Người phụ nữ đó, Thẩm Lan Hiểu cũng biết sơ sơ, là một trợ lý nhỏ của bộ phận hành chính.Giờ phút này, thấy ánh mắt đen thăm thẳm của Vũ Tĩnh Hi đang nhìn chằm chằm vào mình, kích động cổ họng cũng khô khốc!"Vũ, Vũ.
.
.""Cô mới vừa đụng vào tôi?"Trong bầu không khí yên tĩnh, ngón tay thon dài của anh chỉ một dấu vết mờ mờ trên âu phục của mình.Nơi ống tay áo dính chút vết bẩn, giống như là một đóa hoa nhỏ.Giọng nói êm tai dễ nghe, mặc dù ẩn chứa một sự tức giận to lớn nhưng vẫn giống như là nước suối chảy qua."Dạ, là tôi.
.
."Cô gái kia kích động không thôi, còn tưởng rằng là anh nhớ mình!Được ánh mắt anh tuấn của anh nhìn chằm chằm, được đám phụ nữ xung quanh nhìn bằng ánh mắt hâm mộ và ghen tỵ, dường như bản thân sắp bay lên thiên đường rồi!Trong không khí yên tĩnh đó, bỗng nhiên Vũ Tĩnh Hi chợt cởi âu phục trên người ra, ném xuống đất!"Bẩn!"Anh lui về phía sau ba bước, mặt đầy chán ghét mà nói."Đuổi cô ta đi!"Mọi người đều hoàn toàn kinh ngạc, cô gái kia tựa hồ còn chưa lấy lại tinh thần sau khi từ trên thiên đường té xuống vực sâu, trong lúc nhất thời có chút ngây dại.Mà Vũ Tĩnh Hi lại lười nói chuyện với cô ta, vung tay lên, dưới con mắt mọi người, trực tiếp chỉ về phía Thẩm Lan Hiểu!"Cô! Một lát nữa đến phòng làm việc của tôi!"Nói xong, đầy mặt anh đầy khí thế sắc bén, hất tay rời đi!Yên lặng, yên lặng như chết vậy!Trước mắt Thẩm Lan Hiểu lập tức tối sầm!Cái tên khốn kiếp này, anh vẫn không buông tha cô!"Lan Hiểu, cô biết vị Tổng giám đốc mới đến nhậm chức à?"Nhận ra được ánh mắt của tất cả mọi người chung quanh đều đang đặt trên người cô, An Giản Hi không tránh khỏi nhỏ giọng hỏi một câu.Thẩm Lan Hiểu chẳng qua là tái nhợt nghiêm mặt, lắc đầu một cái."Có thể là mới vừa rồi.
.
."An Giản Hi đương nhiên sẽ không tin tưởng lời nói dối rõ ràng như vậy của cô.Hành động mới vừa rồi của Vũ Tĩnh Hi thật sự đã vượt ngoài dự liệu của cô!"Lấy thân phận của tôi, làm sao có thể quen biết người như vậy?"Thẩm Lan Hiểu chật vật mở miệng, cố ý nói thật to.Đúng vậy, làm sao anh lại "quen biết" mình cơ chứ?.