Dù đã nói tới như vậy nhưng Lâm Nhã Tịnh vẫn không hề ngoảnh mặt quay lại đối kháng với hai cô bạn đã từng gây ra không ít phiền phức cho cô, kể từ lúc còn ngồi trên ghế nhà trường ở những năm học cấp ba.
Thấy Lâm Nhã Tịnh vẫn ngó lơ, Tần Ái Nghi liền thẹn quá hóa giận, cô ta dùng dằng đi nhanh tới phía trước chắn đường Lâm Nhã Tịnh, khuôn mặt vênh váo không xem ai ra gì cứ nghênh lên khiến cô nàng càng thêm chán ghét.
"Hai người muốn gì?"
"Muốn hỏi thăm bạn cũ vài câu thôi mà, nhưng xem ra có người sợ quá nên mới tìm đường chạy trốn."
Tần Ái Nghi vẫn ung dung khoanh tay trước ngực, cất lời mỉa mai người khác, nét mặt kiêu ngạo càng khiến Lâm Nhã Tịnh chán ghét.
"Tại sao tôi phải trốn? Chẳng qua chỉ là lười biếng nói chuyện với những kẻ kiêu căng thích nhạo báng người khác như bọn cô mà thôi."
"Thế sao? Nhưng tôi lại muốn cô phục vụ bọn tôi cơ."
"Tôi phục vụ cho hai người sao?"
"Chứ cô nghĩ tôi nói ai? Cái thứ nghèo mạc rệp như cô thì làm gì đủ khả năng đến đây làm khách.
Thậm chí tôi còn cho rằng quản lý ở đây không có mắt mới đi nhận cái loại quê mùa, thấp kém như cô làm việc đấy."
"Cậu nói mình mới để ý á nha...!Ái Nghi, cậu có ngửi thấy mùi gì không?"
"Là mùi gì vậy Liên Hân?"
"Mùi tanh của ăn mày đó, quá trời nồng luôn mà cậu không ngửi thấy sao?"
Triệu Liên Hân vừa nói vừa đưa tay lên che trước mũi, buông lời châm biếm mà người đó không ai khác ngoài Lâm Nhã Tịnh.
"À à, giờ mình mới ngửi thấy nè.
Đúng là hôi quá đi mất, tanh hôi đến mức buồn nôn luôn ấy."
Tần Ái Nghi nhanh chóng hùa theo, kẻ tung người hứng vô cùng ăn ý.
Nhưng Lâm Nhã Tịnh vẫn cứ điềm nhiên, cô lấy sự bình tĩnh thay cho những cơn tức giận không đáng có, thậm chí còn cười khẩy một tiếng rồi nhàn nhã cất lời đáp trả:
"Thế thì không ổn rồi, cô muốn nôn thì nhớ chạy vào toilet, chứ mà nôn ở đây là mất vệ sinh lắm đó.
Không khéo còn bị người ta đánh giá là kẻ không có ý thức nữa đấy.
Đường đường là hai đại tiểu thư mà bị chỉ trỏ bàn tán, chắc là mất mặt lắm."
Bằng một lời đáp trả vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại dễ dàng khiến hai người đối diện đùng đùng nổi giận.
"Mày nói ai không có ý thức hả con khốn?"
Vừa nói Tần Ái Nghi vừa sấn tới, nét mặt hung hãn như thể đang muốn đánh người.
Nhưng Lâm Nhã Tịnh căn bản một chút sợ hãi cũng không hề có.
"Tôi nào dám nói Tần tiểu thư, hay do cô có tật nên giật mình?"
"Mẹ kiếp, con này láo.
Để bổn tiểu thư dạy cho mày một bài học để biết rõ thế nào mới là không có ý thức."
Nói xong Tần Ái Nghi liền vung tay lên cao định tát Lâm Nhã Tịnh, nhưng nào ngờ còn chưa kịp xuống tay thì cánh tay ấy đã bị một bàn tay khác bắt lấy từ phía sau, không chỉ đơn giản là giữ lấy bình thường mà cánh tay của nữ nhân ngông cuồng ấy còn bị vặn ngược ra phía sau, khiến cô ta đau đớn liền hét toáng cả lên.
"Là kẻ nào dám bắt nạt bổn tiểu thư hả? Có biết tao là ai không mà dám đụng vào vậy? Chán sống rồi đúng không?"
Do vẫn chưa thể nhìn thấy người vừa động thủ với mình là ai nên Tần Ái Nghi vẫn cứ la lên oai oái, riêng Triệu Liên Hân sau khi nhìn thấy người vừa xuất hiện bất ngờ là ai thì nét mặt cô ta đã trở nên tái mét không còn giọt máu.
"Tôi phải hỏi cô có biết cô gái kia là ai không mà dám động tay động chân như thế mới đúng hơn chứ?"
Lời nói lạnh tựa như băng, còn mang theo một luồng sát khí lạnh lẽo vang lên khiến Triệu Liên Hân càng thêm sợ sệt.
Chỉ riêng Tần Ái Nghi vẫn tỏ ra bất bình, vốn định tiếp tục mắng nhiếc thì lại được đối phương buông ra.
Nhân cơ hội cô ta liền quay lại, trừng mắt nhìn người đàn ông đang đứng phía sau.
"Mày là ai mà dám đụng tới tao hả?"
Nghe câu hỏi ngông cuồng của Tần Ái Nghi dành cho người đàn ông mà hai chân Triệu Liên Hân sắp đứng không vững, để cứu vãn tình hình trước khi chết mà không kịp biết được lí do Triệu Liên Hân liền kéo Tần Ái Nghi về phía mình, nhỏ giọng nhắc nhở một câu:
"Anh ta là Chu Chí Viễn, người đứng đầu Tập đoàn Chu thị, cũng là người đàn ông quyền lực nhất cái đất Trung Hoa này mà cậu không biết sao?"
Tần Ái Nghi chân tay bủn rủn sau khi nghe xong những gì Triệu Liên Hân vừa nói, sắc mặt không tự chủ được mà từ hồng hào chuyển sang tái xanh như tàu lá.
Lần này thì số cô coi như bỏ, mắng ai không mắng lại đi mắng người có quyền thế không ai sánh bằng này.
So với Tần gia của cô thì có khác gì một hạt cát giữa sa mạc mênh mông.
"Bọn họ đã làm gì động chạm đến em chưa?"
Trong khi hai kẻ đối phương đang chìm trong sợ hãi và bối rối tìm ra cách cứu vớt bản thân thì người đàn ông đã đi đến nắm tay Lâm Nhã Tịnh, nhỏ nhẹ quan tâm.
"Cô ta vừa định đánh em thì anh tới á.
Chỉ là lời qua tiếng lại vài câu thôi, anh đừng quan tâm làm gì chỉ tổn phí thời gian lẫn công sức."
Cô gái khẽ cười dịu dàng để xoa dịu cơn thịnh nộ của người đàn ông.
Nhưng mọi chuyện nào dễ dàng như thế.
"Những gì liên quan đến em đều là chuyện của anh.
Em nhân từ nên có thể bỏ qua, nhưng động đến vợ anh thì phải trả giá."
Nói xong, sau đó Chu Chí Viễn đã quay trở lại, dùng ánh mắt lãnh khốc nhìn chằm chằm vào từng người một và đặc biệt dừng lại tại khuôn mặt sợ hãi của Tần Ái Nghi.
"Sống từng ấy năm nên chán rồi đúng không?"
Một câu hỏi như thể đã sẵn sàng tiễn đối phương đi vào cửa tử bất cứ lúc nào của người đàn ông đã khiến Tần Ái Nghi run lên vì sợ.
Vừa rồi kiêu căng bao nhiêu thì lúc này lại vứt bỏ hết sỉ diện bấy nhiêu để quỳ xuống mà van xin.
"Chu tổng, tôi ngàn vạn lần xin lỗi.
Tôi không biết Lâm Nhã Tịnh là vợ của ngài nên mới mạo phạm, xin ngài rộng lượng tha cho tôi một lần."
Đứng trước lời van xin của Tần Ái Nghi, Chu Chí Viễn chỉ cười lạnh một cái, sau đó lại chuyển tầm mắt sắc lạnh nhìn về người con gái vẫn còn đang cúi đầu đứng đó, chất giọng lãnh khốc lại lần nữa vang lên:
"Vậy còn cô thì sao, Triệu Liên Hân?"