô ta không đủ, nhanh chóng bị hất ngã, hai người phía sau đánh liên tục lên người cô ta, miệng không ngừng chửi rủa.
"May dừng lại, các người sẽ đánh chết cô ta mất."
Advertisement
Thẩm Ninh vừa dứt lời, tên cầm đầu đã dí thằng súng vào giữa trán cô.
Chỉ cần anh ta bóp cò, cô sẽ lập tức mất mạng.
"Mục tiêu đã vào tầm ngắm"
"Bắn."
Lúc này Lăng Mặc đã đến nơi, người của anh đã bao vây toàn bộ đường xuống núi, tay súng bắn tỉa cũng đã vào vị trí, chỉ đợi lệnh của Lăng Mặc là lập tức ra tay.
"Bắn." Giọng nói lạnh lẽo vang lên.
Advertisement
Thẩm Ninh mở to mắt nhìn tên cầm đầu từ từ ngã xuống, trên đầu anh ta còn thủng một lỗ nhỏ đang không ngừng chảy máu.
Người của Lăng Mặc xông đến, những tên còn lại bắt đầu kích động bản loạn xạ, tiếng súng không ngừng vang lên.
Thẩm Ninh nhìn về phía chiếc áo liền lập tức lao đến chỗ UU ôm chặt lấy bé con nấp sau một gốc cây lớn.
Súng đạn không có mặt, nếu chẳng may bị bắn trúng, tính mạng khó mà giữ được.
Quả nhiên một tên bất cần bắn vào chiếc áo có gắn bom, một tiếng nổ lớn vang lên, bụi bay mù mịt khiến người khác khó mà giữ bình tĩnh được.
+
Lăng Mặc vội vàng chạy đến, nếu không phải vừa rồi Lâm Triết ngăn cản anh thì lúc bom nổ, anh đã xông vào rồi.
"Thẩm Ninh...!UU..." Anh lớn tiếng gọi hai người.
Khói bụi bay đi hết, khung cảnh máu me lập tức hiện ra.
Người chết hầu hết đều là đám người của Kim Cẩm Nhi, một hai người còn lại bị thương nặng cũng không qua khỏi.
Lăng Mặc nhìn một lượt, không thầy cô và con gái trong đám người chết đó thì khẽ thở phào nhưng anh lo lắng nhanh chóng tìm xung quanh, vụ nổ lớn như vậy, chắc chắn hai người họ cũng bị thương không nhẹ.
"Lăng Mặc, bên này." Lâm Triết lớn tiếng gọi.
Khi anh chạy đến, chỉ thấy Thẩm Ninh đang ôm chặt lấy UU, dùng thân mình để bảo vệ con gái.
Cô cũng bị thương từ vụ nổ nhưng may mắn không bị thương nặng nhưng do quá kinh sợ nên đã ngất đi.
"Mau, đưa cô ấy tới bệnh viện, bảo Lâm Từ chuẩn bị sẵn sàng cứu người."
Lăng Mắc bệ U U lên, lập tức sai người đưa Thẩm Ninh đi.
Nhìn con gái vẫn bình an vô sự, trái tim anh khẽ run rẩy sợ hãi.
Nếu bọn họ gần một chút nữa thì anh sẽ mất đi một lúc hai
người quan trọng.
"Lăng Mặc, Kim Cầm Nhi vẫn chưa chết nhưng bị thương khá nặng." Lâm Triệt nhíu mày nói.
"Cứu, phải cứu sống bằng được cô ta, tuyệt đối không được đề cô ta chết dễ dàng như vậy." Lăng Mặc lạnh lùng nói, ánh mắt sắc bén nhìn Kim Cầm Nhi thương tích đầy mình.
Phải đề cô ta sống không bằng chết mới có thể chuộc hết lỗi lầm mà cô ta đã gây ra.
Lăng Mặc dặn dò Lâm Triệt ở lại xử lý hiện trường còn bản thân nhanh chóng vào viện cùng Thẩm Ninh.
Bác sĩ khám cho UU nói rằng bé con hít phải thuốc mê nên mới ngất đi, còn lại không có gì đáng lo.
Lăng Mặc sờ nhẹ lên đầu con gái, lần này là anh sai, anh đã quá chủ quan rồi, không ngờ Kim Câm Nhi lại to gan như vậy, bắt cóc UU đề ép chết Thẩm Ninh.
Người của Lăng gia và Lệ gia đều chạy đến, Lệ phu nhân nghe được tin liền run rẩy không ngừng rơi nước mắt.
Lệ Tử Ngôn lần thứ hai đứng bên ngoài phòng phẩu thuật, tâm trạng vô cùng không tốt.
"Lăng Mặc, chị ấy sẽ không sao đâu, anh đừng lo lắng quá." Lệ Tiêu Băng đi đến muốn chạm vào vai anh trấn an.
Lăng Mặc liếc cô ta một cái, nghiêng người tránh sang một bên.
Lệ Tiêu Băng ngại ngùng, quay lại chỗ Lệ phu nhân an ủi bà vài câu.
Sau tiếng trong phòng phẩu thuật, Thẩm Ninh cuối cùng cũng được chuyển sang phòng hồi sức.
Lúc này mọi người mới bớt lo lắng.
Lệ Tiêu Băng sai người thăm dò một chút mới biết những người có mặt ở hiện trường đều đã chết hết, cũng không có bệnh nhân nữ nào bị thương nặng được chuyển vào cùng một lúc với Thẩm Ninh.
Cô ta lúc này mới yên tâm một chút nhưng trong lòng vẫn rất lo sợ, nếu mọi chuyện bị lộ ra ngoài, cô ta sẽ mất hết tất cả, phải đảm bảo rằng Kim Cầm Nhi không thể sống sót.
"Kim Tâm Nhi đúng là độc ác, cô ta hại chị hai bị thành ra như vậy, nhất định không thể tha cho cô ta." Lệ Tiêu Băng giả bộ tức giận nói, lại lén quan sát biểu cảm của Lăng Mặc..