Vương Cảnh Thần ngồi trong phòng làm việc khuôn mặt nghiêm túc nhưng không phải là đang làm việc mà đang nghĩ về chuyện cũ. Khi anh gặp cô bé đó có đưa cho cô vật đính ước khi hai người chơi đùa, là một chiếc vòng tay hình răng sói có một không hai do ba anh làm. Nếu có thể tìm được nó anh sẽ tìm được cô, anh mong cô vẫn nhớ. Nhưng người tìm không được sao tìm được vòng.
Biệt thự Vương gia vào buổi tối thật yên tĩnh, cô vừa bước vào đã thấy Vương Cảnh Thần ngồi trên sô pha uống rượu.
_ Em đi đâu?- Vương Cảnh Thần đen mặt hỏi. Cô ấy đi đâu mà muộn như vậy mới về.
_ Đi gặp một người bạn.- Ngạn Tử Băng nhàn nhã mở miệng. Cô cũng không có hận hắn, cũng không có ghét hắn đã cướp đi trong trắng của cô nhưng cô không cách nào mở cửa lòng tiếp nhận hắn.
_ Lại đây.- Vương Cảnh Thần vươn tay hướng cô. Ngạn Tử Băng không suy nghĩ cũng nghe theo tới gần hắn. Vương Cảnh Thần đột nhiên đè cô ra sô pha.
_ Có phải hay không em đã quên cảm giác đó?- Vương Cảnh Thần hít hà mùi hương trên người cô.
_ Ân?- Cô đã muốn quên đi mà hắn còn nhắc tới. Xem ra tên này tính chiếm hữu cao đây.
_ Vậy để tôi giúp em nhớ lại.- Vương Cảnh Thần cúi xuống định hôn cô nhưng môi vừa chạm đã bị cô cắn chảy máu.
Nhất thời cơn tức dâng lên Vương Cảnh Thần càng mạnh mẽ giữ chặt hai tay cô, điên cuồng tiến vào miệng cô. Máu tanh vào trong miệng khiến Tử Băng khó chịu, cũng không phải là lần đầu tiên cô bị hắn bón máu nhưng mùi vị này cô kinh tởm.
_ Ư ư...- Ngạn Tử Băng tức giận dãy dụa, không ngờ tên này tức lên lực thật là mạnh. Cho dù dãy dụa thế nào cô cũng không nhích ra nổi một chút. Không hổ danh là Hắc vương.
Đột nhiên chiếc vòng trên tay cô rơi xuống đất, Vương Cảnh Thần nhìn nó thất thần trong giây lát. Ngạn Tử Băng liền lợi dụng cơ hội nhanh chóng chộp lấy chiếc vòng chạy lên lầu.
Vương Cảnh Thần thấy cô chạy lên lầu liền đuổi theo. Đến trước cửa phòng thấy nó đã bị khóa, Vương Cảnh Thần cũng không vội vàng.
_ Nhóc, em mở cửa.- Giọng nói của Vương Cảnh Thần vang lên. Không có lạnh lùng, bá đạo mà chỉ có ôn nhu cùng vui mừng. Anh đã tìm được cô. Sau bao nhiêu năm không có tin tức anh đã tìm được cô bé năm đó, hóa ra cô lại luôn ở bên người anh.
Một câu "Nhóc" vừa vang lên làm Ngạn Tử Băng thất thần. Đây là cách gọi của người ấy. Người mà cô nhung nhớ, tìm kiếm bao nhiêu năm qua. Tại sao có thể là Vương Cảnh Thần.
_ Nhóc, em có còn nhớ anh, anh là cục bột nhỏ đây.- Vương Cảnh Thần vẫn đứng bên ngoài vui sướng lên tiếng. Cách gọi này là từ nhỏ, bây giờ gọi cũng không thích hợp nhưng không suy nghĩ chỉ cần có thể nhận ra nhau anh liền không ngại, hơn nữa anh thích nó.
Ngạn Tử Băng liền mở cửa nhanh chóng ôm chầm lấy thân ảnh Vương Cảnh Thần ở ngoài. Vương Cảnh Thần liền thất thần giây lát sau đó cũng ôm chặt cô.
_ Cục bột nhỏ...- Lại rơi nước mắt, cô lại rơi nước mắt. Nhưng lần này không phải căm hận, tức giận hay tuyệt vọng mà chỉ có vui mừng, yêu thương, nhung nhớ. Đã hơn năm có thể gặp lại anh, cô rất vui.
_ Là anh, cục bột nhỏ đây. Nhóc, không nên khóc.- Vương Cảnh Thần nói vậy nhưng vẫn để cô khóc, anh cũng sẽ vui khi thấy cô khóc trong vui mừng, hơn nữa là vì anh mà khóc.
_ Em nhớ anh lắm đấy, biết không. Xin lỗi đã rời đi mà không nói với anh.- Cô giờ chỉ biết vui sướng mà kể lể, năm đó mẹ đưa cô đi mà cô không có cơ hội nói với anh. Cô nghĩ anh sẽ đau lòng mà quên cô nhưng không ngờ anh vẫn nhớ.
_ Không sao, không ngờ em vẫn giữ chiếc vòng.- Anh cứ tưởng cô sẽ quên anh mà đem chiếc vòng làm mất. Không ngờ cô vẫn mang nó theo bên mình.
_ Nó là vật quan trọng nhất mà em có, sao em lại có thể không giữ. - Ngạn Tử Băng buông Vương Cảnh Thần ra lau nước mắt.
_ Nhóc, vậy em có hận anh đã làm với em?- Vương Cảnh Thần đột nhiên nhớ ra chuyện mình mạnh mẽ chiếm đoạt cô liền áy náy cùng ân hận vô cùng.
_ Không, ngay từ đầu em đã không hận anh.- Cái này cô liền khẳng định, không những thế có chút vui mừng khi lần đầu lại là với người mình thích.
_ Cảm ơn em.- Như chút được gánh nặng trong lòng Vương Cảnh Thần hôn lên trán cô.
_ Chúng ta đi ngủ nha?- Vương Cảnh Thần ôn nhu hỏi. Bây giờ cũng đã hai giờ sáng rồi, cô sẽ mệt.
_ Ừm, em ôm anh ngủ.- Ngạn Tử Băng nhu thuận nói.
Hai người trên giường ôm nhau ngủ say đắm. Ai trong lòng cũng vui sướng khôn cùng. Coi như nỗi lòng dằn vặt họ đã mất.