Chu Chí Viễn nhoẻn miệng cười khinh bỉ.
"Đúng là vẫn tính nào tật nấy.
Có đứng trước cái chết cũng không bỏ."
"Có câu: Đừng khóc, kẻ xấu sẽ cười.
Đừng cúi đầu, vương miện sẽ rơi.
Lâm Nhã Khiết tôi chính là như thế, đối với cuộc sống này không bao giờ tồn tại hai từ hạ mình.
Những kẻ khiến tôi chán ghét, kết giao từ thù hận thì nhất định phải trả giá, dù có chết cũng không hề hối tiếc."
Người đàn ông vừa dứt câu thì Lâm Nhã Khiết đã dõng dạc trả lời.
Thái độ hiên ngang, tuyệt nhiên khiến Chu Chí Viễn nhận thấy bản thân cũng không hẳn là quá tệ khi đang đứng ra giải quyết một người phụ nữ.
"Vậy chắc hẳn cô rất hận và ghét cay ghét đắng người phụ nữ của tôi nên mới dám coi trời bằng vung, ra tay ám sát cô ấy."
"Đúng! Tôi chính là căm hận con nhỏ khốn nạn đó, chính nó đã khiến tôi phải thân tàn ma dại như bây giờ.
Một đứa quê mùa, hạ đẳng như nó tại sao xứng đáng có được tất cả mọi thứ tốt đẹp từ tình yêu đến địa vị.
Chính nó đã khiến Lâm gia lụng bại, ba tôi thì ngồi tù, Tập đoàn HM của Trần Hạo Nhiên sụp đổ, Lâm Nhã Khiết tôi phải mất chồng, mất luôn người thân, mất hết tất cả còn rơi vào bước đường tồi tệ, khốn kiếp này.
Còn nó thì ngày ngày mỉm cười, bình an, hạnh phúc, tôi thật sự không cam tâm, thứ tôi không có thì nó cũng đừng hòng có được."
"Nhưng đáng tiếc rằng cái mạng chó của nó lại được anh bảo vệ quá kỹ càng, suốt một tháng qua tôi âm thầm theo dõi tìm cơ hội ra tay nhưng lần nào cũng bất thành.
Mỗi khi nó ra đường không cùng anh thì cũng có vệ sĩ đi theo trông chừng, hệt như một đứa trẻ cần người trông coi, chỉ sợ bị kẻ xấu bắt cóc đi mất vậy.
Cho đến hôm nay, mãi mới tìm được cơ hội ra tay thì lại thất bại."
Nói đến đây ả ta liền nhếch môi cười khẩy một cái, sau đó lại điềm nhiên tiếp lời:
"Chu Chí Viễn, tôi không hiểu tại sao anh lại đi si mê một đứa con gái đã từng bán thân lấy tiền trả nợ đến mức điên cuồng như thế! Anh lãnh cảm với phụ nữ năm, cuối cùng lại mê muội bởi một lỗ hổng rỗng tếch chẳng còn nguyên vẹn, đúng là quá buồn cười..."
Từng câu từng chữ của người phụ nữ vang vọng trong căn phòng ngập mùi thuốc súng, nghe xong mà lỗ tai của người đàn ông trở nên lùng bùng, sắc mặt phủ đầy sát khí.
Sau đó nhanh chân bước về phía người phụ nữ, đưa tay bóp chặt cổ cô ta không chút thương tiếc.
"Cô nói cái gì?"
Chu Chí Viễn gằng lên từng chữ một, sức lực từ bàn tay đang siết cổ người phụ nữ cũng mạnh hơn một mức, thế nhưng cô ta vẫn cứ nhếch môi xem thường, tâm can không hề lo sợ.
"Tôi nói anh yêu một con đàn bà không còn trong trắng, từng xăm mình, từng bán thân cho những lão già háo sắc."
Dù rất khó nhọc để mở miệng nói chuyện vì hô hấp đang không được lưu thông nhưng ả ta vẫn mạnh dạn nhấn mạnh từng chữ một, như thể đang khiêu khích lòng tàn bạo của người đàn ông ấy.
Anh ta không nói gì, chỉ là ánh mắt nhìn người đàn bà như đang muốn ả ta biến mất khỏi trần thế này, từ đó mà lực đạo từ bàn tay mỗi lúc càng mạnh đến mức cô ta sắp không còn thở nổi nữa, sắc mặt từ trắng đã chuyển sang đỏ.
"Nếu..
anh giết tôi thì...cũng...chuẩn bị tinh thần...nhận xác của...cô ta...đi...a."
Dùng chút sức lực cuối cùng để nói ra vài từ và điều ấy đã giúp cô ta thoát khỏi cái chết trong gang tấc.
Buông bàn tay ra khỏi cổ ả ta, người đàn ông giương đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận nhìn chằm chằm vào người phụ nữ, hận chỉ không thể dùng một phát súng tiễn ả về trời.
"Cô vừa nói cái gì?"
"Khụ...khụ...Tôi nói anh dám giết tôi thì cũng chuẩn bị nhận xác của cô ta đi.
Thật uổng cho anh sáng suốt bấy lâu lại bồng bột trong chốc lát.
Sao anh không nghĩ tới có ai vừa bị phát giác tội xấu mà lại điềm nhiên ngồi ở nhà chờ súng dí vào đầu không?"
Lâm Nhã Khiết vừa ho xong liền ngông cuồng tiếp lời.
Chỉ thấy ngay sau đó sắc mặt của người đàn ông hiện đầy vạch đen, sát khí phủ đầy tròng mắt.
Chu Chí Viễn liền lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Nhã Tịnh thì đầu dây bên kia lại truyền tới giọng nói cao ngạo của một người đàn ông.
"Vợ mày đang trong tay tao, muốn cứu người thì một đổi một, kèm thêm tỷ.
Tối mai đúng giờ đến gần bờ biển G giao dịch."
Tút tút tút.
Chu Chí Viễn còn chưa kịp nói gì thì đối phương đã tắt máy.
Bàn tay nam nhân từ lâu đã siết chặt thành đường quyền đến mức nổi đầy gân xanh.
Trong đầu anh lúc này là một mớ hỗn loạn.
Trước khi ra ngoài anh đã cho vệ sĩ canh gác cẩn thận, nhưng tại sao Lâm Nhã Tịnh lại có thể rơi vào tay kẻ xấu?
"Đưa cô ta trở về."
Lạnh lùng đưa ra mệnh lệnh, người đàn ông sau đó liền ra xe quay trở về nhà.
Anh muốn biết lí do gì người con gái của anh lại có thể gặp nguy hiểm.
Lần đầu tiên bị dắt mũi dẫn đi vòng vòng, phải biết rằng tâm tình của người đàn ông ấy ngay lúc này đang tệ đến mức nào.
Anh lái xe với tốc độ kinh hoàng để trở về nhà, lúc đến nơi thì vừa đúng lúc nhìn thấy hai người vệ sĩ anh cử đi bảo vệ Lâm Nhã Tịnh lại đang dìu Lý Nguyệt Kiều vào nhà.
Bước xuống khỏi xế hộp, anh liền túm lấy cổ áo của một trong hai người vệ sĩ, trừng trừng ánh mắt muốn giết người nhìn đối phương khiến hắn ta vô cùng sợ hãi.
"Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại để Thiếu phu nhân bị bắt hả?"
"Là Thiếu phu nhân vì cứu bà Lý nên mới bị bắt, tụi em cũng muốn cứu người nhưng lại bị dồn vào thế lực bất tòng tâm.
Vốn định gọi báo cho ngài ngay khi Thiếu phu nhân vừa bị đưa đi, nhưng lại không liên lạc được vì cuộc gọi liên tục báo bận.
Boss...boss tha cho tụi em..."
Khổng Dực sợ hãi gấp gáp trả lời, nghe xong những lời ấy, ánh mắt của người đàn ông đang muốn giết người kia lại chuyển về phía Lý Nguyệt Kiều đang đứng gần đó.
Anh buông tay khỏi cổ áo Khổng Dực, bước từng bước đến trước mặt người phụ nữ đang vô cùng sợ sệt kia, trầm giọng hỏi một câu:
"Bà đã làm gì?".