Mùa đông ở Paris thật lạnh, những bông tuyết chầm chậm rơi đầy trời. Cả thành phố như quả cầu tuyết, bản tình ca mùa đông vang lên êm diệu ở quảng trường rộng lớn.
Trong một toà nhà cao tầng.
Cộc, cộc, cộc. Tiếng gõ cửa vang lên. Một âm thanh trầm ấm truyền từ bên trong ra.
" Vào đi. "
Tiếng giày cao gót vang lên khi chạm vào nền đất. Người đàn ông trung niên ngồi bên bàn làm việc không buồn ngẩng đầu. Mái tóc được vuốt lên một cách điệu nghệ, bộ vest màu tối góp phần tăng thêm sự sang trọng và lịch lãm của một quý ông.
Không gian tĩnh lặng một cách kì lạ, đến nỗi quý ngài trầm tĩnh kia cũng phải ngước đầu lên nhìn. Đôi mắt của ông loé lên một tia kinh ngạc, ông thâm trầm mở miệng:
" Cô là ai?! "
Cô im lặng tiến lên, nhẹ tay thả bức thư xuống bàn làm việc, cô thản nhiên lên tiếng:
" Mời "
Ông cảnh giác, cầm bức thư trên tay, cẩn trọng đọc từng chữ, sự kinh ngạc cùng sợ hãi cứ thế mà tăng lên.
Khuôn mặt tái nhợt, tay không tự chủ được mà run lên, nhịp tim cũng theo đó mà tăng dần cho đến khi ông đọc xong bức thư thì, Bằng, tiếng súng vang lên, viên đạn theo một đường thẳng bắn ra, ghim vào giữa lồng ngực ông.
Dòng máu đỏ tươi chảy ra như nước, hai con ngươi trợn lên trông thật kinh dị. Ông chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi gục ngay tại chỗ.
Tiếng còi báo động vang lên ing ỏi, giữa sự hỗn loạn và cảnh tượng máu me đầy chết chóc ấy, cô thản nhiên nở một nụ cười, rồi quay người biến mất.
Cùng lúc đó, đội cảnh vệ ập vào. Trứơc mắt họ là một cảnh tượng kinh hoàng, căn phòng trống trơn không một bóng người, chỉ còn lại vũng máu đọng trên ghế và vỏ đạn rớt trên tấm thảm đỏ dày cộm. Người đi trả lại sự bình yên vốn có của cảnh vật
------------
Trên những nẻo đường của Paris là một bóng xe xám bạc, sở dĩ nói bóng xe là vì chiếc xe này chạy nhanh đến nỗi người ta không thể nhìn thấy hình dạng của nó cũng như không thể biết được vận tốc hiện tại của nó là bao nhiêu.
Trong xe là một người phụ nữ trẻ trung và xinh đẹp, cô không đẹp đến nỗi nghiêng thành đổ nước nhưng cô có thể giống như thuốc phiện làm cho con người ta lâm vào mê ảo, không biết thực hư thế nào.
Bàn tay mảnh khảnh của cô chạm vào màn hình ảo trên bộ điều khiển. Lập tức, một giọng nói máy móc vang lên trong không trung.
" Tôi là Puru, thư ký của Boss "
" Puru, nói với Boss là h sáng ngày mai, hắn sẽ có một cuộc hẹn với tôi. " Cô nói
" Puru hiểu " giọng nói máy móc lại vang lên lần nữa rồi mất hẳn.
Tâm trạng của cô hôm nay tốt đến mức cô không kiềm chế được cảm xúc mà buột miệng ngân lên vài câu hát.
Trong chốc lát tốc độ của xe lại tăng thêm vài bậc, cây kim đỏ chỉ số vận tốc đã xuống hết nấc, chiếc xe như một cơn gió lốc quét ngang thủ đô xinh đẹp của Pháp.
Người đến thật nhanh mà đi cũng vội vã, chưa kịp dừng lại ngắm giây phút bình yên đã phải thoái lui để về vùng đất ấy.