"Muốn xin giống của tiên sinh quả."
"Cô ở đó mà mơ đi.
Dù có được cô cũng không sinh được ra một người vừa đáng yêu vừa ngầu như tiêu tiên sinh đầu."
"Sao hôm nay tiểu tiên sinh không đến nhỉ? Tôi đã chuẩn bị sẵn máy ảnh để chụp rồi."
"To nhỏ cái gì, mau làm việc đi." thư ký khẽ quát, tay lại lén giấu đi chiếc máy ảnh mới mua hôm qua ra sau lưng.
"Ta nhỏ cái gì, mau làm việc đi." thư ký khẽ quát, tay lại lén giấu đi chiếc máy ảnh mới mua
hôm qua ra sau lưng.
Lăng Mặc lật xem lại sổ sách mấy ngày trước, phát hiện mọi thứ đều ổn thỏa thì gật đầu hài lòng.
Đến khi nhìn thấy chữ ký nguệch ngoạc của con cái trong bản hợp đồng thì khóe
miệng khẽ giật giật.
Nó thật sự dám lấy danh nghĩa con gái anh mà ký vào bản hợp đồng này.
Cũng không biết bên phía đối tác nghĩ gì mà lại đồng ý tin tưởng con bé như vậy.
Nếu UU biết được suy nghĩ của Lăng Mặc, nhất định nó sẽ hất mặt kiêu ngạo, vì khuôn mặt uy tín này của nó chứ sao!
"Tiên sinh." thư ký đứng trong thang máy không dám đi ra, chỉ khẽ gọi anh.
Đây là lần thứ hai cô ta lên tầng .
Lần trước là vì UU cần gấp giấy tờ, còn lần này cô ta không dám tự tiện đi vào.
"Vào đây rồi nói."
Được Lăng Mặc đồng ý, thư ký Tô mới chậm chậm đi vào trong.
Cô ta nâng cặp kính dày, ho khan hai tiếng.
"Lục Vũ đang đợi dưới đại sảnh, muốn được gặp tiên sinh."
"Tôi biết rồi."
Thư ký Tô thấy trên bàn Lăng Mặc có đề ảnh của UU thì cứ nhìn mãi không thôi.
Tiều tiên sinh đáng yêu quá, sau này vợ chồng cô ta không biết có sinh ra được một người đáng yêu
như tiều tiên sinh hay không.
"Còn có chuyện gì sao?" Lăng Mặc ngâng đầu nhìn.
"A không...!tiên sinh, tôi có một nguyện vọng nhỏ, muốn xin tiên sinh đồng ý" thư ký ấp úng
nói.
"Cô là nhân viên lâu năm ở đây, có nguyện vọng gì cứ nói đi, nếu không quá đáng tôi sẽ đồng
"Tôi chỉ muốn có một tấm ảnh của tiểu tiện sinh thôi."
Trước ánh mắt mong chờ của thư ký Tô, Lăng Mặc úp tấm ảnh của UU xuống, nhàn nhạt nói.
"Không được."
"Tại sao chứ? Chỉ một tấm ảnh thôi mà, cũng đâu có quá đáng..."
"Con gái tôi là của tôi, đồ của con bé cũng là đồ của tôi.
Cô mở miệng liền muốn lấy đồ của tôi, vậy không quá đáng sao?"
"Nhưng...." thư ký Tô định phản bác lại bị anh chặn họng.
"Muốn có con gái thì về tìm chồng của cô.
Tôi cho cô nghỉ phép nửa ngày hôm nay, coi như đã giúp cô hoàn thành nguyện vọng.
Được rồi, ra ngoài đi."
Thư ký Tô nói lại không được chỉ có thể chán nản ra ngoài.
Lăng Mặc đặt lại ảnh của UU vào vị trí cũ, trong lòng lại than vãn.
Hết người này đến người khác nhòm ngó con gái anh, đúng là khó chịu.
Đã hơn tiếng trôi qua, Lục Vũ ngồi đợi trong phòng chờ đã dần mất hết kiên nhẫn.
Anh ta thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ, cafe đã uống hết mấy ly mà vẫn chưa thấy Lăng Mặc xuất hiện.
Lăng Mặc rõ ràng là đang muốn làm khó anh ta, dù gì anh ta cũng là chủ tịch lại bắt anh ta chờ lâu như vậy.
"Lục tông, tiên sinh đã tới."
Đến khi Lục Vũ sắp hết kiên nhẫn, cuối cùng Lăng Mặc xuất hiện.
"Lâu rồi không gặp, Lăng tông." Lục Vũ đưa tay ra muốn cùng Lăng Mặc bắt tay nhưng anh chỉ liếc qua một cái rồi ngồi xuống.
"Lần này tôi đến trước là muốn xin lỗi Lăng tông, sau là muốn hợp tác với anh." anh ta xấu hổ hạ tay xuống.
Lăng Mặc hờ hững nhìn Lục Vũ, muốn xem xem anh ta lại muốn giở trò gì.
"Chuyện của chị họ tôi với UU là chị ấy sai, tôi không bệnh chị ấy, chỉ là muốn xin lỗi Lăng tông.
Ở đây chúng tôi có một hạng mục kiếm được lợi nhuận lớn, nếu chúng ta có thể hợp tác với nhau, nhất định tôi sẽ làm một bản hợp đồng có lợi cho Hoàng Đăng.
Mong Lăng tông có thể bớt giận."
"Mây hợp đồng nhỏ này, Hoàng Đăng không thiếu, Lục tông vẫn là nên giữ lại cho Lục thị đi." Lăng Mặc không khách khí nói.
Lục Vũ đúng là không phải kẻ tầm thường, lại có thể nghĩ ra cách vừa khiến đối phương nguôi giận vừa có thể giúp Lục thị kiếm được một bản hợp đồng..