Lời lẽ khó nghe vang lên từ phía sau lưng đã thu hút sự chú ý của Lâm Nhã Tịnh, cô nhẹ nhàng xoay người, không ngờ lại gặp được người quen nhưng chẳng mấy thân thiết.
"Lâm Nhã Khiết, chị cũng có mặt ở đây sao?"
"Cóc ghẻ như mày còn đeo bám đến được đây thì chẳng lẽ một tiểu thư lá ngọc cành vàng như tao lại không.
À, chắc do mày chưa biết tao bây giờ đã là Thiếu phu nhân của nhà họ Trần rồi, Hạo Nhiên chính là Chủ tịch của Tập đoàn HM, đã là người thượng lưu thì dĩ nhiên phải xuất hiện ở những nơi sang trọng thế này rồi."
Mỗi một lời mà Lâm Nhã Khiết thốt ra đều sỉ vả, khinh miệt Lâm Nhã Tịnh một cách thậm tệ.
Nhưng đối với cô mà nói Lâm Nhã Khiết cũng không khác gì Tần Ái Nghi và Triệu Liên Hân, nên chuyện tiếp chuyện với loại người này căn bản cô không hề hứng thú.
"Vậy thì tôi phải chúc mừng chị một tiếng rồi.
Nhưng mà tiếc một điều là tôi lại không có nhã hứng muốn biết chuyện của chị, tôi xin phép đi trước."
"Đứng lại đó."
Lâm Nhã Tịnh vốn muốn bỏ đi chỗ khác nhưng e là không được như ý vì giọng điệu của Lâm Nhã Khiết vang lên thật sự quá khó nghe.
Ở đây lại đông người, nếu chẳng may cô ta làm ra chuyện gì điên rồ để trả đũa cô thì sẽ ảnh hưởng đến thể diện của Chu Chí Viễn, nghĩ vậy nên Lâm Nhã Tịnh đã dừng bước và miễn cưỡng quay lại đối mặt với Lâm Nhã Khiết thêm một lần nữa.
"Còn chuyện gì nữa sao?"
Thái độ khinh khỉnh của Lâm Nhã Tịnh đã khiến Lâm Nhã Khiết chướng tai gai mắt, thêm cả món nợ lần trước bị cô thẳng mặt xem thường, hai lần cộng lại đương nhiên Lâm Nhã Khiết sẽ không dễ dàng cho qua.
Lâm Nhã Khiết không vội cất lời mà lại khẽ nhếch môi sau đó tiến tới gần Lâm Nhã Tịnh hơn nữa thì mới buông lời nhục mạ.
"Chẳng qua Chu Chí Viễn vì nghĩ đến thể diện mới miễn cưỡng đưa mày theo tới đây, nên đừng có tưởng một bước lên mây rồi ra vẻ hống hách.
Người lãnh cảm với phụ nữ như anh ta chắc hẳn sẽ cho mày một cuộc sống ghẻ lạnh không khác gì địa ngục đúng không? Nói không chừng còn là bao cát cho anh ta trút giận nữa là đằng khác.
Thế mà vẫn tỏ ra cao sang, quyền quý, đúng là nực cười."
"Lâm Nhã Tịnh à, cóc ghẻ mà tưởng là phượng hoàng hay sao? Tỉnh mộng đi cô bé à!"
Nghe xong những lời phỉ báng của người phụ nữ kiêu ngạo đối diện, Lâm Nhã Tịnh lại không hề nổi giận mà thay vào đó còn tặng riêng cho Lâm Nhã Khiết một nụ cười nửa miệng.
"Nói xong rồi đúng không? Vậy tôi đi trước, chị đi tìm đối tượng mới để trò chuyện đi."
Lần này quay lưng đi, Lâm Nhã Tịnh cương quyết sẽ không quay đầu lại thêm một lần nào nữa, dù cho người phụ nữ kia có nói gì.
Vì bấy nhiêu đó cô nghe đã quá đủ rồi.
Thế nhưng khi thấy Lâm Nhã Tịnh cứ dửng dưng với những gì mình nói, đích thị xem cô ta là không khí thì Lâm Nhã Khiết liền thẹn quá hóa giận, nhưng lại không biết phải làm sao cho thỏa cơn tức nên liền vung tay tạt thẳng ly rượu vào người Lâm Nhã Tịnh trước khi cô đi xa.
Rào.
"Á...bẩn hết người tôi rồi."
Sau tiếng hét khá chói tai được phát ra từ hướng của Lâm Nhã Tịnh và Lâm Nhã Khiết thì hầu như tất cả mọi người có mặt trong bữa tiệc đều nhìn về phía họ.
Lúc này Chu Chí Viễn đã quay trở vào, thấy mọi người đều đang nhìn về phía quầy thức uống thì anh liền có linh cảm rằng người phụ nữ của mình gặp chuyện nên lập tức đi về phía ấy.
Khi đến nơi thì anh lại thấy có hai phe đang đứng đối mặt nhau, một bên là Lâm Nhã Tịnh và Dương Đình Quân, phía đối diện là Trần Hạo Nhiên đang giúp Lâm Nhã Khiết lau đi những giọt rượu đang dính trên người.
Và dĩ nhiên là anh đã đi đến bên cạnh người phụ nữ của mình ngay sau đó.
"Có chuyện gì vậy? Tiểu Tịnh em có bị sao không?"
"Em không sao!"
"Suýt nữa thì vợ cậu bị người tạt rượu rồi đó, cũng may tôi nhanh tay lẹ chân trong lúc nghìn cân treo sợi tóc kịp thời ra tay ngăn cản, nếu không người dính đầy rượu bây giờ là vợ của cậu rồi đấy."
Dương Đình Quân đứng một bên, ung dung đút tay vào túi quần mà điềm nhiên cất lời, trong khi đó phía Lâm Nhã Khiết và Trần Hạo Nhiên thì lại đang vô cùng hậm hực.
"Này, rõ ràng là anh tạt rượu vào người tôi mà, giờ lại tráo trở đổi trắng thay đen là sao?"
Lâm Nhã Khiết vừa nói xong thì Dương Đình Quân đã tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Trong khi anh đang giúp người nhưng khi qua miệng người phụ nữ đó thì lại trở thành kẻ tiểu nhân, đi tạt rượu một cô gái.
Đúng là khó đỡ!
"Ơ hay nhờ, giở trò không thành lại còn lật lộng à? Ở đây chắc là có camera giám sát nhỉ, hay tôi nhờ Trình Nhất Tiêu mở lên xem lại một lần để mọi người được mở mang tầm mắt."
"Trình Nhất Tiêu, ông ra đây!"
Lần này thì đến lượt Dương Đình Quân nổi giận.
Anh bất mãn réo gọi tên chủ bữa tiệc khiến Trình Nhất Tiêu đang lẳng lặng đứng gần đó cũng phải giật mình, vội vàng đi đến cười cười rồi nói:
"Dương tổng, có chuyện gì mà lại khiến cậu không vui thế này?"
"Người phụ nữ này nói tôi tạt rượu cô ta.
Ông mau mở camera lên cho mọi người xem đi, để xem ai mới thật sự là tiểu nhân."
"Thôi thôi, tôi không rảnh đâu mà đứng đây đôi co với mấy người.
Coi như là tui xui nên dẫm phải phân chó đi, bực hết cả mình."
Dương Đình Quân vừa nói xong thì Lâm Nhã Khiết đã bắt đầu chột dạ, vội vàng ăn nói qua loa rồi thì quay lưng định rời đi.
"Đứng lại."
Nhưng hôm nay cô ta đúng thật là xui mà không phải xui vì dẫm phải phân chó mà xui khi động vào người không nên động.
Và dĩ nhiên với chất giọng lãnh khốc của Chu Chí Viễn thì đã khiến hai con người kia lập tức khựng lại, một bước cũng không dám đi tiếp.
"Lâm tiểu thư thật biết cách nói chuyện.
Tôi nghe mà lùng bùng lỗ tai quá đi mất.
Cô nói cũng không có sai, hôm nay cô xui lắm, xui khi kiếm chuyện với người phụ nữ của tôi."