Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
: Rốt Cuộc Người Đó Là Ai Vậy
Kim Cẩm Nhi không thể không nói Lệ Tiêu Băng số quá nhọ, dù gì cũng là tiểu thư Lê gia, cao quý như vậy mà đường tình duyên chẳng khác nào ô gà, vừa đi được một bước đã vấp ngã vỡ mặt.
"Rốt cuộc người đó là ai vậy? Em không nói ra thì sao chị biết mà giúp em được." Kim Cẩm Nhi uống một ngụm cafe.
"Người này rất nôi, chắc chị cũng biết.
Là Lăng gia tăng Mặc."
Phụt...!vừa nghe đến Lăng Mặc, Kim Câm Nhi liền bị sặc không ngừng ho khan.
Advertisement
"Chị không sao chứ?"
"Không...!không sao."
Kim Câm Nhi xua tay.
Đúng thật là trớ trêu, người mà Lệ Tiêu Băng thích lại chính là Lăng Mặc.
Kim Câm Nhi trong lòng có bóng ma nên mới luôn do dự việc để con trai nhận ba, nêu bây giờ Lệ Tiêu Băng biết người mà cô ta nhắc tới cũng là Lăng Mặc, liệu có trở mặt hãm hại cô ta không?
"Em biết anh ấy rất khó để theo đuổi nhưng chị gái em bỗng nhiên chen vào, Lăng Mặc hình như lại rất để ý chị ấy.
Bây giờ em phải làm sao?"
Phải làm sao? Kim Câm Nhi trong lòng chửi bây một tiếng, ngay cả cô ta cũng còn không biết phải làm thế nào kìa.
Thẩm Ninh là vợ của Lăng Mặc, bây giờ còn có kiều em dâu muốn theo đuổi anh rể sao? Lệ Tiểu Băng là thật sự không biết hay biết mà vẫn muốn làm?
Advertisement
"Tiêu Băng, em nên suy nghĩ cẩn thận, đi sai một bước sẽ phải trả giá đấy."
Về đến nhà, Kim Câm Nhi vẫn không hết lo lắng.
Cô ta vạn lần không ngờ tới người trong lòng Lệ Tiêu Băng lại là Lăng Mặc.
Giờ thì mọi chuyện càng thêm rắc rối, Tiêu Kiêu muốn nhận ba e là không thể được.
"Cậu chủ đầu rồi?" cô ta hỏi quản gia đứng gần đó.
"Dạ thưa cậu chủ ra ngoài cùng phu nhân và lão gia rồi ạ." quản gia cúi đầu nói.
"Tôi biết rồi." Kim Câm Nhi định đi lên lầu, bỗng nhiên quay lại hỏi thêm: "Biết bọn họ đi đâu không?"
"Dạ, hình như là đến Lăng gia thăm người ốm."
Kim Câm Nhi mất bình tĩnh, vội vàng chạy ra ngoài.
UU nghe nói cụ nội bị ốm, nhất nhất kéo cả Thẩm Ninh đến đó thăm.
Chỉ có Lăng Mặc biệt, ông nội giỏi nhất là giả ốm.
Nghe tin Thẩm Ninh trở về, muốn Lăng Mặc dãn cô đến Lăng gia nhưng anh không đồng ý, mấy ngày sau liên bị bệnh nặng sắp chết.
"Như vậy không hay lắm." Thẩm Ninh lập tức từ chối.
Cô chỉ quen biết Lăng Mặc có mấy ngày đã về hằn nhà chính Lăng gia thăm ông nội anh, như vậy có vẻ không thích hợp lắm.
"Trước lạ sau quen.
Mami, đến đó cùng U U đi." U Ulắc lắc tay cô nũng nịu.
"Không được đâu." cô lắc đầu.
Lăng Mặc thấy cô kiên quyết như vậy liền lấy lý do còn việc, nhờ cô đưa U U về Lăng gia trước, sau khi anh xong việc đến đó, cô có thể về.
Thẩm Ninh còn chưa đồng ý, Lăng Mặc đã lên xe phóng đi.
Nhà chính Lăng gia đối với Thẩm Ninh chính là lần đầu tiên đến nhưng cô giống như rất quen thuộc nơi này, càng nhìn càng không cảm thấy xa lạ như trong suy nghĩ.
Vừa bước vào trong đã nghe thấy tiếng cãi nhau bên trong phòng khách.
Thẩm Ninh còn đang phân vân không biết có nên vào hay không, đằng sau đã vang lên tiếng đổ vỡ.
Người hầu bê đô nhìn thấy Thẩm Ninh thì run rẩy làm rơi vỡ xuống sàn, thu hút sự chú ý của những người bên trong.
"Tiêu Ninh Ninh?" ông nội Lăng nghi hoặc lên tiếng gọi cô.
năm trôi qua, ông nội Lăng đã già đi rất nhiều nhưng nhìn bề ngoài vẫn tràn đầy sức sống, đặc biệt lúc cãi nhau không hề có một chút gọi là đang bị bệnh.
"Tiêu Ninh Ninh, đúng là con rồi.
Thật tốt quá, thật tốt quá" ông nội Lăng sau khi nhìn rõ cô thì kích động, vui mừng không thôi.
"Dạ..." Thẩm Ninh căn bản không hiểu chuyện gì nhìn xung quanh, thấy mấy chục con mắt đang nhìn mình chăm chăm thì chỉ có thể cứng nhắc cười một tiếng.
Nhã Khanh nắm chặt tay, nghiến răng nhìn Thẩm Ninh.
Con rơi con vãi của Lăng Mặc vừa mới xuất hiện thì Thẩm Ninh cũng trở về, ông trời đúng là biệt làm khó Nhã Khanh cô ta.
"Cụ nội thấy mối mami, không thấy U U." U U ôm cổ cô chu mỏ nói.
"Ha ha ha đứa nhỏ này thật là, cụ vẫn không quên lần trước cháu nhân lúc cụ ngủ, cắt tóc của cụ đâu."
Bà Kim nhìn Thẩm Ninh và U U một hồi, khinh thường lên tiếng.
"Đây là mẹ của U U đấy à? Trông cũng bình thường thôi.".
: Có Phải Là Cũng Thích Cô Không?
Tự nhiên bị nhắc đến, Thẩm Ninh nhíu mày có chút không vui. Cô có động chạm gì đến bà cô này đâu chứ.
"Kim phu nhân, chuyện bà nói có thật không?" Lăng Quân nhìn Tiêu Kiêu, càng nhìn càng không tin lời bà ta được. Đứa bé này nhìn thế nào cũng không giống Lăng Mặc, ngay cả khí chất của Lăng gia cũng không có.
"Tất nhiên. Những lời tôi nói đều là thật, Lăng gia chắc sẽ không đề con cháu
mình lưu lạc bên ngoài đấy chứ?" Kim phu nhân cười nói.
UU ghét bỏ nhìn đứa bé trai trong lòng Kim phu nhân. Lại là ai đây, nhìn mặt hèn thế này mà cũng là con cháu tăng gia sao?
"Ông nội, con rơi của ông à?" UU quay sang nhìn Lăng Quân.
"Không phải." Lăng Quân ho khan một tiếng, cháu chắt gì toàn nghĩ bậy về
ông nội.
"UU, mau gọi anh trai đi." Kim phu nhân đây Tiều Kiêu ra trước cười hiền.
"Thằng bé là con trai của Lăng Mặc."
Con trai của Lăng Mặc? Mọi người đều quay ra nhìn Thẩm Ninh khiến cô không hiểu chuyện gì.
Kim phu nhân kiêu ngạo nhìn mọi người. Cháu ngoại của bà ta chính là con trai của Lăng Mặc, là người thừa kế tương lai của Lăng gia.
"Phut... ha ha ha ..."
Không khí đang căng thẳng bóng vang lên tiếng cười của U U. Bé con ôm bụng cười, giống như lời nói của Kim phu nhân chỉ là một trò đùa. Kim phu nhân sâm mặt, lời nói của bà ta có gì buồn cười lắm sao?
"Con trai của papa sao? Nhìn mặt mũi thế kia mà cũng không biết xấu hổ nhận là con của papa."
Lời nói của U U khiến những người có mặt ở đây bật cười, ông nội Lăng không nể mặt Kim gia, trực tiếp cười lớn. U U nói đúng, không phải ai cũng có thể làm chất nội của ông đầu. Kim phu nhân xách một đứa trẻ đến là có thể tùy tiện nói đây là con của Lăng Mặc sao?
"Kim phu nhân, bà xem, ngay cả đến đứa trẻ con nó cũng có thể nhìn ra đấy." ông nội tăng cười nói.
U U hất mặt, con của Lăng Mặc hàng thật giá thật đang ở đây này.
"Ông nói vậy là có ý gì? Tiêu Kiêu mặc dù không giống Lăng Mặc là do nó giống Câm Nhi, ông không phải là chỉ xem trọng vẻ bề ngoài thôi đấy chứ?" Kim phu nhân nhíu mày nói.
"Chuyện này còn chưa rõ ràng, đợi sau khi xét nghiệm ADN rồi hãy nói tiếp." Lăng Quân lên tiếng.
"Xét nghiệm thì xét nghiệm, Tiêu Viêu chính là con của Lăng Mặc."
"Bà nói, con của ai?" Lăng Mặc đứng ngoài cửa nghe thấy hết mọi chuyện.
Cứ nghĩ về đến đây sẽ thấy cảnh ông nội nói chuyện vui vẻ với Thẩm Ninh nhưng không ngờ lại nghe thấy mình có một đứa con rơi bên ngoài. Lăng Mặc đi đến bên cạnh cô, nhìn xuống đứa bé trong lòng Kim phu nhân. Mặt bà ta có vấn đề sao? Thằng bé này một chút cũng không có giống anh.
"Con trai anh sao?" Thẩm Ninh nghiêng đầu sang anh nói nhỏ.
"Anh chỉ có con với em thôi." Lăng Mặc buột miệng nói.
Mặt Thẩm Ninh thoáng đỏ lên. Anh nói vậy là có ý gì? Có phải là cũng thích cô không?
"Lăng Mặc, đây là đứa bé năm trước Câm Nhi sinh ở nước ngoài, mà lúc đó cậu với con bé đã phát sinh quan hệ. Đây là con trai của cậu, cậu không thể không nhận."
" năm trước? Kim Câm Nhi nói với bà như vậy sao?" Lăng Mặc nhớ lại, năm trước cũng là lần đầu tiên anh gặp cô. Đúng là hoài niệm thật.
Lăng Mặc vòng tay ôm lấy eo cô. Thẩm Ninh xấu hổ đây tay anh ra nhưng Lăng Mặc lại giống như muốn trêu đùa, ôm lấy eo cô bằng được. Không biết có phải do dạo này tiếp xúc nhiều với Lăng Mặc hay không mà cô dân quen với việc anh chạm vào người mình.
Lăng Quân ho khan hai tiếng, Thẩm Ninh vội đứng im. Cô nhìn Tiêu Kiêu, lại càng tin tưởng Lăng Mặc hơn. Nếu đúng là con trai anh, anh sẽ không bỏ. Chỉ là không phải con trai mà anh cứ muốn nhận là con trai anh vậy thì không chấp nhận được rồi.