Đêm khuya.
Trên khu phố buôn bán, ánh sáng lung linh nổi lên bốn phía.
Đèn nê ông màu sắc chiếu sáng cả con phố giống như ban ngày.
Một nhà hàng được trang hoàng nguy nga lộng lẫy, tên là "Kim bích huy hoàng".
Vô số xe sang đậu ở bên ngoài, người phục vụ mặc áo sơ mi phẳng phiu, mang găng tay màu trắng, ai cũng chuẩn soái ca, tao nhã lễ phép.
Bên trong phòng bao sang trọng.
"Cô Thẩm, tối hôm nay cô rất đẹp "Người đàn ông mập mờ cười một tiếng, nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, trên mặt lộ ra say mê thần sắc.
"Tổng giám đốc Ngô, anh uống say rồi.
"Thẩm Lan Hiểu tỉnh táo dời sang bên cạnh một chút, trên mặt còn treo nụ cười, nhưng trong mắt không che giấu được vẻ chán ghét.
Mới vừa cùng Tổng giám đốc Ngô gặp mặt bàn chuyện hợp tác.
Rượu qua ba tuần, khá phí miệng lưỡi, nhưng cuộc làm ăn này vẫn chưa bàn xong.
Sau khi kết thúc, đối phương đi trước, cô cũng chuẩn bị trở về.
"Nếu như cô Thẩm nguyện ý, vị trí giám đốc bộ phậm, tôi có thể cân nhắc cho cô.
"Nhìn gương mặt trắng nõn nà của người phụ nữ mang theo một tia đỏ ửng sau khi uống rượu, ánh mắt tổng giám đốc Ngô nóng rực như lửa.
Chìa tay ra, muốn nắm vòng eo nhỏ bé của cô.
"Tổng giám đốc Ngô, xin lỗi, tôi phải đi về.
"Thẩm Lan Hiểu mới vừa đứng lên, đột nhiên cảm giác được một cổ hơi nóng lan khắp toàn thân, đầu óc chóng mặt.
Cô đã từng làm bồi bàn ở hộp đêm đương nhiên biết, trong ly rượu vừa rồi có vấn đề.
Dùng sức lắc đầu một cái, nhắm mắt rồi lại mở ra.
Bóng người trước mặt càng ngày càng mơ hồ, ngay cả nụ cười trên mặt gã cũng xấu xa như vậy.
Trong mông lung, thấy gã cười tà đưa tay về phía cô.
Đầu óc mặc dù xoay chuyển chậm nhưng cô vẫn cắn răng phản kích lại.
Dùng hết sức lực trên người đẩy gã ra, dưới tình huống không phòng bị chút nào, gã lảo đảo hướng lui về phía sau mấy bước.
Tập trung một chút lý trí cuối cùng, cô xoay người mở khóa cửa, liều mạng chạy ra ngoài.
Lúc này, một bóng người cao lớn mà tà tứ, xông vào thế giới của cô.
.