“Aaron, sao anh có thể đối xử với em như vậy? Chúng ta đã từng! từng có khoảng thời gian vui vẻ bên nhau, không phải sao?”Cô cũng coi như là một diễn viên xuất sắc, như vậy chỉ cần với sự diễn xuất một nửa thật một nửa giả, cũng đủ tự tin có thể làm cho hầu hết đàn ông phải mềm lòng vì cô.
Đáng tiếc, Vũ Tĩnh Hi lại không phải nằm trong số hầu hết đàn ông đó.
“Aaron, đêm nay ở lại bên cạnh em được không?”Đã một tháng chín ngày, kể từ lần đón “xuân” cùng anh.
Lúc nào cô cũng nhớ về anh, ban ngày nhớ, buổi tối nhớ, đi làm nhớ và thẩm chí trong giấc mơ cô cũng mơ về anh.
Gọi điện cho anh thì lúc nào cũng bận, gọi cho thư ký Dương thì chỉ nói là anh đang bận việc ở công ty.
Biết rõ là anh đang tránh né cô nhưng lại vẫn muốn gặp mặt anh một lần, cùng anh ở bên nhau.
Hôm nay vất vả lắm mới tóm được anh, cho dù có nói cái gì cũng không thể để anh dễ dàng trốn đi mất.
Chỉ cần ở bên anh, ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú như thần Apollo của anh.
Cũng sẽ cảm thấy , toàn bộ thế giới như ngập trong ánh nắng.
Cô nhìn khuôn mặt thanh tú của anh với vẻ mặt đầy ý tứ nhưng sắc mặt Vũ Tĩnh Hi vẫn lạnh lùng như cũ không hề có chút biến đổi nào.
Ngửi được mùi nước hoa nồng nặc trên người cô, anh nhíu mày, trong ánh mặt chớt thoáng qua sự chán ghét.
“Không rảnh”Lê Thiên Vận vẫn bày ra bộ mặt tươi cười, cơ hội khó được, cô nhất quyết không dễ dàng từ bỏ.
Nàng thật cẩn thận tiến về phía trước, lại hiền dịu nói:“Aaron, cầu xin anh cho em một cơ hội để em có thể yêu anh được không? Em thật sự không thể sống nếu không có anh.
”“Đinh đoong”Ngay khi cô nhiệt tình thổ lộ, thì của thang máy từ từ mở ra, Thẩm Lan Hiểu tay cầm cái đĩa bước vào.
Cô tự nhiên cũng nghe được lời thổ lộ của Lê Thiên Vận, cũng nhìn đến cảnh tượng trong phòng.
Nhìn thấy cô đi tới, Lê Thiên Vận lập tức nắm lấy tay Vũ Tĩnh Hi, còn không quên liếc xéo cô một cái.
Ánh mắt kia, như muốn nói lên là:”Thấy không.
”“Tôi mới là người phụ nữ của Aaron.
”.