"Viễn, cậu vẫn chưa truyền nước xong đâu đó.
Mau quay trở về phòng bệnh truyền nốt cho xong rồi nghỉ ngơi đi, để tôi ở lại trông chừng tiểu Tịnh cho."
Dù đã lắng nghe lời khuyên nhủ của Dương Đình Quân, nhưng Chu Chí Viễn căn bản chẳng đoái hoài gì tới.
Anh vẫn lẳng lặng ngồi bên giường bệnh, nắm tay cô gái của mình, chốc chốc lại đưa tay sờ vào gò má nhỏ của cô.
"Cậu về thay tôi giải quyết một số chuyện cần thiết đi.
Mọi việc đều đã thu thập đủ rồi đúng không?"
"Ừm, đám thuộc hạ vừa gửi đến tất cả những gì chúng ta cần cách đây vài tiếng.
Giá mà thâu tóm được cô ta sớm hơn thì đã không phải ảnh hưởng đến tiểu Tịnh.
Đến tôi sau khi biết còn bị sốc, không ngờ cô ta lại là loại người đáng sợ đến vậy."
Chu Chí Viễn khẽ câu môi, thoáng vẽ nên nụ cười khinh bỉ.
"Tự mình chọn đường chết cho mình, vậy là trong xã hội này lại bớt đi một thứ dơ bẩn."
Dương Đình Quân cười khẩy một cái, sau đó đi sang sofa ngồi với ý định rõ ràng là muốn tiếp tục ở lại buôn dưa lê.
"Mà phải công nhận rằng cậu cũng cao tay thật ha.
Lúc cậu đồng ý đính hôn với Vũ Thiên Hi tôi còn tưởng cậu chấp nhận bị đưa vào tròng của cô ta trong bất lực, ai mà ngờ lại dùng kế điệu hổ ly sơn, đi một vòng khiến cô ta phải bật ngửa."
"Cô ta sao? Còn non lắm.
Hại chết con tôi, cái giá mà cô ta phải trả là sẽ sống không bằng chết.
Sau khi ả ngồi tù, không cần biết mức án thế nào, trước tiên cậu sắp xếp vài người "hỏi thăm sức khỏe" cô ta thường xuyên cho tôi."
Nhắc đến Vũ Thiên Hi, người đàn ông luôn dành tặng riêng nụ cười khinh thường nhất cho cô ta.
Anh nhàn nhã nói xong, lại đưa tay sờ sờ vào gò má của Lâm Nhã Tịnh.
"Chuyện đó cứ để tôi lo, coi như là lấy công chuộc tội vì hôm đó đã không nghe lời cậu, ở lại vớ tiểu Tịnh nên mới có cơ hội cho con rắn độc đó lộng hành.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, công nhận mạng cô ta lớn thật.
Bị bắn hai phát còn rơi từ trên lầu xuống mà vẫn sống sót, làm hại tôi phải bận rộn rồi."
Dương Đình Quân nhàm chán tiếp chuyện, thoải mái ngã lưng ra sofa, ánh mắt anh lại nhìn về phía Lâm Nhã Tịnh rồi chuyển sang Chu Chí Viễn, không hiểu sao anh lại lắc đầu rồi thản nhiên bật cười.
Có lẽ anh đang cảm thấy vui mừng dùm người anh em của mình, chắc rằng đây đã là sóng gió cuối cùng của hai người họ.
Hi vọng rằng sau hai biến cố vừa xảy ra thì mọi điều tốt đẹp nhất sẽ đến bên anh và cô.
"Quân..."
Bỗng nghe thấy giọng nói trầm ấm bất thường của Chu Chí Viễn, Dương Đình Quân chợt khá bất ngờ, anh vừa cười vừa nói:
"Gì mà nghiêm túc vậy?"
"Cảm ơn cậu!"
Dương Đình Quân lại bất ngờ tập hai, đôi mắt anh bấy giờ đã mở to lên hơn hẳn khi nhìn về phía Chu Chí Viễn.
"Ê...!Đừng có nói là té lầu xong rồi bị chạm mạch nha? Chu Chí Viễn mà cũng biết cảm ơn người khác ư? Lại còn dùng thái độ vô cùng chân thành nữa chứ? Viễn, cậu ổn không vậy, có cần tôi gọi bác sĩ tới khám lại cho cậu lần nữa không?"
Hiếm lắm anh mới bày tỏ lòng cảm kích, vậy mà Dương Đình Quân thoáng chốc đã khiến anh tụt hứng.
"Chạm cái đầu cậu! Chả bao giờ nghiêm túc được."
Chu Chí Viễn bất mãn phê bình một câu, xong lại tiếp tục nhìn cô gái của mình.
Nhìn anh như thế, Dương Đình Quân chỉ cười, sau đó anh đi đến bên cạnh người đàn ông ấy, đưa tay vỗ lên vai hắn một cái rồi mới nói:
"Đã là anh em thì đừng khách sáo.
Sau này chừng nào tôi lấy vợ, chỉ cần quà cưới của Chu tổng đây sao cho có đủ thành ý là được rồi ha! Giờ tôi về giải quyết nốt công việc đây, cậu ở lại chăm sóc vợ yêu dấu của mình đi.
Tạm biệt!"
Buôn chuyện một chút rồi Dương Đình Quân cũng rời đi, phòng bệnh thoáng chốc chỉ còn lại người đàn ông cùng cô gái của mình.
Anh nhìn người con gái ấy rất lâu, càng nhìn lại càng muốn yêu thương, chở che nhiều hơn chứ không hề nhàm chán.
Sau tất cả thì bình yên cũng đã đến, từ nay đã chẳng còn bất cứ ai, bất cứ điều gì có thể xen vào chia cách tình yêu của anh và cô nữa.
Chỉ tiếc là bé con của họ lại không còn, anh không biết lát nữa khi Lâm Nhã Tịnh tỉnh dậy phải giải thích làm sao với cô.
Mất con, anh cũng buồn lắm chứ! Nhưng nếu đến anh cũng bi lụy thì ai sẽ là chỗ dựa cho cô đây? Chỉ cần còn bên nhau thì mai sau những thiên thần nhỏ khác lại đến làm con của họ.
Đối với anh, chỉ có Lâm Nhã Tịnh mới là quan trọng nhất mà thôi.
Lúc này Lâm Nhã Tịnh cũng đã có dấu hiệu tỉnh lại, khiến nét mặt của người đàn ông liền trở nên vui mừng, sốt sắng.
"Tiểu Tịnh..."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô liền nhìn theo hướng phát ra âm thanh ấy, khi nhìn thấy Chu Chí Viễn với gương mặt vô cùng lo lắng của anh, cô đã khẽ mỉm cười.
"Em ổn! Anh có bị thương không?"
"Anh không sao cả! Em thấy trong người có đau chỗ nào không, để anh gọi bác sĩ tới..."
Lâm Nhã Tịnh khẽ lắc đầu, cô nặng nề nâng cánh tay đau nhứt bất giác đặt lên bụng, sau đó lại chuyển ánh mắt lo âu nhìn sang Chu Chí Viễn...
"Còn con của chúng ta thì sao hả anh?"
Giây phút anh không muốn phải đối mặt, cuối cùng cũng đến.
Chưa bao giờ anh thấy khó khăn khi phải đưa ra câu trả lời như lúc này.
Nhìn thấy nét mặt bối rối của anh, trong lòng cô đã có dự cảm chẳng lành.
Thấy anh khó nói, còn trốn tránh ánh mắt của cô, Lâm Nhã Tịnh lại lấy hết bình tĩnh ra để hỏi tiếp thêm một câu:
"Có phải bác sĩ đã không giữ được con của chúng ta?"
Nghe thấy câu hỏi nghẹn ngào của Lâm Nhã Tịnh mà tim anh đau thắt.
Hít lấy một hơi sâu, dùng cả đôi tay ôm lấy bàn tay của cô, anh cố gắng vẽ ra nụ cười để an ủi cô gái.
"Tại con không có duyên với chúng ta nên mới rời đi.
Mai sau rồi sẽ có những thiên thần khác xuất hiện, chúng sẽ ra đời làm con ngoan của em và anh.
Vợ đừng buồn mà ảnh hưởng đến sức khỏe, đối với anh điều quan trọng hơn hết là sức khỏe của em!"
Nhẹ nhàng khuyên nhủ xong, anh chỉ thấy nước mắt của cô đã lăn dài ngang qua thái dương, rơi xuống thấm vào mặt gối mềm mại.
Lâm Nhã Tịnh không nói gì, cô cũng không nhìn Chu Chí Viễn nữa mà quay mặt sang hướng khác, lặng lẽ chịu đựng nỗi đau mất con, lặng lẽ rơi nước mắt.
Sự cam chịu của cô, khiến tâm can người đàn ông dằn xé chẳng yên..