Tô Thiển kéo cổ tay của anh qua, đem chuỗi “Tô Thiễn mãi mãi yêu An Thần” đeo lên, sau đó lấy một sợi khác đưa cho anh, chìa cổ tay mình ra: “ông xã An Thần, anh có nguyện ý sẽ mãi mãi cưng chiều Tô Thiển hay không?” (sao trong bản convert để là dây chuyền mà lại đeo lên cổ tay nhỉ???)
An Thần nhận lấy, khóe miệng càng ngày càng cong lên: “nguyện ý, An Thần nguyện ý cưng chiều bà xã Tô Thiển mãi mãi, bà xã, anh yêu em chết mất”. An Thần một tay nắm sợi dây chuyền tay còn lại kéo Tô Thiển vào trong lòng mình, bất ngờ hôn lên môi cô.
Cách đó không xa là một đám người còn đang ăn uống linh đình, Tô Thiển bỗng dưng trừng lớn mắt, đầu óc trống rỗng. Nụ hôn của anh rất dịu dàng, cả người cô giống như được tắm trong gió xuân, lúc Tô Thiển kịp phản ứng lại thì cả người đã dựa cả vào lòng anh, cô thậm chí còn nghe được thanh âm ồn ào của đám người kia.
Mặt nhất thời đỏ rực như máu, cô dẫm thật mạnh lên bàn chân của anh, mặt lại vùi sâu trong ngực An Thần, không chịu chui ra.
Thật là mất mặt! An Thần, tên khốn kiếp này chính là cố ý muốn cô mất hết thể diện trước mặt mọi người mà.
“Bà xã, anh còn muốn một phần quà tặng quan trọng khác nữa”. Lúc nữa đêm, bàn tay An Thần không chịu yên phận, liên tục ở trên người cô qua lại, nỉ non.
Tô Thiển chơi cả ngày mệt mỏi “…uhm…uhm…” hai tiếng, đổi tư thế tiếp tục ngủ.
An Thần hưng phấn muốn chết, ngồi ngắm nhìn sợi dây trên tay đến nửa đêm, miệng cười khúc khích, rốt cuộc vẫn nhịn không được quay sang quấy rầy cô: “Thức dậy đi được không em, anh còn muốn quà tặng khác nữa”.
Anh luôn là người không biết đủ, luôn tham lam muốn nhiều hơn, thật ra thì, quà tặng tốt nhất không phải là chính cô hay sao.
Tô Thiển cuối cùng cũng thanh tĩnh một chút, xoa đôi mắt mông lung ngồi dậy, lẫm bẫm: “ông xã, anh làm gì?”
“Anh muốn em”.
Trời rất tối, gió rất lớn và người cũng rất kích tình.
Qua sinh nhật An Thần, bọn Ngãi Tuyết bị Tô Thiển lưu lại, Ám Dạ rất lâu không có náo nhiệt như vậy, làm sao có thể dễ dàng để cho họ đi đơn giản như thế
Hà Nguyệt kinh ngạc bởi vì khuôn viên này với khuôn viên nhà Mộ Dung giống nhau như đúc, trừ sân thượng là hơi khác còn lại đều cùng một dạng, cái gì cần có đều có hết.
“Phòng tập bắn ở nơi nào?” Hà Nguyệt hưng phấn lôi kéo Tô Thiển chạy loạn khắp nơi, nên biết muốn đến Ám Dạ so với nhà của Ngãi Tuyết còn khó khăn hơn nhiều.
Tô Thiển cười yếu ớt, chỉ một tòa nhà lớn bên trái. Lại nói, An Thần cho phép cô bắn vì chỉ muốn lãnh giáo kĩ thuật của cô mà thôi.
Lương Đình cùng Nhiễm Mạn đứng một bên cười híp mắt nhìn hai người so thương pháp. Một đám người phụ nữ hạnh phúc.
Bên trong thư phòng lại đang trình diễn một tiết mục vui khác, thậm chí có chút mùi vị đắc ý. An Thần cùng Vạn Dạ ngồi nhìn nhau, trong mắt của hai người đều phun ra tia lửa
“Anh muốn như thế nào?” Cuối cùng An Thần mất kiên nhẫn, hướng về phía đối phương rống lên.
Vạn Dạ lành lùng hừ hai tiếng: “xem ra An thiếu gia không phải là không biết chuyện này, như vậy anh có thẳng thắn nói chuyện với Tô Thiển sao ?”
Anh ta che dấu quá sâu, xử lí mọi việc quá tốt, hầu như không tìm ra bất kì sơ hở nào. Nếu Tô Thiển biết chân tướng sự thật, chắc chắn cô sẽ giống như bị sét đánh giữa trời quang.
“Vạn thiếu gia, anh dựa vào đâu mà nói cha mẹ của Tô Thiển bị ông nội của tôi gài bẫy hại chết? anh có chứng cứ xác thật sao?”
[ Tác giả: “có người nói tôi ham giàu? lại có người nói tôi ham giàu, xin hỏi vị độc giả nói tôi chủ trương tôn thờ đồng tiền, tôi có nơi nào hám giàu, nơi nào!!!” ]