Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lần đầu tiên khi chạm vào con gái, Lăng Mặc đã rất do dự vì trước đó, anh cũng không thể chạm vào Lăng Viên.
Nhưng khi bé con nắm chặt lấy ngón tay anh, cảm giác ấm áp lan toả khắp người Lăng Mặc.
Đây là con gái anh, dù có bị nôi mân, anh cũng không sợ.
Nhưng kỳ lạ là chẳng có chuyện gì xảy ra, vậy là lại xuất hiện thêm một người nữa có thể chạm vào anh rồi.
"Thẩm Ninh, con gái của chúng ta rất đáng yêu." Lăng Mặc kéo tấm rèm ra, ôn nhu nhìn tấm ảnh được phóng lớn đặt sau tấm rèm.
Nếu như có thể được nhìn thấy em một lần nữa, anh nguyện đánh đổi tất cả!
Càng ngày Lăng Mặc càng chăm sóc U U thành thạo hơn.
Bây giờ chuyện lau mông thay bỉm cho U U đối với anh vô cùng đơn giản, bảo mẫu cũng có lời khen, quả không hổ danh Lăng thiếu, học hỏi vô cùng nhanh.
"U U, cười lên nào."
"Cô chủ nhỏ, cười đi...!cười đi."
"U U...!U U, cười đi mà...."
U U nằm trong nôi đặt giữa phòng khách, mọi người đều thò đầu vào trêu chọc bé con nhưng nó tuyệt nhiên không cười lấy một cái, khuôn mặt nhỏ nhăn không chút biểu cảm nhìn đám người đang làm trò hề.
"Liệu con bé có biết cười không?" Lăng Thiên đột nhiên hỏi.
"Em nói linh tinh gì đấy?"
"Tại con bé giống anh hai như vậy, em sợ nó không biết cười."
Nghe Lăng Thiên nói vậy, mọi người cũng bắt đầu bàn tán.
Thẩm Ninh đúng là đẻ thuê rôi, cả khuôn mặt ngoại trừ đôi mắt ra thì đều giống Lăng Mặc, bây giờ ngay cả tính cách cũng giống ba nó luôn.
"Không được rồi, miệng em cứng hết rồi, không cười với nó được nữa." sau một hồi co dãn khuôn miệng để chọc cho U U cười, Lăng Thiên đã hoàn toàn đầu hàng.
Dù có làm như thế nào, con bé cũng không thèm cười, ngay cả khẽ nhếch môi cũng không luôn.
Lăng Mặc ngôi một bên thấy vậy liền nhếch môi đi đến, anh thản nhiên lôi một tấm ảnh trong ví ra đưa đến trước mặt UU, con bé nhìn thấy ngay lập tức cười lên, tay nhỏ với với lấy tấm ảnh.
Đám người hầu nhìn thấy U U cười liền lập tức ôm tim, đây cũng quá dễ thương rồi.
Khóe miệng Lăng Thiên khẽ giật giật, quả nhiên ba nào con nấy, thấy Thẩm Ninh là thay đổi độ liên.
"Dễ thương quá."
"Cô chủ nhỏ đáng yêu hết phần thiên hạ rồi."
Tiếng khen ngợi hết lời vang lên, ông nội Lăng đứng bên cạnh hất mặt tự hào.
Chắt của ông, đương nhiên là phải dễ thương rồi.
Đứng trên lâu nhìn xuống, Lăng Viên nắm chặt tay vịn cầu thang nhìn UU đang được mọi người vây quanh.
"Lăng Viên, về phòng ngay." thấy con gái định đi xuống, Nhã Khanh lập tức quát lên.
Lăng Viên sợ hãi, chỉ có thể ngoan ngoãn quay lại phòng.
Em bé là người xấu nhưng mọi người đều yêu thích em bé mà.
Ông nội Lăng ngang đầu nhìn lên, thấy Lăng Viên bị Nhã Khanh kéo về phòng thì nhíu mày.
Nếu cứ để Nhã Khanh nuôi dạy Lăng Viên, chỉ sợ con bé sẽ học những thói xấu của cô ta, sau này lại làm mấy việc xấu xa.
Khi U U được tháng tuổi, bé con đã có thể bò khắp nơi nhưng bảo mẫu trông bé con lại vô cùng nhàn hạ.
U U mặc dù đã biết bò nhưng nó lại chỉ thích ngồi một chỗ nghịch mấy quyển sách thiếu nhi mà Lăng Mặc mua.
Mọi người dùng đồ chơi dụ dỗ nó bò qua, nó còn ném cho họ ánh mắt khinh khỉnh, sau đó nhấc mông ngồi quay lưng với họ.
Bọn họ không thể không cảm thán trong lòng, cái điệu bộ này thật sự quá giống Lăng Mặc.
"UU, qua đây." Lăng Mặc vừa lên tiếng, UU đã ngay lập tức vứt quyển sách trên tay xuống đất, nhanh chóng bò lại chỗ anh.
"U U quấn em
.