Vừa hỏi mượn người xong thì người đàn ông nổi danh bá đạo đã trực tiếp đi tới nắm tay Lâm Nhã Tịnh.
dẫn cô đi thẳng vào bếp trước sự ngạc nhiên của cả hai người phụ nữ.
"Viễn à, anh kéo em đi đâu vậy? Mẹ còn đang ngồi bên ngoài đó!"
"Cho anh hôn bà xã một miếng rồi đi làm!"
Thản nhiên trả lời xong, người đàn ông đã bất ngờ nhấc bổng cơ thể mảnh khảnh của cô gái đặt lên chiếc bàn ăn to lớn trong bếp.
"Viễn, anh lại bày trò gì nữa? Nhỡ mẹ nhìn thấy thì sao, mau thả em xuống đi!"
"Mẹ ngoài phòng khách, làm sao thấy được.
Anh hôn vợ một chút rồi đi làm, vợ có mất mác gì đâu!"
Nói xong, người đàn ông đã trực tiếp lấy hai tay cô gái đặt lên vai mình, còn tay anh thì ngang nhiên ôm eo cô, trong tư thế vô cùng ái muội vô tình lại đang kích thích dây thần kinh ham muốn của một nam nhân.
Bất lực trước mức độ bá đạo của người đàn ông, Lâm Nhã Tịnh chỉ có thể thỏa hiệp và mỉm cười bất lực.
Cô thiết nghĩ, nuông chiều nam nhân của mình một chút cũng không có gì là thiệt thòi.
"Hôn một cái thôi nha!"
"Dạ! Anh hứa, duy nhất chỉ một cái!"
Nói là phải làm ngay lập tức, vừa dứt lời thì đôi môi anh đào nhỏ nhắn của người con gái đã bị Chu Chí Viễn chiếm trọn một cách dễ dàng, dứt khoát.
Anh nhắm ngay vị trí môi dưới non mềm như miếng múi cam mọng nước mà mút lấy mút để.
Cũng may cô ít khi tô son, nếu không bây giờ lớp son ấy chắc đã đi hết vào bụng của người đàn ông ngông cuồng nọ.
Hôn môi thì nào thỏa mãn được tâm ý, sau khi vân vê hết hai cánh môi như cánh hoa hồng tươi sắc thì anh ta lại bắt đầu dùng lưỡi tấn công vào khoang miệng của người thiếu nữ.
Do đã có chuẩn bị từ trước nên Lâm Nhã Tịnh cũng không bị quá choáng ngợp mà có thể cùng hòa quyện vào nụ hôn ngọt ngào này một cách dễ dàng và nhanh chóng.
Tuy cách hôn của cô không điêu luyện, quyến luyến không ngừng được như người đàn ông nhưng ít ra cô cũng biết cách đáp trả chân thành, để không làm đối phương hụt hẫng.
Hai đầu lưỡi linh hoạt liên tục luồng lách qua từng kẽ hở, ngóc ngách trong khoang miệng, trao cho nhau những dư vị ngọt ngào, nồng nàn của một tình yêu vừa mới chớm nở, mang chút nồng cháy hòa vào cách thể hiện yêu thương đầy chân ái của tuổi trẻ.
Nụ hôn nồng nhiệt kéo dài thật sâu và lâu, cho đến khi Lâm Nhã Tịnh dần dần mất hết dưỡng khí, sắp hít thở không thông nữa thì người đàn ông mới chịu buông tha cho cô gái bé nhỏ.
Trước khi kết thúc nụ hôn, giữa hai cơ miệng vẫn không quên kéo ra theo một sợi chỉ bạc kết dính, minh chứng cho một lần trao nhau mật ngọt.
"Vợ, miệng em thật ngọt! Ngọt như đường như mật, như thanh sôcôla khiến lòng anh say đắm! Vợ cho anh hôn cái nữa nha!"
Đúng kiểu tham lam thích đòi hỏi.
Đã được một cái lại muốn đòi thêm, dĩ nhiên là dù anh có trưng ra cái nét mặt siêu cấp đẹp trai, dùng ánh mắt và nụ cười để lấy lòng nữ nhân thì cô nàng vẫn không hề dao động.
"Đừng có được voi đòi tiên nha! Mau đi làm đi!"
Lâm Nhã Tịnh cương quyết đáp trả xong còn đưa tay lên véo yêu chiếc mũi cao vút của người đàn ông một cái.
"Thôi, cho anh hôn miếng nữa đi...!Có một cái à, chưa có thỏa mãn, cho anh xin một cái nữa thôi nha..."
"Không là không! Em đây hổng có dễ dãi nha, phiền Chu thiếu gia tránh ra một bên nào!"
Vừa nói, cô nàng vừa lấy tay đẩy khuôn mặt đầy tính dụ dỗ kia ra xa, sau đó định tự nhảy xuống khỏi mặt bàn thì đã bị Chu Chí Viễn tóm được ý đồ nên liền ra tay ngăn cản.
"Này, ngồi yên đó anh bế xuống! Không cho hôn thì thôi, tối anh bắt đền sau."
"Chuyện đó tính sau, còn giờ thì đi làm đi chồng ạ! Mấy nay bỏ bê công việc nhiều lắm rồi đó, không khéo bị ba la bây giờ!"
"Anh biết rồi, nhưng trước khi đi thì thơm lên má anh cái đã!"
Nói rồi người đàn ông liền trưng một bên gò má ra chờ sẵn để được ai đó ban tặng một nụ hôn.
Và để thỏa mãn cho anh chồng bá đạo của mình thì Lâm Nhã Tịnh cũng chiều anh lần nữa.
Hôn lên má anh một cái, sau đó cô mỉm cười tươi tắn!
"Xong rồi! Chúc anh yêu đi làm vui vẻ!"
"Nhớ em nên không có vui nổi đâu! Anh đi đây, tối về nhớ bù cho anh đó!"
Người đàn ông lại lén lút bất ngờ hôn lên môi cô nàng thêm một cái nữa thì mới chịu rời đi, để Lâm Nhã Tịnh chỉ biết nhìn bóng lưng của anh rồi nói vọng theo.
"Đã nói tính sau rồi mà!"
Lúc này Lý Nguyệt Kiều vẫn ngồi y vị trí cũ trong phòng khách.
Khi Lâm Nhã Tịnh vừa ra tới thì cô nàng liền cười tươi vui, sau đó bước nhanh đến ngồi bên cạnh, âu yếm ôm lấy cánh tay của bà.
"Mẹ, thời gian vừa qua mẹ sống thế nào? Ba có giữ đúng lời hứa là lo cho mẹ một cuộc sống sung túc không?"
"Ông ấy đúng là có trả nợ cho mẹ.
Nhưng về phần nhà cửa, lo toan cuộc sống sau này đều không phải là con lo cho mẹ sao?"
Lâm Nhã Tịnh hoàn toàn bất ngờ trước câu hỏi vừa rồi của Lý Nguyệt Kiều.
Từ ngày cô gả vào Chu gia đến giờ thì làm gì có tiền mà gửi về lo cho bà chứ.
Trong khi đó cô còn tưởng Lâm Duệ Minh đã thực hiện đúng lời hứa, lo cho Lý Nguyệt Kiều cơm no áo ấm, nhưng nào ngờ người đứng phía sau thật sự lo cho mẹ cô lại là người khác.
Thấy Lâm Nhã Tịnh cứ ngồi ngây ra, đăm chiêu suy nghĩ thì Lý Nguyệt Kiều bên cạnh cũng không quan tâm lắm mà lại điềm nhiên tiếp lời.
"Mà suy cho cùng thì con cũng tệ thật, ở trong một nơi sang trọng thế này, có kẻ hầu người hạ mà không đón mẹ tới sớm hơn.
Để một mình bà già này sống trong cô đơn lạnh lẽo.
Thật đáng buồn mà..."
Chưa hiền hòa, dịu dàng được bao lâu thì người phụ nữ trung niên lại bắt đầu buông lời than thở, trưng ra nét mặt bất mãn.
Dù đang suy nghĩ nhưng Lâm Nhã Tịnh vẫn có thể nghe thấy rõ ràng từng câu từng chữ Lý Nguyệt Kiều vừa nói, điều đó khiến cô chợt cảm thấy buồn.
Không ngờ rằng những gì từ miệng của một người mẹ hỏi ra, sau khi con gái lấy chồng gần nửa năm mới gặp lại, không phải những lời hỏi han quan tâm, mà lại là hờn trách cô đam mê hư vinh bỏ mặc mẹ già..