Bà Xã Của Tôi Ai Dám Theo Đuổi

chương 7

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một ngày này, Lý Ý di theo địa điểm tìm được một quán cà phê, vừa vào cửa tiệm, hương vị cà phê xông tới.

Cô không phải là người thích đến những nơi này, hôm nay đến đây là do vừa rồi cô nhận được một cuộ điện thoại từ người lạ hẹn gặp ở đây.

"Nơi này, nơi này." trong góc của Quán cà phê, một cô gái đứng lên vẫ tay với cô.

Lý Ý di đi tới, nghĩ thầm cô gần đây thật là rất được hoan nghênh phái nữ, còn đều là đại mỹ nữ.

"Thật ngại qua,́ đột ngột gọi điện thoại đếm làm phịền cô, cô là hội viên của "Tình" đúng không, tôi len lén điều tra tư liệu từ nơi đó lấy được số điện thoại của cô, hi vọng cô sẽ không trách tôi xâm phạm quyền riêng tư." Cô gái kia nói xong, vẻ mặt ngược lại cũng không sợ cô sẽ để ý, "Tôi là June, còn nhớ không? Chúng ta đã gặp qua một lần , ở 『 Tình 』 lầu hai, ngày đó cô đi tìm Tào thiệu trạch."

"Tôi nhớ cô." Lý Ý di trả lời cô.

Nếu như cô không đối phương là người nào, cô làm sao có thể một mình tìm đến nơi này..

Chỉ là June cùng Ngô Trân Trân hoàn toàn bất đồng, cô ấy tìm cô không mang theo bất kỳ địch ý nào , ngược lại, cô ấy là muốn cầu cạnh cô, hơn nữa chuyện này chắc hẳn có liên quan tới Tào thiệu trạch.

"Ý di, tôi biết rõ cô rất bận rộn, nói ra yêu cầu vô lý như vậy , tôi cũng biết là rất quá đáng." Sau khi ngồi xuống gọi đồ uống, June cũng không quanh co lòng vòng, cô nói thẳng: "Nhưng mà lúc nào cô rãnh rỗi, có thể tới xem Tào thiệu trạch một chút không? Nếu có thể , cố gắng đối tốt với anh một chút."

Lý Ý Di bưng tách cà phê, ánh mắt kia đã nói lên tâm tình của cô, đó chính là mờ mịt.

Thật kỳ quái, có người nghĩ mọi cách phá để cho cô cách Tào thiệu trạch xa một chút, lại có người giống thuyết khách, hi vọng cô cùng Tào thiệu trạch thân mật với nhau, mà trên thực tế, cô cùng Tào thiệu trạch vẫn bình bình đạm đạm, tức chưa từng có độ thân mật cũng không có gây gổ a.

"Tôi biết rõ tôi nói lời này rất quái lạ..., nàng coi như là giúp những người đáng thương như chúng tôi đi!"

"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?" Lý Ý Di nhíu lông mày.

"Đơn giản mà nói, Tào thiệu trạch hiện tại giống như người mất hồn ." June đốt điếu thuốc hút, "Lần tuyên truyền này là lần đầu tiên chúng tôi cùng làm chung hạng mục, tất cả mọi người rất có tinh thần, nhưng tất cả suy nghĩ nói ra đều bị anh bác bỏ. Anh ta là ông chủ, chúng tôi dĩ nhiên không nói được cái gì, nhưng nếu như là bởi vì đề án củachúng tôi không tốt mà phủ quyết thì không nói làm gì, anh ta rõ ràng là bởi vì chính mình ngay cả mình nghĩ muốn cái gì đều không hiểu rõ , nên nhìn cái gì đều không thuận mắt, như vậy chúng tôi sao có thể làm việc?"

"Chúng ta bỏ qua cơ hộ hợp tác với Đại Công Ty, lựa chọn đi theo anh từ nho làm lên, nhìn trúng thực lực của anh, nhưng tình huống bây giờ là chúng tôi đang lãng phí thời gian cùng tinh lực, tôi thấycái thiết kế này cũng thể tiếp tục tiến hành tiếp mà sẽ phải chết từ trong trứng nước.

"Tôi không hiểu điều này." Lý Ý di nói, mặc dù nghe có vẻ rất nghiêm trọng, nhưng gần đây cô cùng Tào thiệu trạch khi rãnh rỗi có trò chuyện, từ trong giọng nói của anh nghe không ra anh gặp phải khó khăn gì, cô có thể giúp được cái gì?

"Không hiểu cũng rất bình thường, tôi chỉ đem tình huống nói cho cô thôi, tôi cũng là đại diện cho ba người khác tìm đến cô , sau khi chúng tôi quan sát cùng phân tích, nhất trí cho là Tào thiệu trạch g.ần đây thiếu hụt động lực cùng khác thường tất cả đều là do cô, 『 triệu chứng 』của anh ta tất cả đều sau khi cô từ chối làn người mẫu mới bắt đầu, cò trước đó rất là sanh long hoạt hổ."( cái này đại khái la khỏe mạnh,̀ tinh thân tốt, nhiều ý tưởng, nhưng ta không pt diễn đạt thến nào cho xuôi nên đành để nguyên O:) )

"Tôi?" Lý Ý di kinh ngạc, "Lúc tôi nói việc này cho anh ấy thì anh cũng không có dị nghị gì, về sau cũng không đề cập lại." "Này đại khái là bởi vì cô có rất lí do thích đáng đi, cho nên anh ấy biết nói gì cũng vô dụng ." June phẩy tay, một làn khói cũng theo đó bay lên không trung , "Mọi người đều vó chung ý nghĩ này, ai cũng lừa không được người nào, Tào thiệu trạch là ai chúng tôi rất rõ, người này rất có tài, mới có thể làm cho chúng tôi cam tâm đi theo anh, nhưng đồng thời anh lại quá mức cảm tính, đây cũng là bệnh nghề nghiệp..., nhưng ở trên người anh rất là rõ ràng."

"Cái . . . . . . Cái gì? Bệnh nghề nghiệp?" Lý Ý di hỏi.

"Quá dễ dàng đắm chìm trong cảm giác của chính mình! Anh ấy bây giờ, chính là điển hình cho loại người dễ dàng trầm mê đó, anh cho là xinh đẹp liền nhất định phải lấy được, vì thế có thể bất kể hậu quả, riêng điểm này cũng không biết đả thương bao nhiêu cô gái rồi. Thật là nhiều người vừa động tâm, hắn đã chuyển vùi đầu vào đoạn tiếp theo 『 cảm giác 』 trung đi, si tình lại Lạm Tình."

June nói đến đây, chợt nhìn cô, "Mà lần này, người làm anh ấy chung tình chính là nàng nha! Cô đừng gấp gáp phủ nhận, Anh kém đi chúng ta thấy cũng nhiều, cho nên lần đó ở 『 Tìng 』 tôi thấy cô thì cũng biết cô là mục tiêu kế tiếp của anh ấy rồi, khí chất trên người tuyệt đối yêu, tôi sẽ không nhìn lầm."

Đúng vậy, Tào thiệu trạch cũng không ít lần khích lệ qua cô rất"đẹp" , cho nên Lý Ý di cũng không tính khiêm tốn vào lúc này, nhưng cô nghe xong lại hiểu sai hoàn toàn.

Thì ra là thiệu vĩ minh không nói bậy , anh thật cùng rất nhiều người mẫu hợp tác lui tới, mà suy nghĩ của cô cũng không sai, anh yêu chỗ tạo nên tác phẩm nghệ thuật đẹp của cô, mà không phải cô gái sống sờ sờ trước mặt.

Nói như vậy, anh đối với cô đơn thuần là tín niệm theo đuổi , điểm này không sai, mà anh là người đào hoa, điểm này cũng không sai. Khi anh, ánh mắt sáng trong, nói những lời ca ngợi mà chưa từng có ai nói với cô, ngay cả loại chậm lụt như cô cũng bị anh ca ngợi đến mặt đỏ tim đập, huống chi là những người khác?

Lý Ý di liền rất dễ dàng hiểu suy nghĩ của June, cô biết loại cảm giác đó, một khi đem Tào thiệu trạch nhớ ở trong lòng, một khi bắt đầu vui sướng vì được anh khen ngợi, vậy thì cách nguy hiểm không còn xa.

"Nhưng mà, cô lại đột nhiên cự tuyệt anh ấy, đây đối với anh ấy tuyệt đối là một loại đả kích! Anh ấy đã đem toàn bộ tinh lực đặt trên người cô, lấy cái kia cổ đối với mình lý niệm cố chấp sức lực, thích hợp nhất không có ở đây, cũng không tồn tại."

"『 thứ hai thích hợp 』, 『 dường như thích hợp 』,điều nay giống như là cô coi trọng một bộ y phục trong cửa hàng, do dự có mua hay không, nghĩ đi dạo tiếp, nhưng đi dạo nhiều hơn nữa, nhìn nhiều hơn nữa cũng đều cảm thấy không hợp, trong đầu luôn nghĩ đến bộ quần áo lúc đầu, chỉ là có người cảm thấy chấp nhận mua một cái tuơng tự cũng được, nhưng có vài người lại nhất định phải quay lại mua bộ kia, không mua được thì thà tay không mà về, Tào Thiệu Trạch chính là người như vậy."

Loại này tương đối nhân tính hóa, Lý Ý Di gật đầu, cô có chút hiểu ý tứ của June rồi.

"Tâm của anh ta tất cả đều đặt trên người cô, đối với ông chủ như vậy chúng tôi không có biện pháp làm việc nha!" June kích động nói: "Cho nên làm ơn cô không làm mô-đen cũng có thể, ít nhất phải giúp anh ta khôi phục một chút lòng tin, để cho anh ta vui vẻ trở lại đi! Nếu không sự cố gắng của chúng tôi uổng phí không nói, người tổn thất nhiều nhất sẽ chính là ông chủ!"

Là bởi vì cô sao? Vốn là muốn tạo cho anh một hoàn cảnh tốt nhất để hoàn thành lý tưởng của anh , kết quả ngược lại đã tạo thành quấy nhiễu lớn đối vơi anh, ann sẽ thất bại trong gang tấc sao?

Nếu như lời nói có thể dùng, cô có thể vì anh làm tất cả chuyện, nhưng nếu nói"Đối với anh tốt một chút" là chỉ cái gì đây?

Lý Ý Di rất vô dụng, cô đi hỏi mẹ cô, nếu như muốn khiến một người tinh thân đang xuống thấp lên tinh thần nên làm cánh nào mơi được, làm thế nào để đối phương có cảm giác buông lỏng, đáp án cô lấy được dĩ nhiên là "làm cho anh bữa ăn ngon, mua cho anh một bộ vĩ nhân chuyện xưa" , căn bản là lúc nhỏ kết quả cuộc thi không như ý, cô thường dùng phương pháp này để đối phó bản thân. . . . . .

Vào một ngày nghỉ, Lý Ý di xách theo một túi hoa quả, theo địa chỉ June đưa đi đến nhà Tào Thiệu Trạch, nghe nói Tào Thiệu Trạch bởi vì tâm trang không tốt nên cự tuyệt đi làm, ngay cả viêc đi cống tác đã được an bai cũng hủy bỏ.

Lý Ý di đối mặt với cửa chính nhà Tào thiệu trạch, nàng nhìn cái tay nắm cửagần năm phút đồng hồ.

Nhà Tào Thiệu Trạch ở một tiểu khu hết sức an tĩnh, phòng ốc không tính là mới, nhưng nhìn ra được đúng giờ quét dọn người giúp việc tương đối có trách nhiệm, vô luận hoàn cảnh hay quét dọn vệ sinh tất cả đều làm cho người ta có ấn tượng sạch sẽ, nhà anh ở lầu hai bên tay phải. Có chút làm người ta cảm thấy ngoài ý muốn không nghĩ anh sẽ chọn căn hộ bình thường như vậy, vốn cho là anh sẽ yêu thích cái loại cao cấp.

Lý Ý di vẫn không nhấn chuông cửa, cô đang suy nghĩ khi nhìn thấy anh cô phải nói cái gì, nếu như cơn sóng nhỏ trong lòng anh thật là bởi vì lời nói của cô, như vậy nguời không nên xuất hiện trước mặt anh nhất không phải là cô sao? Gặp được không phải càng phiền hon sao?

Cô có chút muốn bỏ cuộc giữa chừng, lúc này sau lưng cô truyền đến tiếng bước chân, cô theo bản năng quay đầu lại, đang cùng Tào thiệu trạch nhìn mứt đối mắt, hai người đồng thời"Ai" một tiếng.

Tào thiệu trạch đeo một cái khẩu trang không hợp mùa, trên người là một cái áo không có tay, phía dưới là cái quần cụt rộng rãi dài đến đầu gối, cùng một đôi déo lê trên chân. Lực chú ý của cô rơi vào trên tay anh đang xách theo túi ny lon, mà anh cũng nhìn túi trong tay cô.

"Ý Di?" Thanh âm hắn có chút oa oa , những vẫn nghe ra hết sức kinh ngạc, "Sao em lại tơi đây?"

"Ách. . . . . ." Lý Ý di hỏi ngược lại anh: "Anh vừa ra ngoài về sao?"

"Đúng vậy." Tuay cầm túi run lên, "Anh mới vừa đi quầy thuốc đối diện mua chút thuốc."

"Anh không thoải mái?"

"Giống như bị cảm, không phải là chuyện lớn gì, nghỉ ngơi hai ngày là tốt."

"Vậy em chính là đến thăm bệnh." Lý ý di đem túi trong tay hướng anh đưa tới, "Em có mua táo, và một its thực phẩm."

Tào Thiệu Trạch hớn hở tiếp nhận lý do cô mới nghĩ ra, vội vàng mở cửa cho cô.

Bất kể cô tới làm gì , đều là đến xthăm anh nha, hơn nữa còn đem theo thực phẩm, cô mua rất nhiều quả táo.

Nhìn anh bộ dáng yếu ớt, Lý Ý di nghĩ có phải là June suy nghĩ nhiều quá rồi không, anh nghỉ ngơi, thật ra là bởi vì thân thể không thoải mái mà thôi? Chỉ là thời tiết này người bị cảm tương đối its mà thôi.

Vừa vào trong nhà Tào Thiệu Trạch, Lý Ý di liền hiểu tại sao anh lại bị cảm rồi.

Nhà của anh nhìn qua không có gì đặc biệt, cùng cái tiểu khu này một dạng làm cho người ta cảm giác đơn giản lưu loát, trừ đồ đạc cần thiết bên ngoài không có cái gì khác, vật phẩm sở hữu ở đây đều ở địa phương, đối với một người đàn ông mà nói, có thể dọn dẹp nhà của thành ra như vậy đã rất không dễ dàng.

Nhưng nhà anh nhiệt độ mở thật sự quá thấp, cộng thêm nôi thất tương đối trống trải, làm cho người ta có loại cảm giác bước vào hầm băng.

Vừa mới vào nhà, Lý Ý Di liền không nhịn được hắt hơi một cái, Tào Thiệu trạch nhạy cảm chú ý tới điểm này, vào nhà đầu tiên là mở cửa sổ, chỉnh máy điều hòa không khí.

Cửa sổ vừa mở, một cỗ gió nóng xông tới mặt, Tào Thiệu Trạch quả thật như không thể gặp thái dương Vampire, thân hình cực nhanh vọt đến một bên, giống như sợ bị gió nóng thổi tan hồn phách.

Lý Ý Di vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người sợ gió nóng thổi

khoa trương như vậy, nhịn không được cười lên.

Tào thiệu trạch thấy thật ngại ngùng, nửa che sức nói: "Anh bình thường không phải như thế, có thể là hai ngày nay quen thổi máy điều hòa không khí, không biết tại sao đột nhiên trở nên rất sợ nhiệt."

"Trong ngoài độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày lớn như vậy, sẽ rất dễ cảm."

"Nhưng năm nay mùa hè thật nóng, nếu như buổi tối không mở máy điều hòa không khí căn bản ngủ không yên!" Tào thiệu trạch giống nhớ tới cái gì kinh khủng, vẻ mặt trở nên rất khoa trương.

"Anh có thể thử đem nhiệt độ điều chỉnh cao a." Lý Ý di rất phí giải, hãy nhìn cái vẻ mặt kia sao mà khoa trương lại cảm thấy buồn cười, anh đang bị bệnh, lúc này nói anh thì có ích lợi gì.

Nhìn anh đỏ mặt toàn bộ , bộ dáng lại yếu ớt, Lý tính di theo bản năng ấn tay trên trán anh, mặc dù như vậy cô phải nhón chân lên mới chạm đến, nhưng cô còn là khó khăn đoán chừng nhiệt độ trên người anh, "Thật sốt lên, bộ dáng vẫn còn rất Lợi hại."

Tào thiệu trạch thân thể cứng ngắc, cưỡng bách cổ bản thân làm ra một động tác gật đầu, "Đúng vậy, anh đo nhiệt độ , độ." Nói xong, hắn còn lặng lẽ, lặng lẽ đem thân thể cúi xuống chút.

Anh nghĩ, cô ngàn vạn lần không được nhận thấy cử động của anh, như vậy anh lùn một chút, cô cũng không cần nhón chân lên, cô cũng sẽ không mệt mỏi, không mệt, có lẽ là do có thể đưa tay đặt trên trán để thời gian kéo dài một chút. . . . . .

Lúc trước anh đo nhiệt độ thì thật là độ, nhưng hôm nay trước khi ra cửa nhiệt độ đã khôi phục bình thường, cho nên anh nghĩ phát sốt cũng không phải chuỵên gì lớn, là bởi vì cô đến, nàng không chỉ mang cho anh rất nhiềuu thực phẩm, mà còn rất quan tâm anh!

Cô làm sao sẽ biết, cũng không phải anh nhất định đem máy điều hòa không khí điều chỉnh nhiệt độ thấp thế kia, đó là bởi vì buổi tối chỉ cần hắn nằm ở trên giường, cũng sẽ bị nóng ran quấy nhiễu đến không thể ngủ, bên ngoài thời tiết nong, cộng với tâm trang buồn bưc không chỗ phát tiết làm anh mất ngủ.

Công việc của anh không thuận lợi, tình cảm không thuận lợi, cái gì cũng đều không thuận lợi! Anh chỉ có thể đem nhiệt độ điều chỉnh đến thấp nhất, dùng cái này đẻ tỉnh táo thân thể cùng tâm củq anh, cưỡng bách mình bởi vì rét lạnh mà sinh ra mỏi mệt, như vậy mới có thể ngủ ngon.

Anh cũng biết này cái phương pháp rất không khỏe mạnh, nhưng mà anh không có rảnh rỗi để nghĩ đên thân tthể.

"Ý di, lần này là anh không đúng." Tào thiệu trạch đột nhiên nói.

"Hả?" Lưc chú ý của Lý Ý di chuyển từ trên trán anh đến trên mặt của anh, ánh mắt của anh vẫn trong suốt như cũ, hơn nữa cách phải cô ấy là dạng gần.

Cô có chút bối rối thu tay về, dùng cái này kéo ra khoảng cách với anh, "Anh chỉ cái gì?" Cô không hiểu tại sao cô lại cảm thấy chột dạ.

"Chính là lần trước ở bệnh viện, anh không nên nói Thiệu Vĩ Minh như vậy, dù sao anh ta cũng là bạn trai em, là anh không tự lượng sức." Anh nói, mặc dù nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng anh không nhớ cô bởi vì sự kiện kia đối với anh sinh ra bất mãn, cảm thấy anh là người thích lo chuyện thị phi.

Nghĩ đến ngày đó cô một mình về nhà, anh liền cảm thấy sợ hãi, anh rất sợ giữa bọn họ sẽ được sinh ra ngăn cách.

"Không, anh nói cũng không sai, em biết rõ anh nói đúng." Lý Ý Di nhàn nhạt thở dài, "Nếu như anh để ý chuyện ngày đó, thì hoàn toàn không cần thiết, anh chỉ là nói thật, ngày đó người không đúng là em, không chỉ làm rối loạn kế hoạch của anh còn để cho gặp tình trạng lúng túng đó."

Cô là chỉ việc Thiệu Vĩ Minh mượn tiền anh sao? Nội tâm Tào Thiệu Trạch lại dấy lên hi vọng, "Nếu em hiểu, vậy tại sao. . . . . ."

"Có thể là thói quen đi, dù sao bọn em ở chung một chỗ cũng hơn nửa năm, " Lý tính di nói: "Mặc dù anh ấy có rất nhiều khuyết điểm, nhưng làm gì có ai là hoàn mỹ đâu?"

Cái loại đó nuốt vật bẩn giống nhau cảm giác ác tâm lại xông lên nơi cổ họng Tào Thiệu Trạch, cô cái gì cũng biết, cái gì cũng hiểu, nhưng cô thông minh cùng hiểu cũng đang đẩy cô hướng tới một đoạn tình cảm không có tình yêu, đẩy đẩy cô về phía. . . . . người đàn ông kia!

Lý Ý Di không nghĩ nói chuyện Thiệu vĩ Minh, mà sắc mặt Tào Thiệu Trạch khó coi để cho cô ý thức được, loại đề tài này không làm tâm trạng anh tốt lên.

"Anh thích ăn táo sao?" Cô hỏi.

"Thích, vô cùng thích." Tào Thiệu Trạch than thở, bây giờ cũng không phải là lúc nói về quả táo, nhưng anh cũng không muốn phá hư không khí, khó được Lý Ý di sẽ đến thăm anh.

"Em ngồi một chút, anh đi rửa táo."

"Không, hay là để em đi đi, anh nói cho em biết phòng bếp ở đâu." Lý Ý Di nhỏ giọng nói: "Quả táo trung ngậm tân, cái, lân, Thiết, giáp (chỗ này hana bó tay luôn), Vitamin B, B cùng Vitamin C so với với cà rốt, đều rất tốt cho thân thể, anh ngã bệnh vậy thì cần bổ sung chút dinh dưỡng."

"Vậy sao? Vậy thì thật là cám ơn em rồi, anh cũng không khách khí nữa!" Tào Thiệu Trạch cười khổ, trời ạ, cô làm sao lại đáng yêu như thế!

Vốn là bản thân đã không có gì đáng ngại rồi, thế nhưng giờ anh lại hi vọng bệnh có thể nặng hơn chút , tốt nhất có thể bệnh không dậy nổi, mê sảng cả ngày, như vậy cô cũng không chỉ rửa táo cho anh, còn có th. Nấu chá, đắp chăn cho anh đi? TÀO Thiệu Trạch ngồi ở trên ghế sa lon suy nghĩ lung tung.

Nhưng Lý Ý di rửa táo cũng không tránh khỏi quá lâu đi, phòng bếp nhà anh rất khó tìm sao? Anh chú ý đến thời gian, năm phút đồng hồ mà cô còn chưa c. trở lại, mà phòng bếp bên kia cũng không còn truyền ra tiếng nước chảy.

Tào Thiệu Trạch đi tìm cô, ở trên hành lang trước phòng bếp, Lý Ý di xách theo một túi táo đứng ở đó, nhìn cái gì đó rất nhập tâm.

Trên hành lang có một mặt hình tường, bên trong đều là những thiết kế Tào thiệu trạch đắc ý, người ngoài đến xem thì đây chẳng qua là tả chân vách tường bình thường mà thôi, những thứ kia tả chân là do các loại cô gái tạo thành, có một ít từng đăng ở trên tạp chí, có một ít là nào đó tác phẩm cuộc tranh tài giành giải thưởng, còn có chút chỉ là Tào thiệu trạch cảm thấy hài lòng.

Có biếtanh công tác người, vừa nhìn tường này cũng liền lập tức có thể phản ứng ra, những tạo hình mô-đen này đều là ý tuởng của anh.

Có thể lúc vào cửa không có chú ý tới tường này, lúc này thấy Lý Ý di nhìn đến xuất thần, Tào thiệu trạch thế nhưng lại cảm thấy có chút ngượng ngùng.

"Thật ra thì anh muốn bày nhất đi là hình của em." Anh đi tới bên người cô, cùng cô nhìn vách tường tràn đầy tự hào của anh, nói: "Chỉ tiếc lần trước tiến hành gấp rút, liền hình cũng không lưu lại, vốn là muốn lần này bổ sung . . . . . ."

"Đem hình của em treo nơi này?" Lý Ý di nghiêng đầu nhìn anh.

"Vốn là nghĩ vậy." Tào thiệu trạch chỉ chỉ ngay chính giữa những hình kia để trống một khoảng, "Vị trí cũng chọn xong rồi, mỗi khi tâm tình phiền muộn, anh đều thích đứng ở chỗ này hướng về phía tường này, nhìn mình huy hoàng đã qua, từ trong đó tìm về lòng tin cùng linh cảm, đây là vách tường thần kì có thể để cho anh bình tĩn. lại."

"Tựa như Cinderella gương to?"

"Đúng vậy a, mặc dù không có bất kỳ khoa học nào xác định, nhưng chính là sẽ mang đến lực lượng thần kì cho người." Tào thiệu trạch thật cao hứng khi cô còn nhớ rõ chiếc gương đáng thương kia, "Chỉ là em có một chút nói đúng, những thứ này không có rễ ở trong lòng ám hiệu tốt đẹp tồn tại đều là rất yếu ớt, tin tưởng lúc thì có lực lượng thần kì, nhưng khi tinh thần đã xuống thấp đến hơi sức tin tưởng cũng không có thì ma pháp thần kỳ gì cũng biến mất. Nếu như tất cả những thứ tốt đẹp này chính là dựa vào nó cũng có thể giống như một thêm một bằng với hai như vậy, trở thành cố định, thật là tốt biết bao?"

"Nói như vậy, thế giới không phải muốn loạn sao." Lý Ý di nhìn anh, "Nói như vậy, những thứ này có thể mang cho anh tin tưởng cùng linh cảm cũng mất đi ma lực sao?

"A, em hỏi cũng quá trực tiếp đi, để cho anh còn dễ chịu hơn đả kích." Tào thiệu trạch gãi gãi đầu, "anh vốn là cũng không muốn cùng em kể khổ , nhưng hôm nay anh bị bệnh, để cho anh hơi ngây thơ một chút cũng không sao chứ? Lúc bị bệnh con người trở nên tương đối yếu ớt."

"Áp lực của anh có chút quá lớn." Lý Ý Di nhìn anh bởi vì nghỉ ngơi chưa đủ mà cặp mắt đầy tia máu, tiện tay đem quả táo đặt ở trên đất, thấy vậy không phải ăn mấy quả táo là có thể giải quyết vấn đề, June nói không sai, anh hiện tại thật rất sa sút.

"Là bởi vì anh tạm thời thay đổi người làm rối loạn suy nghĩ sao?"

"Em sao lại nghĩ như vậy!" Tào thiệu Trạch sợ hết hồn, anh chỉ là muốn mượn bệnh hướng cô nũng nịu chút mà thôi, bởi vì anh thật thật rất cần cô quan tâm, mà anh lại không có lý do đi yêu cầu cô quan tâm.

Anh nghĩ len lén từ sự khích lệ của cô hút lấy một chút lực lượng, nhưng cô quả nhiên không giống những người khác, không những chưa nói chút lời an ủi, còn chỉ mũi nhọn vào bản thân, để cho anh thương tâm không lấy được an ủi, tim còn muốn thót lên tới cổ họng.

"Đó chính là không sai." Lý Ý di đã học được không ra ngôn ngữ, chỉ từ trong ánh mắt của anh đọc lên ý nghĩ của anh, trong mắt anh khẩn trương chính là chứng cứ, "Em vốn không muốn mang đến cho anh phiền phức, nếu như có phương pháp gì giúp anh mà em có thể làm được , em nhất định sẽ làm."

"Nói gì phương pháp cũng quá nghiêm trọng, em cũng là có nguyên nhân của em nha, không cần làm ra bộ dạng mắc nợ anh có được hay không, chúng ta không có ký qua hiệp ước, anh chỉ là . . . . . Gần đây có chút không có tâm trạng thôi."

"Không, em nói nghiêm túc, " Lý Ý di nhìn thẳng anh.

Tào thiệu trạch bị cô nhìn thấy hoảng hốt, anh thật không muốn làm cho nàng cảm thấy có cái gì trách nhiệm, không cách nào làm việc cho giỏi hoàn toàn là do anh quá vô dụng, là anh công tư bất phân.

"Vậy. . . . . . Em có thể để cho anh ôm một chút không?" Tào thiệu trạch bị lời nói chính mình bật thốt lên hù dạo.

Anh nghĩ cùng làm hoàn toàn là hai việc khác nhau, trong lòng tự nói với bản thân là cô rất vô tội, nhưng ngoài miệng lại muốn sàm sở cô, có lẽ trong tiềm thức anh biết, bỏ lỡ cơ hội lần này, anh không biết còn có thể hay không đợi đến cơ hội khác, để cho anh có cơ hội đến gần cô.

Lý Ý di cũng không ngờ anh sẽ nói nlên. . . . . . yêu cầu đáng yêu như vậy? Vốn cho là anh biết lái miệng để cho nàng thay đổi chủ ý, tiếp tục làm người mẫu cho anh , cô thậm chí đã cân nhắc trước, nếu như anh nói ra yêu cầu này cô nên làm thế nào mới tốt.

Nếu là nói như vậy cô sẽ hỏi ý kiến của anh, đem chuyện tấm hình trên tay Ngô Trân Trân nói cho anh biết, sau đó để cho anh tự mình quyết định, nếu anh không quan tâm mình bị người khác hiểu lầm, như vậy cô cũng không để ý cái khác mà đáp ứng anh.

Nhưng hắn lại yêu cầu được ôm, có lẽ khi bị bệnh con người ta thật tương đối đều yếu ớt, đầu cũng không tốt khiến cho hành động khác thường?

Lý Ý di gật đầu một cái, "Có thể a."

"Có thể?" Tào thiệu trạch bị cô hù, "Em có phải đáp ứng quá nhanh không? Em phải suy nghĩ cho kỹ a, anh. . . . . ."

Lý Ý di không hiể. Một cái ôm còn phải suy tính cái gì, cô giang hai cánh tay, nhón chân lên, phí sức cấu bờ vai của anh, khiến cả người giống như là bám trên người anh.

Tào thiệu trạch theo bản năng ôm thắt lưng cô, cô nho nhỏ, ấm áp, anh mới biết bản thân nhà là cỡ nào rét lạnh, anh thật đem máy điều hòa không khí để ở nhiệt độ quá thấp, thì ra anh không chỉ nghĩ làm lạnh đầu óc bản thân, anh càng muốn để cho bản thân quên đi cảm thụ đã từng ôm cô, hơi thở ấm áp này.

Tim của anh đập bùm bùm, giống đối với anh kín đáo thúc giục.

Tào thiệu trạch gượng cười, nghĩ đuổi đi ý niệm xấu xa dâng lên trong lòng, "Trời ạ, Ý Di, em đối với anh có phải hay không có điểm quá tốt?"

"Em đối tốt với anh thì có gì không đúng?" Lý Ý Di không tính ôm quá lâu, đứng đắn nói cho anh biết,"em không muốn nhìn thấy anh như vậy, anh nên biết còn có người tức giận, anh có thể quan tâm em, thì tại sao em không thể quan tâm anh? Lúc em chán nản anh khích lệ em, ca ngợi em, anh cũng đều vì em lo lắng, sợ em bị người ta lừa, như vậy lúc anh sa sút tinh thần,em có cái gì không thể vì anh mà làm hay sao?"

Tào thiệu trạch bị rung động thật sâu, anh vĩnh viễn sẽ không tin tưởng anh có thể từ trong miệng Lý Ý Di nghe được lời nói như thế, loại này cảm tính quá nhiều lý tính, đối với cô mà nói quả thật thâm tình phải giống như lời thổ lộ, tất nhiên sẽ là đối với anh nói.

Cái gì cũng đều sẽ làm vì anh. . . . . . Này thật sẽ làm anh suy nghĩ lệch lạc nha!

"Anh. . . . . . Anh ở trong lòng em là như vậy sao? đáng giá để em phí tâm đi quan tâm sao?" Anh dưới tình thế cấp bách hỏi, bởi vì cô thậm chí ngay cả chuyện của bản thân cũng một bộ dáng trễ nãi.

Cô biết rõ Thiệu vĩ minh đối với cảm tình trong đó có thật nhiều thành phần khác, nhưng vẫn dung túng anh ta, chỉ edit quen thành tự nhiên, cô không suy tính hạnh phúc cho cô, chỉ cầu một người bình thường kết hôn sống cuộc sống bình thường, vì thế lần nữa nhân nhượng, lần nữa thối lui, tựa hồ chỉ muốn giữ được giữ được tương lai vững vàng, như vậy cái khác tất cả đều là có thể sơ sót.

Nhưng cô lại nói vì anh có thể làm bất cứ chuyện gì! Cô không phải trong lúc kích động mà nói không suy nghĩ chứ, cho nên anh kinh ngạc, Cô chẳng lẽ không hiểu được những lời này có nghĩa gì? Nếu như anh nói muốn bỏ tên Thiệu vĩ minh ngu xuẩn kia, anh có thể tỉnh lại, cô sẽ như thế nào đây?

"Anh đáng giá để em quan tâm." Lý Ý di khó được cười hạ xuống, "Anh cũng biết, bằng hữu của em rất ít, nhưng anh là một người trong đó, còn là bằng hữu duy nhất, em nhớ anh cũng không thiếu bằng hữu, cho nên không quá hiểu được cảm thụ của em."

"AnH không muốn làm bằng hữu của em!" Anh kích động bắt được hai vai của cô, liền hô hấp cũng trở nên khó khăn, "Nếu như em thật cảm thấy anh là đối với em mà nói là người rất đặc biệt, vậy tại sao nhất định đem anh đặt ở vị trí bằng hữu? Rõ ràng còn có rất nhiều lựa chọn nào khác có thể biểu hiện anh đặc biệt a!" Đùa gì thế, nghe chính miệng cô thừa nhận anh ở trong lòng cô có bao nhiêu phân lượng, nghe những lời này , ai còn biết thoả mãn khi cô nói cái gì "Bằng hữu" nữa!

"Đã là duy nhất, còn có cái gì khác nhau chứ?" Lý Ý Di thật ra thì cũng không rõ lắm mình nói những lời đó là có ý gì, nhưng cô theo bản năng cảm thấy nguy hiểm tồn tại. Một khi vượt qua giới hạn, cô cảm thấy cuộc sống của cô sẽ trở nên rối một nùi. . . . . . Giống như trạng thái của anh bây giờ ngổn ngang.

"Đương nhiên là có khác nhau! Em cũng mơ hồ hiểu loại khác nhau này, chỉ là không muốn đối mặt thôi! Em có biết, em nói có thể vì anh làm bất cứ chuyện gì, anh làm tất cả đều là vì em!" Tào thiệu trạch trong lòng thầm mắng cái thời tiết chết tiệt, tất cả đều là lỗi của thời tiết nóng quỷ quái này, là do nhiệt độ này để cho anh khống chế không được bản thân. Anh một tay giữ lấy cô đặt tại trên bức tường kia, nổi điên hôn lên môi cô, anh không biết cô vẻ mặt kinh ngạc là bởi vì lời nói của anh, hay là bởi vì hành vi của anh, thế nhưng chút cũng không có hối hận, đã nắm ở tay muốn anh làm sao buông ra? Tào thiệu trạch cuồng loạn hôn cô, đầu lưỡi cạy ra hàm răng của cô, như người đói khát giữa xa mạc tìm được nguồn nước, mà nguồn nước còn ngọt như thế, lưỡi của anh quét qua hàm răng cô, quét qua mỗi một chỗ trong khoang miệng, liếm ăn mỗi một chỗ hương thơm.

Lý Ý di đánh vào trên lưng hắn, thế nhưng ann lại càng thêm áp sát tới, lấy lưỡi cuốn liếm lưỡi cô, bú quấn quanh, giống như vĩnh không ngừng nghỉ cùng với cô tiếp tục dây dưa. Đồng thời hai tay của anh cũng mò đến trên eo cô, nơi đó là đường cong tuyệt đẹp của tuyến hông vừa vặn đủ bàn tay anh cầm. Anh ở trên eo cô vuốt ve, biết cô sợ nhất là nhột, quả nhiên, cô dưới sự tiến công không ngừng của anh bắt đầu run rẩy, tay đấm phía sau lưng cũng từ t. trở nên vô lực. người cô dính vào người anh, nhiệt độ giống nhau, không giống với cô ấm áp, nhiệt độ này giống như dây lưng có tính hại, là có thể đem người đả thương, máu của hắn trở nê. sôi trào, mà cô yếu đuối phản kháng nhiều hơn là từ khổ sở vì thiếu dưỡng khí.

Tào thiệu trạch buông cô ra, quả nhiên phản ứng đầu tiên của cô không phải chửi mắng anh, mà là giương cái miệng nhỏ nhắn bị anh hôn sưng, khó khăn đem không khí hít vào trong phổi lần nữa.

"Ý di, nếu như em thật muốn để cho anh tỉnh lại, vậy thì ở lại bên cạnh anh đi, anh thề sẽ cho em tất cả những gì cần thiết, anh thề không cần em thay đổi bất kỳ cái gì, em chỉ cần giống em bây giờ, sống tự do là tốt rồi! Anh yêu em, anh cũng cần em, tường này bởi vì thiếu đi hình em mà mất đi ma lực, mà anh cũng bởi vì mất đi nàng mà biến thành dòng sông khô héo." Lý Ý di lòng rất đau, cô đời này lần đầu tiên nghe được lời tỏ tình tuyệt hảo như vậy, tuyệt hảo lại phát ra từ phế phủ, nghe được lòng người cũng đau đớn.

Tào thiệu trạch biết mình cũng không có cơ hội nữa rồi, anh không chịu nổi sự trầm mặc của cô, không chịu nổi ánh mắt cô như có điều suy nghĩ, anh nhìn không ra cô đang nghĩ gì, bởi vì cô là một cô gái đặc biệt.

Nếu lần này đợi không được câu trả lời của cô, anh sẽ không có cơ hội lần nữa làm cho cô nói ra đáp án, bởi vì anh sẽ không còn dũng khí, không còn có trời nóng như vậy, không còn có anh bởi vì phát sốt mà trở nên đầu óc hỗn độn.

chính miệng cô nói anh đối với cô cũng là đặc biệt, mà Thiệu vĩ minh chỉ là thói quen, nói như vậy anh không phải không có cơ hội không phải sao? Anh hôn cô, cô mặc dù không phải tự nguyện, nhưng cũng không có phản kháng, nhìn bộ dáng của cô, cũng không phải là tức giận, như vậy anh có thể đem nó lý giải là cô cũng không ghét hành động nay sao?

Anh vuốt ve gương mặt cô, "Nếu như em không trả lời anh..., anh sẽ coi như là em đã chấp nhận, còn Có, em chán ghét anh sao?" Lý Ý di lắc đầu, cô làm sao có thể ghét anh.

Tay Tào thiệu trạch từ phía dưới y phục của cô đưa vào, bàn tay ấm áp trực tiếp dán sát ở hông cô, anh cố ý vân vê nơi đó, khảo nghiệm ranh giới cuối cùng của cô.

Lý Ý di sợ nhột uốn éo thân thể, anh mới vừa rồi kích động thổ lộ còn sở sờ ở trước mắt, anh nói anh cần cô, nói anh không thể rời bỏ cô, đúng như June nói, cơn sóng trong lòng anh tất cả đều là bởi vì cô, cô tới là muốn cho anh tỉnh lại, nhưng anh lại nói chỉ cần cô cùng anh ở chung một chỗ, anh có thể tỉnh lại.

Đối mặt loại cục diện này, cô không biết nên làm thế nào? "Ưm. . . . . ." Khi anh hôn cần cổ cô, Lý Ý Di phát ra tiếng than nhẹ.

Anh đang hôn cô, giống như ngày ở phòng công tác đó, nhưng cô biết lần này ý nghĩa hoàn toàn bất đồng, anh đang dùng cái này ép cô làm ra một lựa chọn.

"Em không biết. . . . . ." Khi anh hôn , cô suy yếu nói. Nhiệt tình của anh, cô không biết nên ứng phó làm sao, cự tuyệt lời của anh, cô sợ nhìn thấy bộ dạng càng thêm mất mác của anh, nhưng nếu đáp ứng anh, cô lại không khỏi muốn hỏi bản thân, có hay không làm xong chuẩn bị. Như vậy quẫn cảnh đột nhiên đến, để cho cô không có bất kỳ chuẩn bị, cô không thể tùy tiện cho phép cho anh cái gì. Mà câu trả lời của cô lại làm Tào thiệu trạch thấy được hi vọng, cô không nói "Không được" mà là"Không biết" , điều này nói rõ anh còn có cơ hội, cô đối với anh không phải hoàn toàn không có cảm giác .

"Ý di." anh thì thầm tên của cô, một bàn tay dán ở hông cô trượt lên trên, chui vào trong nội y của cô, lặng lẽ đem nhũ thịt vân vê trong lòng bàn tay.

"Ưm. . . . . ." Một bên anh vân vê nhũ thịt của cô, vừa dùng hai ngón tay gắp lên nhũ thịt, cả người Lý Ý di rụt về phía sau, vừa vặn phía sau vách tường không lui được nữa.

Trên cổ cô tất cả đều là anh thổi ra khí nóng, vừa nóng lại nhột, nhũ thịt bị anh đè xuống trở nên chướng và tê dại, thế nhưng anh lại không thuận theo, thấy cô bộ dạng dễ khi dễ, đem lấy áo Ngoài với áo lót Cô đẩy lên trên đến trên bầu ngực.

Cô toàn thân chợt lạnh, anh ở bên tai cô trầm thấp nói: "Nếu như chính em còn không rõ ràng lắm, vậy để anh tới giúp em làm rõ ràng."

"Cái gì?" Lý Ý di mê hoặc nhìn anh, cô còn không rõ anh làm sao có thể làm rõ ràng.

Rồi sau đó cả người cô nhẹ bẫng, cô bị Tào thiệu trạch bế lên, đợi cô lấy lại thần trí thì đã nằm ở trên chiếc giường trong phonh ngủ của anh rồi. Mà anh dưới ánh nhìn chăm chú của cô cởi bỏ áo, lộ ra bắp thịt tinh tráng cân xứng, trên cánh tay phiến màu đen của hình xăm, gia thịt màu đồng săn chắc. Anh tựa hồ là đối với cô cười, cô chưa từng thấy anh lộ ra nụ cười như vậy, làm cho người ta cảm thấy tinh thần khẩn trương.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio