Edit: Tiểu mập mạp
"An Thần, anh đã tới rồi sao.". Doãn Phỉ Phỉ đi lên, giơ tay muốn kéo cánh tay của anh.
An Thần né tránh, chán ghét nhíu mày một cái, biểu tình lạnh như băng: "Nếu lời cô nói không phải sự thật, tôi sẽ không xem cô là người phụ nữ bình thường mà đối đãi đâu!".
Miệng đủ xấu, da mặt cũng đủ dày!
Doãn Phỉ Phỉ sắc mặt thay đổi, mất tự nhiên thu tay về, nâng lên khóe môi: "Là thật hay giả, anh đi xem một chút không phải sẽ rõ ràng sao?".
"Ừ, mùi vị quả thật khá tốt, đi theo Vạn đại thần, ngày nào cũng có thịt ăn!". Tô Thiển lại múc hai muỗng canh vào trong bát, dáng vẻ hết sức ưu nhã.
Vạn Dạ nhìn chằm chằm gương mặt mềm mại của Tô Thiển, rốt cuộc vẫn phải không nhịn được đưa tay ra, Tô Thiển sợ né tránh ra xa, kiêng dè theo dõi anh.
Vạn Dạ buồn cười, lần nữa đưa tay ra lau mặt của cô: "Làm sao em lại giống một đứa trẻ như vậy, cơm này định giữ lại khi đói bụng ăn sao?".
Tô Thiển cả mặt hồng lên, thật mất mặt, bất kể là ở trước mặt An Thần hay Vạn Dạ, cô luôn là giống như một đứa trẻ nhỏ.
Lúng túng cười cười, tiếp tục cúi đầu ăn canh.
"Các người đang làm gì?". Một tiếng nói không quá hài hòa lại làm cho người nghe dị thường chói tai, rồi lại mang theo mấy phần nhìn có chút hả hê.
Tô Thiển cùng Vạn Dạ cùng nhau quay lại nhìn đằng sau, sắc mặt nhanh chóng cứng đờ.
"Tô Thiển, cô lại dám cắm sừng An Thần, thật không biết xấu hổ?". Doãn Phỉ Phỉ nhìn cô có chút hả hê, rất có cảm giác bắt gian tại trận. Tô Thiển ánh mắt vẫn dừng lại trên người An Thần, sắc mặt cứng đờ, thoáng qua rồi biến mất.
"Doãn tiểu thư, cô đã nhìn thấy An Thần trên đầu đội nón xanh rồi hả? Chuyện của tôi, cô có tư cách gì mà chỉ trích?". Bình tĩnh buông bát đũa xuống, trong mắt thoáng qua một tia bén nhọn.
"Tô Thiển, cô thật là có bản lãnh, quần áo này, tôi còn tưởng rằng là cô mua cho An Thần, a, cô cũng thật là có mánh khóe không biết xấu hổ.. .".
Chát —
Một tiếng kêu thanh thúy vang lên cắt đứt lời nói bén nhọn của Doãn Phỉ Phỉ, Tô Thiển mặt lạnh, tay có chút đau: "Miệng đủ xấu, da mặt cũng đủ dày!".
"Cô, cô dám đánh tôi!!!". Doãn Phỉ Phỉ hoàn toàn không dám tin, mình bị quăng một cái bạt tai như vậy, bộ mặt không dám tin nhìn chằm chằm Tô Thiển.
Cô Doãn Phỉ Phỉ, sống năm, cho tới bây giờ, không có bị người dám động tới, ngay cả là ba mẹ cũng không đánh đến một đầu ngón tay, hôm nay, cư nhiên lại bị một tiểu nha đầu đánh.
Tức không chịu được, đoán chừng tùy tiện đổi lại là một thiên kim tiểu thư cũng chịu không được, lập tức phản ứng lại liền hướng Tô Thiển vung lên bạt tai.
Cũng trong lúc đó, hai cánh tay hung hăng bắt được, An Thần cùng Vạn Dạ!