Kể từ xế chiều hôm đó bắt đầu hoan ái một ngày một đêm, Hạ Tịch Nguyệt thật sự ngay không xuống giường.
Thời gian trở về ngày trước, Mạc Kỳ Thiên vừa về tới nhà đã nhìn thấy Vạn Tử Hồng đang đắp mặt nạ. Mạc Kỳ Thiên lập tức để túi xách xuống đi tới trước mặt Vạn Tử Hồng hỏiL
“Mẹ, rốt cuộc con có phải là chị của Hạ Tịch Nguyệt không?”
“Đương nhiên là thật, mẹ nói phải là phải.”
Vạn Tử Hồng không kiên nhẫn nói.
“Mẹ, ngày mai Hạ Tịch Nguyệt định cùng con đến bệnh viện làm giám định DNA, mẹ mau nói thật cho con biết, con có phải là chị của Hạ Tịch Nguyệt hay không?”
Giọng nói đầy lo lắng của Mạc Kỳ Thiên.
“Con không có việc gì sao phải đi làm DNA, có phải con điên rồi không?”
Vạn Tử Hồng tức giận quát.
“Vì Hạ Tịch Nguyệt không thừa nhận con là chị của cô ta, cô ta kêu con đi làm giám định, mẹ nghĩ đi, nếu như con thật sự là chị của Hạ Tịch Nguyệt, vậy con sẽ trở thành chị vợ của Âu Dương Thụy, nói thế nào con cũng là người thân duy nhất của Hạ Tịch Nguyệt, Âu Dương Thụy sao có thể mặc kệ con? Mẹ mau nói cho con biết, con có phải chị cô ta không?”
“Mẹ…mẹ cũng không chắc.”
Vạn Tử Hồng ấp a ấp úng.
“Cái gì? Sao lại là không chắc chắn?”
“Khi đó ngủ cùng mẹ không chỉ có một mình Hạ Nam Tùng, mẹ làm sao biết là ai?”
“Có người làm mẹ như mẹ sao? Ngay cả con gái mình là con của ai cũng không biết.”
“Mẹ….”
Vạn Tử Hồng bị Mạc Kỳ Thiên mắng không còn lời nào để nói.
“Không được, con nhất định phải là chị gái của Hạ Tịch Nguyệt!”
Nói xong, liền xách túi xách của mình đi ra ngoài.
Hạ Tịch Nguyệt tỉnh táo hoàn toàn là vào buổi sáng ngày thứ ba, mấy ngày nay cô đều mơ mơ màng màng nằm ngủ ở trên giường, đều do Âu Dương Thụy đem thức ăn tới bón cho cô ăn, cô chỉ ăn qua loa cho có căn bản không hề ngon miệng.
Hạ Tịch Nguyệt vừa tỉnh lại cảm giác bộ xương của mình như bị nghiền nát, đau nhức vô cùng. Hạ Tịch Nguyệt dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm hung thủ đang ngồi ở trên ghế salon phía xa – Âu Dương Thụy.
Mấy ngày nay Âu Dương Thụy đều ở nhà với Hạ Tịch Nguyệt, lúc này đang dùng máy tính xử lí công việc, cảm thấy một luồng nhiệt truyền tới, ngẩng đầu lên thấy Hạ Tịch Nguyệt đang trợn to hai mắt nhìn anh. Âu Dương Thụy biết cô đang tức giận, anh nhanh chóng cất máy tính đi tới bên giường, nhẹ nhàng hỏi:
“Bà xã, em tỉnh rồi à?”
"Hừ ~."
Thấy Âu Dương Thụy bước tới, Hạ Tịch Nguyệt không để ý anh hỏi gì, cô nhắm hai mắt lại, làm ngơ. Âu Dương Thụy nhìn cô không muốn nói chuyện với anh, đứng dậy thẳng người đi ra khỏi phòng ngủ.
Hạ Tịch Nguyệt nghe tiếng đóng cửa thì vội mở mắt ra, thấy Âu Dương Thụy đã đi ra ngoài. Hạ Tịch Nguyệt càng thêm giận, cô thầm nghĩ:
‘Anh được lắm, Âu Dương Thụy! Thấy em tức giận anh cũng không dỗ. Nhất định là còn giận chuyện của Quan Hi Triết, nhưng mình chỉ vô tình gặp anh ta thôi mà, tại sao anh lại không tin chứ.’
Càng nghĩ Hạ Tịch Nguyệt càng bất mãn, càng uất ức, nước mắt lại chảy xuống.
Âu Dương Thụy từ dưới lầu đi lên vừa vào cửa đã thấy Hạ Tịch Nguyệt khóc, anh sợ đến lục thần vô chủ, đặt vội bữa sáng trên bàn trang điểm, lập tức đi tới trước mặt cô, ôn nhu hỏi:
“Bà xã, sao vậy? Người nào chọc giận vợ anh?”
Vừa nói vừa lau nước mắt cho cô, Hạ Tịch Nguyệt tránh né tay của anh, đứng dậy quát:
“Chính là anh, chính anh chọc giận em, anh đi ra ngoài bỏ mặc em, trở lại làm gì?”
Nghe vậy, Âu Dương Thụy đã hiểu chuyện gì rồi, thì ra cô gái nhỏ này khóc vì mình không có dụ dỗ cô.
Âu Dương Thụy ngồi lên giường kéo Hạ Tịch Nguyệt đang giãy giụa lại gần mình, dịu dàng nói:
“Anh ai cũng có thể mặc kệ nhưng sẽ không bỏ mặc vợ mình?”
“Hừ, anh gạt ai chứ, vậy mới vừa rồi anh đã đi đâu?”
Hạ Tịch Nguyệt nằm trong ngực của Âu Dương Thụy bất mãn nói.
“Bà xã, em nghĩ oan cho anh rồi, anh thấy em vừa tỉnh lại sợ em đói bụng nên xuống lầu đem bữa sáng lên, mấy ngày qua em ở trên giường ăn cơm không tốt, anh sợ em đói bụng mà!”
“Anh còn nói, không nhìn đi là ai hại em ở trên giường ba ngày không xuống đất.”
“Vâng, vâng, vâng, là lỗi của chồng, lần tới chồng không dám thế nữa.”
“Cái gì, anh còn có lần tới sao?”
"Không có, không có."
Âu Dương Thụy nở nụ cười bảo đảm, ở trong lòng lại bổ sung thêm: với điều kiện em không phạm sai lầm nữa.
“Biểu hiện của ngươi cũng không tệ, ai gia tha thứ cho ngươi!”
“Tiểu Thụy tử, tạ chủ long ân, mời lão phật gia dùng bữa,”
"Ha ha ha ha, Âu Dương Thụy, anh thật biết cách nói đùa."
Hạ Tịch Nguyệt nghe xong lời của Âu Dương Thụy thì ôm bụng cười nghiêng nghả.
“Được rồi bà xã, đừng cười nữa, cười lạc cả giọng rồi. Ăn sáng đi rồi tiếp tục cười.”
Âu Dương Thụy bưng bữa sáng từ bàn trang điểm qua đưa đến trước mặt cô.
Ăn điểm tâm xong, Âu Dương Thụy liền cẩn thận hỏi thử Hạ Tịch Nguyệt:
“Bà xa, anh muốn đối phó với Quan Hi Triết?”
“Ừ, anh đối phó với Quan Hi Triết thì có thể nhưng không muốn anh động vào công ty Hạ thị, chồng à, anh cũng biết công ty là tâm huyết cả đời của cha em, em không thể để nó bị hủy trong tay em.”
Hạ Tịch Nguyệt không phản đối anh đối phó với Quan Hi Triết, Âu Dương Thụy trong lòng lại vui vẻ, như vậy đã nói lên Hạ Tịch Nguyệt sớm không còn yêu hắn ta nữa. Âu Dương Thụy cười nói:
“Được, anh sẽ không động đến Hạ thị, nhưng không dễ dàng bỏ qua cho Quan Hi Triết.”
Âu Dương Thụy nghiêm túc nói với cô.
“Được, chỉ cần không động đến công ty, anh muốn làm gì Quan Hi Triết em cũng không phản đối.”
Rửa mặt xong Hạ Tịch Nguyệt đi ra ngoài, thấy Âu Dương Thụy đang ngồi trên ghế làm việc. Cô định hỏi chuyện của Đông Phương Húc một chút nhưng lại thấy Âu Dương Thụy bận rộn quá nên cô không đành lòng làm phiền anh.
Âu Dương Thụy ngẩng đầu nhìn Hạ Tịch Nguyệt thấy cô có ý gì muốn nói rồi lại thôi, anh buông máy tính ra vỗ vỗ tay xuống chỗ ngồi bên cạnh ý bảo Hạ Tịch Nguyệt lại đây ngồi. Hạ Tịch Nguyệt bước đến, Âu Dương Thụy nhanh chóng ôm chầm lấy cô, ánh mắt yêu thương nhìn cô:
“Thế nào, có chuyện muốn hỏi anh à?”
“Thật có chút chuyện muốn hỏi anh.”
“Em nói đi!”
“Anh và Đông Phương Húc, hai người cùng nhau lớn lên à?”
"Ừ."
Âu Dương Thụy chăm chú nhìn Hạ Tịch Nguyệt chờ đợi phần sau.
“Vậy anh rất hiểu anh ta có phải không?”
“Ừ, có thể nói là như vậy. Sao em lại hỏi vậy?”
Âu Dương Thụy có chút không vui, anh không vui vì từ miệng của Hạ Tịch Nguyệt lại hỏi về người đàn ông khác. Hạ Tịch Nguyệt thấy Âu Dương Thụy như vậy, liền nói:
“Anh đừng mất hứng, là do Vân Nặc muốn kết hôn cùng Đông Phương Húc, em chỉ muốn biết rõ hơn về anh ta thôi.”
“Bà xã, em nói Vân Nặc kết hôn với Đông Phương Húc, vậy thì Vân Nặc là vợ của cậu ta, cô ấy là vợ nhưng không muốn hiểu về Đông Phương Húc, em là vợ anh, tại sao em phải hiểu Đông Phương Húc, em nên hiểu chồng em đi thì hơn.”
Âu Dương Thụy ăn dấm chua của tên bạn thân.
“Âu Dương Thụy anh có lầm không, loại dấm chua này mà anh cũng ăn được à?”
Hạ Tịch Nguyệt liếc Âu Dương Thụy một cái.
“Đương nhiên được, vợ anh trong mắt hay trong lòng ngay cả miệng nói ra tên tuổi chỉ có thể là Âu Dương Thụy anh mà thôi.”
“Âu Dương Thụy, anh thật bá đạo!”
“Anh bá đạo với vợ anh thì liên quan gì?”
"Không thèm để ý tới anh nữa."
Hạ Tịch Nguyệt thấy Âu Dương Thụy thật đáng ghét. Âu Dương Thụy biết cô lại tức giận, cười nói:
“Vốn là anh thấy vợ anh mấy ngày nay ở nhà buồn chán, buổi tối muốn đưa cô ấy ra ngoài ăn cơm, nhưng vợ anh lại tức giận không muốn theo anh ra ngoài, thì làm thế nào? Aizzz”
Âu Dương Thụy giả vờ than thở.
“Thật sao? Buổi tối anh dẫn em ra ngoài ăn cơm?”
“Ừ, chỉ cần vợ anh không giận, em muốn anh đưa em lên cung trăng ăn cơm anh cũng đưa đi.”
“Haha, anh thật ba hoa.”
Hạ Tịch Nguyệt cười với Âu Dương Thụy, buổi sáng này cô thật sự cười rất nhiều.