Mặc Thế Phong và Hàn Lãnh Dạ trở lại Mặc Lâm, thưa hết kế sách củamình cho Mặc Thế Đình nghe. Ông ta gật gù, nói:
- Mưu cũng ổn đấy, nhưng muốn làm vậy thì cần phải có một chỗ dựa thật vững chắc. Các con chọn nơi nào?
- Tụi con đã bàn với gia gia rồi thưa cha. Bạch đạo thì dùng Liberty, hắc đạo đã có Thiên Ma. Lần này nhất định phải chặn tất cả các đường lui của Hàn gia. - Hắn giải thích.
Mặc Thế Đình suy nghĩ thiệt hơn, rồi lo lắng khuyên bảo:
- Vậy nhỡ chúng phát hiện ra các con đứng sau sẽ rất nguy hiểm.
Cô nàng đứng thẳng người, tự tin mở miệng:
- Chuyện đó cứ để Huyết Lôi chúng cháu giải quyết, bác trai.
Ông ta ngẩn người, những thông tin lần lượt được tập hợp trong đầu.
- Chẳng lẽ là tổ chức sát thủ mạnh nhất thế giới ngầm - Bleed Lightning - Huyết Lôi?!!
Hàn Lãnh Dạ gật đầu:
- Không giấu bác, cháu là một trong những người lãnh đạo BL.
Ông trợn mắt, khuôn mặt hiện lên chữ:"Không thể tin được". Mặc Thế Phong mỉm cười tự hào vì vợ tương lai đa tài, thế mới lọt vào mắt xanh của hắn chứ!
Rồi cô chợt nhớ ra chuyện quan trọng, vội cất lời tiếp tục:
- Còn một chuyện nữa. Vì bây giờ cháu ở nơi này không danh không phận, rất dễ hành động, nhưng chính vậy nên càng không thể chọn Mặc Lâm hoặc các biệt thự xa hoa để ở được.
Hắn cũng giật mình:
- Ừ nhỉ? Chỗ ở phải bình thường chút mới khiến người ta không chú ý.
Mặc Thế Đình cười xòa, phất tay cho vệ sĩ đem tới một chùm chìa khóa mới toanh:
- Ta đã nghĩ trước tình huống đó. Đây là khóa căn hộ ta sai người mua hôm qua. Sẽ có tài xế đưa con tới tận nơi.
Thế là hai người chẳng hỏi thêm câu nào nữa, cáo lui. Mặc Thế Phong nhìn Hàn Lãnh Dạ đang nhắm mắt dưỡng thần, cất tiếng phá tan sự yên lặng:
- Tiếp theo em định làm gì?
- Tu tâm dưỡng tính, thăm dò thời cơ.
Hắn không hiểu, chau mày lại. Đột nhiên cô mở to mắt như ngộ ra gì đó:
- Liberty có chi nhánh ở Trung Quốc mà đúng không?
- Ừ, thì sao?
Cô nàng khi không lại nở nụ cười gian xảo:
- Chắc anh không phiền nếu có thêm một nhân viên đâu nhỉ?
Hắn ta nuốt nước bọt, thầm than tại sao cô bé này lại là người chứ! Làm hồ ly tinh không phải hợp hơn ư? Thậm chí hắn có thể loáng thoáng thấy phía sau cô là cái đuôi ve vẩy kìa.
- Ý em có phải...
- Quyết định thế đi. Ngày mai em sẽ đến đó làm việc, cứ chuẩn bị hết giùm. - Nói rồi cô nhảy xuống xe. Lúc này Mặc Thế Phong mới biết đã tới khu chung cư cha mình nói.
Ừm, cảm giác không tệ. Tuy không sang trọng cho lắm, nhưng khứng cảnh cũng tạm chấp nhận được, thoáng mát và trong lành. Khu vực này nằm không xa trung tâm thành phố, tiện đi lại, mà ít người để ý.
Hàn Lãnh Dạ quay bước thẳng lên nhà mới, Mặc Thế Phong theo đuôi. Vào đến nhà, hắn bất giác hít vào một hơi vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Ông già nhà mình cũng tinh tế ghê thật. Cách trang trí này cô bé thích nhất, nhưng ít người đủ năng lực thiết kế hoàn hảo. Làm được như thế, hẳn phải có các chuyên gia, kĩ sư nổi tiếng khéo tay. Xem ra mấy trưởng bối bỏ rất nhiều công phu để rước cô cháu dâu khó chiều này về.
Cô thoải mái vặn người, lắc lư cái đầu nhỏ, thể hiện tâm tình vô cùng tốt. Rồi cô lẩm bẩm hát gì nghe không rõ, tiến vào phòng ngủ. Bên trong có một ti vi tinh thể lỏng inch, một chiếc giường đôi mềm mại và tủ quần áo lớn.
Tiếp tục mở những cánh cửa khác, cũng không có gì quá ngạc nhiên. Một phòng bếp đơn giản, một phòng sách và trong cùng, hướng ra một mặt ban công là phòng khách. Vì căn hộ nằm ở góc chung cư nên phòng ngủ và phòng sách đều có một mặt hướng ra ngoài. Đây là tầng thứ , cũng cách tầng thượng tầng nên chẳng lo việc đột kích. Một nơi lý tưởng.
Bỗng cô nàng, đang nghiên cứu phòng sách, giơ chân đạp đổ ghế sofa gầm thấp giữa phòng, để lộ một cái ô hình vuông hơi kì quái giữa nền gỗ sạch bóng.
Ánh mắt Hàn Lãnh Dạ sáng lên, trong tay xuất hiện con dao găm, cắm vào khe hở nhỏ nạy ô vuông bật ra. Ở dưới có một nút bấm màu bạc, nhanh chóng được cô ấn xuống.
Chuyện lạ xảy ra. Các ngăn sách trống không từ từ đổ rạp xuống. Trong đó là... Không phải chứ?!!
Hàng trăm thứ vũ khí được đặt thành hàng lối gọn gàng. Đủ loại, từ súng lục, súng ngắn, súng trường, tiểu liên, tới chủy thủ, kiếm đao, rồi cả các dụng cụ cần thiết với sát thủ như dược đạn, xích, roi, ngân châm, kim mở khóa, bom điện tử,...
Cô trải qua vài giây thần người, nghi hoặc nhìn hắn:
- Có cần kĩ tới vậy không?
Hắn không biết nên nói gì vào thời điểm này. Hàn Lãnh Dạ nhấn công tắc thêm lần nữa, các ngăn tủ lại trở về vị trí ban đầu.
Cô nói từng chữ:
- Cái này phải cảm ơn bác Đình rồi. Dù em đã cử người chuẩn bị nhưng không đủ thái quá thế.
Mặc Thế Phong nhún vai, ngáp dài mệt mỏi:
- Anh hơi buồn ngủ. Mượn giường của em một lát nhé.
Thế rồi hắn nằm vật xuống giường, thiếp đi. Hàn Lãnh Dạ lắc đầu bất đắc dĩ. Tên này bị trái múi giờ đây mà. Đợi hắn dậy chắc cũng tối luôn.
Cô chỉnh tư thế cho hắn, đắp chăn tử tế rồi ra ngoài sửa soạn. Đầu tiên cô tắm rửa sạch sẽ, mặc áo phông quần short đơn giản. Lựa một tấm thẻ bạch kim, cô rời khỏi nhà, đi bộ tới siêu thị cách đó không xa để mua ít đồ nấu bữa tối. Phải bù thêm vì bữa trưa trên máy bay không đủ chất dinh dưỡng, sợ hắn đói.
Mặc Thế Phong ngủ giấc sâu, đến khi tỉnh thì trời đã tối mịt. Mùi thơm từ nhà bếp tỏa ra làm bụng hắn sôi ùng ục. Bóng lưng quen thuộc đang nấu ăn thu hút ánh mắt hắn.
Cô mỉm cười, không dời mắt khỏi cái chảo đầy thức ăn xèo xèo trên bếp ga, yêu cầu:
- Anh mau tắm đi rồi ăn cơm. Quần áo em đã để ở kệ đồ trong phòng tắm đó.
Mặc Thế Phong ngoan ngoãn nghe lời, tắm rồi mặc quần áo ở nhà vào, đã thấy cô bày xong đồ ăn ra bàn.
Hắn ngồi xuống, cầm đũa lên nếm thử, gật gật khen:
- Em có thể mở một nhà hàng năm sao.
Cô cười hỏi:
- Ăn rồi anh phải về nhà mình chứ?
- Nhà anh là đây chứ đâu?! - Hắn ngước nhìn cô, trong tròng mắt lộ ra vẻ giảo hoạt.
Hàn Lãnh Dạ nhíu mày, giọng cao hơn, không đồng tình:
- Chẳng lẽ anh sẽ ở luôn đây với em??
Hắn gật đầu quả quyết. Cô buông đũa, chống tay lên bàn:
- Vậy thì anh ngủ trong phòng, em sẽ sang phòng sách.
Hắn kéo cô ngã vào lòng, giở giọng trêu đùa:
- Ngủ chung cũng có sao? Anh không làm gì em là được rồi mà? Ở bên Mĩ ngủ cùng nhau suốt còn gì? Chả lẽ em còn xấu hổ??
Cô nghĩ ngợi, cuối cùng thỏa hiệp. Hắn ta cười quỷ dị như thể tóm được con mồi ngon.
Xong xuôi, cả hai leo lên giường. Theo thói quen, hắn ôm lấy cô. Cô nàng rúc vào ngực hắn. Chắc như vậy đủ để gọi là "hạnh phúc" rồi nhỉ?