Đi đến giáo đường, thảm đỏ trải từ cửa vào tận bên trong, hai bên giáo đường đều để hoa lam sắc yêu cơ (chả biết cái hoa gì, tra rồi không ra :? ) Tất cả những bông hoa này đều là mới vận chuyển đến, nhìn kĩ có thể thấy lớp nước còn đọng trên mỗi đóa.
Xe dừng lại, Âu Dương Thụy liền nắm tay Hạ Tịch Nguyệt đưa cô tới chỗ nghỉ ngơi cho cô dâu, còn anh đi ra ngoài chào hỏi quan khách.
Hôn lễ cử hành vào lúc giờ phút, mang ý nghĩa một đời một kiếp. Hôm nay phù rể là Đông Phương Húc và Tư Đồ Triệt, còn phù dâu là Vân Nặc và còn có một cô y tá ở bệnh viện Tư Đồ Triệt, Tô Huyên Huyên.
Thấy Đông Phương Húc, Hạ Tịch Nguyệt càng hoảng sợ, nghĩ thầm tại sao anh ta lại tới, anh ta và Âu Dương Thụy không phải là tình nhân sao. Nhất định là tới giám sát bọn họ, Hạ Tịch Nguyệt nghĩ như vậy.
Ngồi ở trước gương, vừa nghĩ tới hôn lễ, Hạ Tịch Nguyệt rất khẩn trương. Vân Nặc nhìn thấy cô khẩn trương liền an ủi:
“Đừng khẩn trương, chỉ cần đi theo âm nhạc đi về phái đầu thảm bên kia là được rồi.”
Hạ Tịch Nguyệt nhìn Vân Nặc cười cười không nói lời nào, lúc này Tô Huyên Huyên vội vàng chạy vào, gấp gáp nói:
“Chị tiểu Nguyệt, nhanh lên một chút, bắt đầu rồi.”
Tô Huyên Huyên là một cô gái tương đối sáng sủa, mặc dù trước kia chưa gặp nhau lần nào nhưng ấn tượng đầu tiên của Hạ Tịch Nguyệt với cô gái này khá tốt.
Hạ Tịch Nguyệt thở một hơi thật dài đứng lên, khi nghe thấy tiếng nhạc vang lên không phải là khúc nhạc vẫn hay phát trong hôn lễ, mà là ca khúc cô thích nghe nhất “Yêu đơn giản” thì nước mắt của cô đã lưng tròng rồi, nhịn không để rơi lên, hôm nay Âu Dương Thụy đem tới cho cô quá nhiều rung động, cô thật sự rất cảm động, còn có bao nhiêu điều mà cô chưa biết nữa đây.
Thật ra thì Hạ Tịch Nguyệt không biết, Âu Dương Thụy vì muốn cho cô một hôn lễ cả đời khó quên nên anh đã thu xếp tất cả, trong mấy ngày không chợp mắt, vội vàng nhưng hạnh phúc.
Hạ Tịch Nguyệt nắm lấy tay con trai dì Lý là Vương Quý bước vào giáo đường, theo lí thì cô dâu nắm tay cha mình nhưng cha của Hạ Tịch Nguyệt không còn nên nhận con trai của dì Lý là anh trai, khoác tay anh trai vào lễ đường. Nghe tiếng nhạc vang lên, Hạ Tịch Nguyệt khoác tay Vương Quý bước từng bước về phía cuối giáo đường, giờ khắc này Hạ Tịch Nguyệt thật hạnh phúc.
Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt bước về phía mình, cũng có chút khẩn trương, rốt cuộc cũng có thể cưới được người phụ nữ mình yêu thương rồi, có chút không kiềm chế được muốn đi tới trước mặt của Hạ Tịch Nguyệt nhưng Tư Đồ Triệt và Đông Phương Húc ngăn anh lại, nếu không tất cả công sức coi như uổng phí. Hạ Tịch Nguyệt đi tới trước mặt anh, Vương Quý đem tay của Hạ Tịch Nguyệt trao vào trong tay của Âu Dương Thụy, rồi nói:
“Nhất định phải chăm sóc cô ấy thật tốt.”
Âu Dương Thụy nhìn Vương Quý nghiêm túc trả lời:
"Tôi hiểu rồi."
Hạ Tịch Nguyệt không ngờ Vương Quý sẽ nói như vậy, lời nói rất cảm động.
Dắt Hạ Tịch Nguyệt tay đi tới trước mặt cha xứ. Mục Sư giơ tay lên nhìn trong kinh Thánh nói với Âu Dương Thụy:
"Tiên sinh Âu Dương Thụy, con có nguyện ý cùng với người con gái này trở thành vợ chồng hay không? Bất luận là nghèo khó hay khỏe mạnh, hay mọi lý do khác cũng yêu thương cô ấy, bảo vệ cô ấy, tôn trọng cô ấy, vĩnh viễn chung thủy với cô ấy đến cuối đời?”
“Vâng, con nguyện ý.”
“Tiểu thư Hạ Tịch Nguyêt, con có nguyện ý cùng người đàn ông này trở thành vợ chồng hay không? Bất luận là nghèo khó hay khỏe mạnh, hay mọi lý do khác cũng yêu thương anh ấy, chăm sóc anh ấy, tôn trọng anh ấy, vĩnh viễn chung thủy với anh ấy đến cuối đời?”
“Vâng, con nguyện ý.”
“Mời hai con tuyên bố lời thề kết hôn.”
Âu Dương Thụy nâng tay phải của Hạ Tịch Nguyệt lên, nói:
“Tôi dùng sinh mệnh của mình trịnh trọng thề: đồng ý cô ấy trở thành người vợ hợp pháp của tôi, kể từ hôm nay, bất luận là họa hay phúc, bất cứ giá nào, bệnh tật hay khỏe mạnh, cũng yêu thương cô ấy, tôn trọng cô ấy cho đến chết.” Thả tay xuống, sau đó Hạ Tịch Nguyệt đưa tay Âu Dương Thụy lên nói:
“Tôi lấy tính mạng của mình trịnh trọng thề: đồng ý anh ấy trở thành người chồng hợp pháp của tôi, kể từ hôm nay bất luận là họa hay phúc, bất cứ giá nào, bệnh tật hay khỏe mạnh, cũng yêu anh ấy, tôn trọng anh ấy cho đến chết.”
“Hai con hãy đeo nhẫn cho nhau.”
Từ tay của phù rể, Âu Dương Thụy nhận lấy chiếc nhẫn, đưa tay Hạ Tịch Nguyệt lên đeo chiếc nhẫn kim cương carat vào ngón tay của Hạ Tịch Nguyệt và nói:
“Anh đeo chiếc nhẫn này biểu trưng cho tình yêu, đây là tín vật hôn ước của anh đối với em.”
Hạ Tịch Nguyệt nhận lấy nhẫn từ tay của phù dâu, đưa tay trái của Âu Dương Thụy lên, đeo chiếc nhẫn vào ngón tay của Âu Dương Thụy, cũng nói:
“Em đeo chiếc nhẫn này biểu trưng cho tình yêu, đây là tín vật hôn ước của em trao cho anh.”
“Chú rể và cô dâu đã trao nhẫn ước định cho nhau, ta lấy danh nghĩa của Chúa tuyên bố hai con đã trở thành vợ chồng từ giờ phút này.” Mục Sư tuyên bố.
Âu Dương Thụy nhẹ nhàng hôn lên mặt của Hạ Tịch Nguyệt một cái, dưới đài vang lên một tràng pháo tay nhiệt liệt. Bởi vì cái hôn này của Âu Dương Thụy, mặt của Hạ Tịch Nguyệt đỏ lên.
Sau đó Âu Dương Thụy và Hạ Tịch Nguyệt cùng mọi người lên xe hoa trở về khách sạn. Hạ Tịch Nguyệt đổi áo cưới, cô thay một bộ dạ phục đỏ, cũng thay luôn đôi giày cao gót màu đỏ còn Âu Dương Thụy thì mặc tây trang màu đen. Hai người tiến đến sảnh bữa tiệc chào hỏi quan khách. Màn ảnh ở sảnh yến hội để hình đám cưới của hai người, tất cả mọi nơi ở đây đều được trang trí bằng hoa lam sắc yêu cơ.
Hạ Tịch Nguyệt thấy người trong sảnh bữa tiệc không khỏi kinh ngạc: thế nào lại có thị trưởng, cục trưởng, các tổng giám đốc của các công ty lớn, còn có nhiều minh tinh điện ảnh đều tới đây. Cô không hề biết Âu Dương Thụy lại có sức ảnh hưởng như vậy.
Hạ Tịch Nguyệt đi khắp nơi mời rượu cùng Âu Dương Thụy, Âu Dương Thụy rất tỉ mỉ, đổi rượu của Hạ Tịch Nguyệt thành nước suối, nếu không cô sẽ say mất. Hạ Tịch Nguyệt chỉ nghe thấy Âu Dương Thụy đang nói:
"Đây là thị trưởng, đây là cục trưởng cục Công Thương, còn đây là cục trưởng cụ giao thông. . . . . . ."
Hạ Tịch Nguyệt nghe xong cảm thấy đau đầu, chỉ để ý mời rượu. Nhìn dáng vẻ của cô như đang rất mệt mỏi, Âu Dương Thụy quan tâm hỏi:
“Em mệt sao?”
"Ừ."
Hạ Tịch Nguyệt gật đầu có chút tức giận trả lời.
“Nếu mệt thì em lên phòng tổng thống ở trên lầu nghỉ ngơi đi, những thứ này cứ để anh và Tư Đồ Triệt lo.”
"Có thể như vậy không?"
Mặc dù ý tứ ngoài miệng của Hạ Tịch Nguyệt là muốn hỏi nhưng thực tế cô đã hướng về phía cầu thang đi tới, Âu Dương Thụy nhìn dáng vẻ xinh đẹp của Hạ Tịch Nguyệt cưng chìu nở nụ cười, anh cũng không nghĩ hôm nay lại nhiều người như vậy. Lúc này Đông Phương Húc cầm ly rượu đi tới trước mặt Âu Dương Thụy, nhạo báng anh:
“Rốt cuộc cậu cũng cưới được bảo bối của cậu rồi, thật đúng là không có lãng phí gương mặt của mình.”
Âu Dương Thụy không để ý tới Đông Phương Húc nhạo báng mình, uống một hớp rượu đỏ trong tay ra lệnh:
“Cậu còn đứng đây làm gì, nhanh đi chào hỏi quan khách đi, mình còn muốn nhanh chân đi động phòng đấy.”
Nghe Âu Dương Thụy nói như thế, Đông Phương Húc bất mãn nói lớn:
"Âu Dương Thụy, cậu thật khốn kiếp, lão tử chỉ vì cậu có thể lấy được vợ mà hi sinh rất nhiều, hiện tại cậu còn cưỡng bức sức lao động của mình, cậu không phải là người mà.”
“Nếu như cậu muốn cho ông cụ bức hôn thì…”
Câu nói kế tiếp của Âu Dương Thụy chưa nói hết, chỉ để cho Đông Phương Húc tự nhìn ánh mắt mà hiều. Đúng là Âu Dương Thụy thuyết phục ông cụ tạm thời không bức hôn Đông Phương Húc, Đông Phương Húc cũng hỏi tại sao lại thuyết phục được ông cụ nhưng Âu Dương Thụy không nói, làm Đông Phương Húc tức giận nhưng không làm được gì.
“Cậu…cậu uy hiếp mình sao?”
Nói xong liền đi đến tiếp khách, Tư Đồ Triệt thấy Đông Phương Húc bị Âu Dương Thụy chọc cho đen mặt, đi đến khuyên:
“Húc, mình khuyên cậu không có chuyện gì không nên chọc Thụy, cậu cũng biết từ nhỏ đến lớn cậu ấy rất phúc hắc mà.”
Đông Phương Húc thấy Tư Đồ Triệt cười nhạo anh, bất mãn nói:
“Cậu nói mà không nghĩ à, nếu như cậu và cậu ta không tung scandal này thì mình đâu có sao, tại sao người bị thương luôn mình?”
“Mình ngồi nói chuyện cũng đau thắt lưng nha.”
Tư Đồ Triệt nói xong không để ý tới bộ mặt đen xì của Đông Phương Húc, cười cười đi ra ngoài. Mãi cho đến khi giờ tối, mới tiễn hết khách, mà Âu Dương Thụy không thể chờ nữa muốn đi xem thử bảo bối nhà anh một chút. Đông Phương Húc còn đòi muốn làm ầm ĩ tân phòng, nhưng bị ánh mắt của Âu Dương Thụy quét qua liền một câu cũng không dám nói.
Mà bên này Hạ Tịch Nguyệt mới vừa vào phòng liền lập tức cởi giày cao gót ra, bình thường cô cũng mang giày cao gót nhưng loại cao như thế này thì cô không thường mang, còn đứng cả ngày, cởi xuống nhìn thấy những vết nước phồng trên chân rất đau. Hôn lễ hôm nay rất sang trọng nhưng cũng làm cô mệt quá mức. Cô thay lễ phục ra, cầm áo ngủ đi vào phòng tắm.
Tắm xong đi ra ngồi trên ghế sa lon chờ Âu Dương Thụy, vốn là muốn ngồi trên giường nhưng vì giường quá mềm mại, sợ mình ngủ quên. Nhưng ngồi ở ghế sa lon, cô nhịn không được sau khi kiên trì đến giây thứ n+ thì cũng ngủ thiếp đi.
Âu Dương Thụy vừa vào cửa đã nhìn thấy Hạ Tịch Nguyệt nằm trên ghế sa lon ngủ rồi, sợ đánh thức cô, nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó đến trước mặt của cô, khom lưng ôm cô đến bên giường thả xuống rồi đắp chăn cho cô.
Âu Dương Thụy đi đến phòng tắm ở nơi khác tắm sợ tiếng nước chảy ầm ĩ làm Hạ Tịch Nguyệt thức giấc, anh nghĩ hôm nay cô đã mệt mỏi lắm rồi. Sau đó đi đến phòng khác ngủ, anh nghĩ mình là chú rể đáng thương nhất rồi, đêm tân hôn không được ôm cô dâu ngủ, về sau nhất định phải đền bù tổn thất hôm nay.