Quán bar "Ngày bảy tháng bảy" cũng nằm gần khu phố buôn bán đông đúc, là một trong những quán bar lớn nhất Yến Thành.
Khác với bầu không khí náo nhiệt sầm uất của khu phố buôn bán, nơi này hoàn cảnh vô cùng ưu nhã.
Hàng cây tử đằng màu xanh chia ra thành từng căn phòng nhỏ.
Một dòng nước chảy qua phòng khách, bên trong lát đá cuội, tỏa ra mùi rượu nhàn nhạt.
Dĩ nhiên, hoàn cảnh ưu nhã nên giá cả cũng không rẻ.
Ông chủ phía sau màn nghe nói là cậu hai của nhà họ Lãnh ở Yến Thành - Lãnh Hạo Nhiên.
Mười giờ rưỡi tối, bên trong một căn phòng sang trọng của "Ngày bảy tháng bảy " , Vũ Tĩnh Hi vẫn có cảm giác mặt rút gân.
Uống một hớp whisky, vốn dĩ muốn hòa hoãn cảm xúc trong lòng nhưng mà vừa vào trong cổ, vị rượu cay khiến anh lại không vui!Nghĩ tới người phụ nữ đáng giận tối hôm qua, anh vẫn không nhịn được nổi gân xanh!Gương mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng, thế mà bị ngọn lửa tức giận làm cho vặn vẹo, lộ ra đường cong dử tợn!"Này, Tĩnh Hi, cậu bị sao vậy? Mặt đầy dáng vẻ dục, cầu, không, thỏa thế!"Bên cạnh anh là một cậu ấm mặc bộ quần áo trắng, ngoác miệng cười to.
Vũ Tĩnh Hi liếc anh ta một cái không nói gì, hắn đích bên kia, một người đàn ông mặc âu phục màu xám tro khoác tay lên bả vai Vũ Tĩnh Hi nói.
"Ha, có phải cậu muốn đàn bà hay không?""Niếp Bách Khải, Mạc Vũ Hàn, các cậu muốn chết có phải không?"Vũ Tĩnh Hi trầm mặt, một đôi anh duệ trợn mắt nhìn bọn họ một cái.
"Này, các cậu xem kìa, đây là cái gì?"Ở bên kia, một người trẻ tuổi cười một tiếng, là cậu chủ tập đoàn nhà họ Lạc, Lạc Vị Hi.
Anh ta vừa nói, bỗng nhiên tay duỗi một cái, nhanh như tia chớp rút tờ giấy trong túi quần Vũ Tĩnh Hi ra.
Không nghĩ tới, mới vừa rút tờ giấy kia ra, tất cả tia sáng tinh anh được giấu trong mắt Vũ Tĩnh Hi lập tức bộc phát hết ra!Mà ngay lúc này, Lạc Vị Hi đã mở ra tờ giấy, cất giọng trầm bổng: "Hôm nay thiếu Vũ tiên sinh phí qua đêm một triệu, Thẩm Lan Hiểu! ".