Tại con hẻm ọp ẹp, trời chỉ vừa hửng sáng thì cả xóm đã vô cùng ồn ào, vì hầu như ai ai cũng đang tất bất chuẩn đi làm.
Nhà nhà liền kề nhau nên cứ mỗi tiếng động lớn hay ai to tiếng thì nhà bên cạnh cũng nghe thấy không sai một chữ.
Trong khi mọi người vì chén cơm manh áo phải thức khuya dậy sớm để đi làm kiếm từng đồng tiền nuôi gia đình thì Lý Nguyệt Kiều lại trái ngược hoàn toàn.
Bà là mẹ ruột của Lâm Nhã Tịnh, đêm qua lại là một đêm bà đâm đầu vài xới bạc.
Đến khi người người lên đồ đi làm thì bà mới vác xác về tới nhà trong bộ dạng lôi thôi, gương mặt ở độ tuổi trung niên vô cùng phờ phạc sau một đêm không hề chợp mắt.
Tiếng mở cửa bên ngoài cổng sắt vang lên tiếng động lớn làm cô gái đang nằm trên chiếc ghế gỗ bên ngoài phòng khách chợt giật mình thức giấc.
Khi Lâm Nhã Tịnh lồm cồm ngồi dậy thì Lý Nguyệt Kiều cũng đã vào tới tận nơi.
Bà nhìn cô con gái của mình với ánh mắt chán ghét, không thèm hỏi han tiếng nào đã trực tiếp nằm lên chiếc ghế xếp dài đối diện.
"Sao giờ này còn ngồi đó? Đã lo cơm nước gì chưa?"
"Tối hôm trước con mắc mưa nên bị cảm, tối qua lại sốt cao quá nên ngủ không được.
Con chờ mẹ suốt đêm đến gần sáng mệt quá nên mới thiếp đi thì vô tình lại để ngủ quên mất, cho nên vẫn chưa kịp làm bữa sáng.
Mẹ ăn tạm mì gói nha?"
Giọng nói khàn đặc đầy mệt mỏi của cô gái nghe thôi đã xót lòng xót dạ nhưng đối với Lý Nguyệt Kiều thì bà ta lại dửng dưng xem như không có gì đáng phải quan tâm, thậm chí còn tỏ ra cáu gắt khi nghe Nhã Tịnh nhắc đến hai từ "mì gói".
"Trong nhà không còn cái gì khác để ăn sao? Mì gói, mì gói lúc nào cũng mì gói, mày ăn miết mà không thấy ngán à?"
"Thì tại con mệt quá không đi chợ được nên trong nhà đâu còn gì để ăn.
Mà tối qua mẹ lại đi đánh bài nữa đúng không?"
Bị hỏi trúng tim đen nên Lý Nguyệt Kiều liền sượng mặt, giọng điệu ngập ngừng khó mà trả lời một cách suôn sẻ.
"Tao làm gì thì liên quan gì đến mày.
Từ bao giờ con cái có quyền quản thúc ba mẹ vậy hả?"
"Con không dám quản mẹ.
Con chỉ muốn biết mẹ làm gì và đi đâu mà thôi."
"Mẹ à, con gái đã bán thân để lấy tiền trả nợ cho mẹ một lần rồi.
Con xin mẹ hãy quay đầu, đừng gieo mình vào những trò chơi đỏ đen đó nữa.
Nếu thật sự có thể làm giàu từ bài bạc thì chúng ta đâu phải ở trong căn nhà cũ kĩ, không có lấy một món đồ giá trị nào thế này."
"Mày đang dạy đời tao đó à? Chút tiền cỏn con mày bán thân đó làm gì đủ đâu vào đâu mà mày ngồi đây kể lể."
Nghe Lý Nguyệt Kiều nói xong mà Lâm Nhã Tịnh sửng sờ.
Cô không tin được triệu tiền bán thân của cô mà bà lại nói không đủ đâu vào đâu.
Vậy chẳng lẽ bà còn nợ ở nhiều nơi khác nữa sao?
" triệu mà mẹ nói là không đủ? Rốt cuộc mẹ còn nợ bao nhiêu nữa hả mẹ?"
"Con gái à, bộ con nghĩ cái giá triệu thì khi xong việc là nhận được triệu à? Còn huê hồng cho người môi giới, chi phí quần áo tiền khách sạn các thứ con không tính sao? Vả lại nợ thì còn không nhiều đâu, chỉ còn hơn triệu thôi."
Nợ nần chồng chất mà Lý Nguyệt Kiều nói ra nghe vô cùng đơn giản, còn Lâm Nhã Tịnh nghe xong thì cảm thấy bản thân thật chông chênh giữa cuộc đời nghiệt ngã.
" triệu mà mẹ nói cứ như ngàn, giờ con biết lấy đâu ra tiền để trả cho mẹ đây? Nay mai chủ nợ lại đến tìm thì biết làm sao hả mẹ?"
"Thì mày đi làm kiếm tiền trả nợ.
Phá thân cũng xong rồi, giờ còn ngại cái gì nữa."
Lý Nguyệt Kiều cứ phát ra câu nào là như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Lâm Nhã Tịnh.
Càng nói chuyện cô càng không biết người phụ nữ này có phải mẹ ruột của mình hay không nữa.
"Một lần là quá đủ rồi mẹ à! Nếu mẹ vẫn chấp mê bất ngộ, mẹ không chịu từ bỏ cờ bạc thì con không có cách nào để giúp mẹ gánh vác từ số nợ này qua số nợ khác nữa đâu."
Bản thân đã rất mệt vì bệnh hoành hành, đã vậy còn chịu những tra tấn tinh thần từ những câu nói của Lý Nguyệt Kiều khiến Lâm Nhã Tịnh vô cùng mệt mỏi.
"Con vào trong nấu mì, mẹ ăn tạm đi rồi lát nữa con ra chợ mua gì đó ngon ngon cho mẹ ăn trưa."
Nói xong Lâm Nhã Tịnh liền gắng sức đứng dậy để đi rửa mặt, sau đó lại vào bếp nấu mì cho mẹ mình.
Cuộc sống của cô như thế đã quá quen thuộc rồi.
Những lời nói, cách xưng hô mà mẹ cô dành cho cô cũng không còn gì đáng để buồn thêm, vì từ nhỏ cô đã nghe đến mức cảm thấy quen và bình thường.
Dù Lý Nguyệt Kiều không yêu thương, dịu dàng, quan tâm, chăm sóc cô như những người mẹ khác, nhưng dẫu sao đó cũng là đấng sinh thành, người đã mang nặng đẻ đau, đưa cô đến với thế giới này, cô không thể vì bất cứ một điều gì mà lảng quên bổn phận của một người con đối với ba mẹ.
Lâm Nhã Tịnh nấu xong hai bát mì thì mang ra phòng khách, nơi có chiếc bàn gỗ nhỏ thường dùng để hai mẹ con ăn cơm.
Nhưng đến khi quay trở ra thì sự xuất hiện của một người đàn ông đã khiến cô nhất thời đứng ngây ra một lúc.
"Còn đứng đó làm gì? Mau qua đây ngồi đi, ba có chuyện muốn nói với con."
Giọng nói của một người đàn ông trầm thấp vang lên, và chính tiếng "ba" ấy càng khiến người con gái trở nên bối rối.
Vì hầu như những lần gặp được người đàn ông này cô chưa bao giờ nghe được hai từ "ba, con", mặc dù họ cô mang là được đặt từ họ của ông ấy.
Sau khi đặt hai bát mì lên bàn xong thì Lâm Nhã Tịnh mới đi đến ngồi đối diện với Lâm Duệ Minh, người đàn ông vừa mới tới.
"Có chuyện gì vậy ba?"
Nét mặt của người thiếu nữ thật sự rất hoang mang, đây là lần đầu tiên cô được ngồi nghiêm túc nói chuyện với ba mình, sau nhiều năm chưa từng gặp mặt, và những lần gặp nhau nhưng lại xem như người dưng ở khoảng thời gian trước đó.
"Ba đến để đón con về nhà!".