Phòng tổng giám đốc...
_ Hiên, Kiệt các cậu dạo này khỏe không?- Hắc Tinh cùng Hắc Sam ngồi trên ghế sô pha nói.
_ Aiya, Ngạn thị nhiều việc như vậy sao mà khỏe được cũng may là Vương cho các cậu tới đây. Vương cũng thật là, hành tung suốt ngày thần thần bí bí.- Hiên khổ sở mở miệng, quanh năm suốt tháng làm việc ở đây thật chán. May sao tối bọn họ được đi chơi.
_ Lão đại mà, cô ấy cũng nhiều việc lắm.- Hắc Tinh tay cầm điếu thuốc nói.
_ Hắc Tinh anh lại hút thuốc?- Hắc Sam là em gái Hắc Tinh, hai anh em từ nhỏ đã theo Ngạn Tử Băng.
_ Haha, thói quen khó bỏ.- Hắc Tinh cười trừ nhìn em gái.
_ Em về mách chị Hắc Hân.- Hắc Sam mặt mày nham hiểm nói.
_ Rồi, rồi anh sẽ bỏ.- Nếu em gái mách Hắc Hân anh vẫn hút thuốc chắc cô ấy đập chết anh mất, phụ nữ thật đáng sợ.
Dưới sảnh chính....
Cô bước lại gần thang máy đang định lên tầng trên thì bị bảo vệ chặn lại.
_ Xin lỗi thưa cô, thang máy này chỉ dành cho chủ tịch dùng thôi. Thang máy cho nhân viên bên cạnh.- Bảo vệ thận trọng giải thích. Ngạn Tử Băng cảm thấy bảo vệ này làm việc rất tốt, rất kiên nhẫn.
Cô cười gật đầu rồi sang thang máy bên cạnh đi lên tầng trên. Đang tiến vào phòng tổng giám đốc thì lại có người chặn lại. Đùa không thế, hôm nay mình ra ngoài có nhìn hoàng lịch rồi mà.
_ Cô là ai?- cô nhân viên chặn cô lại hỏi, nhìn bảng chữ trên ngực cô ta, hóa ra là thư kí giám đốc.
_ Tôi có việc tìm Hiên, không cần biết tôi là ai.- Ngạn Tử Băng nhàn nhạt nói.
_ Hiên? Gọi thân mật nhỉ, cô nghĩ quyến rũ tổng giám đốc. Cô đừng mơ tưởng nữa, những nữ nhân muốn quyến rũ tổng giám đốc đều bị đuổi ra khỏi công ty.Với nhan sắc của cô thì nên sớm từ bỏ ý định đi.- Cô thư kí ghen tỵ với nhan sắc của Ngạn Tử Băng nhưng vẫn nói sai đi.
_ Bốp...- tiếng tát thanh thúy vang lên. Trên mặt cô thư kí đã in bàn tay của Ngạn Tử Băng.
_ Cô...- Cô thư kí tức giận chỉ tay vào mặt cô.
Ngạn Tử Băng liền giơ tay bẻ gãy ngón tay cô ta.
_ A....tổng giám đốc cứu tôi. Người phụ nữ điên này đánh tôi.- Cô ta đau đến rơi nước mắt hét lớn. Hiên ngồi bên trong nghe thấy cảm thấy phiền phức đi ra ngoài.
_ Chuyện gì?- Hiên đi ra chưa liếc nhìn cô đã nhìn thấy cô thư kí thê thảm nằm dưới đất.
_ Cô ta đánh tôi.- Cô thư kí dường như không nhớ cảnh lúc nãy lại đưa ngón tay chỉ cô.
_ Cô là ai? Sao lại lên đây?- Vì Ngạn Tử Băng đeo kính râm nên Hiên nhất thời chưa nhận ra.
_ Hửm?- Ngạn Tử Băng liền giơ tay tháo kính ra nhìn thẳng Hiên. Cô thư kí thấy nhan sắc của cô liền ghen tỵ cùng tự ti hơn nhiều, cô ta giờ này chắc muốn cào nát mặt Ngạn Tử Băng ra ấy chứ.
_ Haha, Vương sao lại đến rồi?- Hiên nhanh chóng thay đổi vẻ mặt cười trừ nhìn cô. Thấy vẻ mặt của tổng giám đốc như vậy cô thư kí kia cảm thấy giật mình, tổng giám đốc luôn là bộ mặt nghiêm túc cùng lạnh lùng, tính tình nóng nảy mà giờ trông rất......ngoan.
_ Đuổi việc cô ta, chặt đứt hai ngón tay trỏ của cô ta cho tôi.- Ngạn Tử Băng lạnh lùng quét mắt cô thư kí đang run sợ dưới đất.
_ Cô biết đây là ai không?- Hiên quay ra hung hăng trợn mắt cô thư kí. Cô ta liền lắc đầu.
_ Cô chọc phải chủ tịch đáng mến của chúng ta rồi. Hậu quả này rất khắc nghiệt nha.- Hiên giọng uy hiếp nói vào tai cô thư kí khiến cô ta lăn đùng ra đất....ngất xỉu.
_ Gọi bảo vệ mang đi đi.- tiếp tục nhìn cô ta chắc cô sẽ xúc động mà lập tức cầm giày cao gót bổ chết cô ta mất.
_ Vương, vào phòng thôi.- Hiên cười cười giơ tay mời cô.
Phòng tổng giám đốc....
_ Đứa nào đến đấy Hiên?- Kiệt, Hắc Hân cùng Hắc Sam ngồi quay lưng ra cửa nên không nhìn thấy cô, bọn họ vẫn ung dung bóc vỏ quýt ăn.
_ Con này đến.- Cô lên tiếng làm cho động tác bóc vỏ quýt của mấy người kia liền cứng đờ.
_ Haha, Vương/lão đại cô đến a.- Ba người nhanh như chớp chạy đến chỗ cô vuốt mông ngựa.
_ Ân, các người cẩn thận.- Tử Băng liếc bọn họ một cái liền đến ghế sô pha ngồi.
_ Vương có chuyện gì mà đến tập đoàn vậy?- Hiên lên tiếng hỏi, Vương rất ít khi đến tập đoàn nha.
_ Đến xem thôi, ngày mai thay hết nhân viên có mặt ở đại sảnh hôm nay trừ bảo vệ.- Cô lạnh lùng nói.
_ Ân?- Hiên cùng ba người kia liền sững sờ, bọn họ chắc chắn đã đắc tội Vương/ lão đại a.
_ Được rồi, tôi xuống tầng dưới xem qua.- Cô nói xong liền đứng dậy đi. Như được phóng thích khỏi ngục tối cười như điên. Vương/lão đại thật đáng sợ.