“Đừng giả bộ nữa đêm qua tại ngày bảy tháng bảy cô cùng một đám đàn ông ngồi nói chuyện với nhau, tôi đã thấy hết rồi.
”Vũ Tĩnh Hi nói với giọng điệu thuần thục, trong mắt hiện lên khinh thường.
“Đêm qua?”Thẩm Lan Hiểu kinh ngạc nửa ngày, khổ sở lắm mới nhớ ra.
Tôi cùng bạn của tôi đi chơi, cô ấy giới thiệu cho tôi một đối tượng để hẹn hò.
“Hẹn hò?” Vũ Tĩnh Hi suýt nữa thì bị sặc.
Anh dùng ánh mắt nghi ngờ đánh giá một lượt từ đầu đến chân của Thẩm Lan Hiểu giống như người ngoài hành tinh vậy.
Tuy nhiên, sau hai cái nhìn, anh liền nhận ra có điều gì đó không ổn.
“Này, Thẩm Lan Hiểu, cô cho rằng tôi là đứa trẻ ba tuổi sao, chẳng có ai lại đi xem mắt ở trong quán bar cả, lí do của cô thật ngớ ngẩn.
”“Mặc kệ anh có tin hay không, đây chính là sự thật.
Dù sao, tôi tuyệt đối sẽ không đáp ứng làm cái thư ký gì đó của anh.
”Vũ Tĩnh Hi thu hồi ánh mắt, lại nhìn một chồng tài liệu trên bàn.
Ngón tay dài mảnh khảnh duỗi ra, gõ đều nhịp lên đống tư liệu.
“Cô cho rằng tôi sẽ bị cô dụ sao, đừng có đùa.
Tôi chỉ cần một cấp dưới có năng lực.
Nếu được, tôi sẽ đến phòng nhân sự xin chuyển.
”Thẩm Lan Hiểu cảm thấy rất nghi ngờ, cô còn không có kịp phản ứng chuyện gì xảy ra thì bản thân đã đứng ở bên ngoài phòng làm việc.
Sau lưng, của gỗ đóng cái rầm.
Làm sao bây giờ, tạm thời cứ đi bước nào tính bước đó thôi.
.
Điều cô không nghĩ tới chính là, tại văn phòng tổng giám đốc, Vũ Tĩnh Hi không khỏi lộ ra nụ cười đắc thắng và nhẹ nhõm.
Lúc chọc ghẹo cô, thấy được đôi mắt to của cô vừa tức giận vừa nhẫn nại nhìn anh chằm chằm, toát ra khí thế không chịu thua, anh đã cảm thấy rất thú vị.
Mà lại, cô cũng đã nói, đêm qua cô không phải đi câu đàn ông.
Tựa như, mình tìm được một món đồ chơi tuyệt hảo.
Khuôn mặt cô đỏ bừng, cô còn háo hức muốn nói, có lẽ, điểm này làm cho cô trở nên dễ thương.
Mặc dù Thẩm Lan Hiểu đã hết sức khiêm tốn nhưng chuyện kỳ lạ là dù cô đã chuyển đến nơi khác vẫn gây chấn động không nhỏ tại địa sản Hằng Thông.
Tại ngày thứ hai lúc làm việc, hình như là ai ai cũng biết điều đó.
.