"Tiểu Tịnh..."
Chất giọng trầm khàn vô thức gọi tên một cô gái với biết bao yêu thương, nhung nhớ dường như đều đặt hết vào hai từ "tiểu Tịnh" ấy.
Trong khi cô vẫn đang ngây ra, chưa kịp hiểu chuyện gì thì người đàn ông đã vội vàng lao đến, đưa tay giữ chặt sau gáy Linh Lan, ngay giây tiếp theo đã đến lượt đôi môi non mềm bị nam nhân ấy ngang nhiên nuốt chửng.
"Ưm a...anh...ư..."
Linh Lan chỉ kịp ú ớ vài từ không rõ ràng, thì bờ môi anh đào đã bị gặm nhấm không chút thương tiếc.
Cô đang không hiểu chuyện quái quỷ gì đang diễn ra.
Tại sao chỉ mang lên một bát mì mà cô lại bị chiếm tiện nghi một cách quá dễ dàng thế này.
Người đàn ông ấy rốt cuộc bị gì, sao tự dưng lại lao đến cưỡng hôn cô? Còn cái tên tiểu Tịnh kia là ai, tại sao vừa nhìn thấy cô, anh đã trở nên kích động đến mức không kiểm soát được hành vi lúc này?
Hàng ngàn hàng vạn câu hỏi cứ liên tục hiện diện trong đầu người phụ nữ, trong khi đó nơi khuôn miệng nhỏ vẫn đang từng giây từng phút bị người đàn ông chiếm giữ điên cuồng.
Cứ như có bấy nhiêu yêu thương, bấy nhiêu nhớ nhung, chờ đợi anh đã đặt hết tất cả vào nụ hôn này, gửi trao trọn vẹn đến người con gái để cô biết được rằng suốt khoảng thời gian vừa qua anh đã mong chờ cô trở về biết nhường nào.
Anh liên tục gặm lấy vành môi non mềm như miếng mứt phủ đường của cô nàng khiến đầu óc cô tê dại, từng mô tế bào như vô thức giãn nở vì dây thần kinh đang hứng chịu từng cơn kích thích đưa đẩy.
Cô thấy da thịt dần dần nóng lên, nhịp tim như thể bấng loạn bởi nụ hôn nồng cháy đang hiện diện.
Cô muốn vung tay đẩy đối phương ra xa, để hỏi cho rõ rốt cuộc anh bị làm sao mà lại bất ngờ hành xử như thế, nhưng nơi vòng eo thon thả căn bản đã bị bàn tay của người đàn ông giữ chặt, đến cơ thể mảnh mai của cô cũng đã được ép sát vào thân hình nóng rực của anh.
Ngay lúc này cô thật sự rất muốn chửi thề một tiếng, bởi vì sự tấn công cô lí do của người đối diện khiến cô bắt đầu phát cáu.
Khi không lại bị cưỡng hôn vô cớ, thân thể nữ nhân còn bị sờ mó đụng chạm thì làm sao cô không cảm thấy ấm ức.
Nhưng nghĩ thì cũng chỉ là nghĩ, cô có muốn chửi thật cũng không được vì lời nói nào có thể thốt ra không khi khoang miệng nhỏ nhắn đang bị chiếc lưỡi phá phách của người đàn ông không ngừng càn quét khắp mọi ngóc ngách.
Sự việc nào chỉ có thế, khi Linh Lan còn đang âm thầm nổi cáu với nụ hôn kia thì người đàn ông lại tiếp tục ép cô bước lui về phía giường ngủ.
Chỉ với một cái ngã người nhẹ nhàng từ phía Chu Chí Viễn mà cô gái đã bị đẩy ngã xuống giường, cơ thể cường tráng của anh ngang nhiên đè lên người Linh Lan, và nụ hôn thì vẫn chưa từng ngừng lại dù chỉ là một giây.
Người phụ nữ bị cưỡng hôn đến đê mê, tê dại tâm trí, dư vị ngọt ngào trong khoang miệng cứ như vậy mà bị đối phương rút cạn sạch sẽ, còn cô chỉ biết bất lực nhận lấy.
Cô cũng muốn vùng vẫy, muốn chống cự, nhưng khổ nỗi thân thể bây giờ đã bị người ta nằm đè lên, nhúc nhích thôi cũng cảm thấy khó khăn thì nói chi đến chuyện phản kháng.
Linh Lan tưởng rằng cam chịu một chút, đợi đến khi người đàn ông này hôn đến chán rồi rời đi thì cô sẽ giải quyết hắn sau.
Nhưng Chú Chí Viễn nào chỉ dừng lại ở một nụ hôn đơn giản, vì hôn thôi làm sao đủ thỏa mãn so với những nhớ thương bấy lâu chất chứa trong lòng.
Chính thế mà lúc này bàn tay hư hỏng của anh đã mon men tiến tới vùng ngực cô gái, những ngón tay thon dài với ý định sẽ mở cúc áo sơ mi trên người cô ra, nhưng bằng phản ứng nhanh nhạy Linh Lan đã kịp thời nhận ra ý nghĩ xấu xa của người đàn ông nên lập tức cắn thật mạnh vào môi anh một cái.
Giữa hai khoang miệng nhanh chóng tràn ngập hương vị tanh nồng của máu tươi, vì quá đau, bờ môi lại không ngừng chảy máu nên buộc lòng Chu Chí Viễn phải luyến tiếc kết thúc tất cả hành động ái ân với cô gái.
Chát.
Trong khi anh đang cau mày không hiểu vì sao cô gái của anh lại phản ứng như thế, thì lúc chỉ vừa đứng dậy anh đã lãnh trọn một cái tát đập thẳng vào gò má trái, mà người ra tay lại không ai khác ngoài cô.
"Đồ đàn ông vô sỉ."
Còn chưa kịp định thần sau khi ăn tát thì Chu Chí Viễn lại nhận thêm một câu mắng nhiếc khó nghe từ Linh Lan.
Điều đó khiến hai hàng mày kiếm trên khuôn mặt điển trai càng nhíu chặt.
Chẳng lẽ do uống say mà anh đã nhìn nhầm người khác thành Lâm Nhã Tịnh rồi ư?
Nhưng không phải vậy, vì người đang đứng trước mặt anh đích thật là cô gái mà anh đã chờ đợi suốt năm tháng qua cơ mà.
Khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy, kể cả chất giọng mạnh mẽ, mang vài phần ngang ngược ấy chính xác đều là Lâm Nhã Tịnh, nhưng sao cô lại mắng anh? Cô đã không nhận ra anh là ai nữa rồi sao?
"Tiểu Tịnh, là em mà đúng không? Anh không có nhìn lầm, anh say nhưng anh chắc chắn mình không nhìn sai người đâu, là em tiểu Tịnh của anh đây mà!"
Chu Chí Viễn đặt hai tay lên vai cô gái, anh nhìn cô một cách kỹ càng, dù đang say, dù ánh sáng rất mờ nhưng anh có thể chắc chắn rằng đối diện với anh là Lâm Nhã Tịnh.
Nhưng sau đó cô lại gạt tay người đàn ông ra, sắc mặt tuyệt nhiên vẫn rất tức giận.
"Anh đừng có giả vờ giả vịt ở đây.
Rõ ràng là anh mượn rượu để giở trò, chứ khi không làm gì tự nhiên lại sấn tới cưỡng hôn người ta, đã vậy còn có ý định xấu xa nữa."
"Tiểu Tịnh, em sao vậy? Là anh, Chu Chí Viễn đây mà! Em không nhận ra anh sao?"
"Tiểu Tịnh cái gì chứ? Tôi tên là Linh Lan, anh nghe rõ chưa? Là Linh Lan của hoa Linh Lan ấy, chứ không phải tiểu Tịnh gì đó đâu.
Giở trò bất thành rồi bây giờ giả vờ nhận người quen hả, mấy cái trò của tra nam này tôi thấy trên phim nhiều rồi, anh bớt diễn đi."
Linh Lan lại tiếp tục đanh thép chất vấn đối phương, cô hoàn toàn không hề để ý đến những gì người đàn ông đã nói mà lúc này đã bị tức giận chiếm trọn lý trí.
Khi không lại bị cưỡng hôn, còn suýt nữa bị sàm sở thì thử hỏi sao cô không kích động cho được.
"Cái đồ đàn ông biến thái, hôm nay coi như tôi xui mới va phải tảng đá đáng ghét nhà anh! Hừm..."
Cô gái lại hậm hực mắng thêm một câu sau đó thẳng tay đẩy người đàn ông ra xa rồi lập tức rời đi, đến khi Chu Chí Viễn kịp nhận định lại thì người con gái ấy đã đi mất.
Anh đang nghi ngờ vào bản thân mình.
Tự hỏi lòng rằng, tại sao rõ ràng người đó là cô nhưng lại không phải là cô?.