Thức ăn trên bàn như cũ vẫn là những món cô thích, nhưng lúc này lại cảm thấy đó toàn là những món nhiều dầu mở, trong dạ dày, trên dưới sôi trào ùng ục, cảm giác nôn mửa mãnh liệt kéo tới.
“Nôn_____nôn_____.”
Tô Thiển khó chịu che ngực, hướng tolet xông vào.
An Thần vội vàng chạy theo, trong lòng có chút lo lắng, nhất định là cô không chịu ăn cơm thật tốt, cho nên dạ dày mới bị đau như thế.
“Khụ…khụ_____nôn_____.” Dạ dày cô càng ngày càng co rút mãnh liệt, vốn trong bụng cô cũng chưa hề ăn cái gì, cơ hồ đều đem mật vàng phun ra nhưng vẫn cảm thấy muốn ói.
“có phải hay không dạ dày không thoải mái? nói em, em lại không nghe, súc miệng đi, chờ chút dạ dày sẽ đỡ khó chịu hơn”.
Bàn tay của anh dịu dành vỗ nhẹ lên lưng cô, êm ái đến không thể êm ái hơn được nữa.
Tô Thiển cười khổ, cắn răng thật chặt, không lên tiếng, cô mang thai, tại sao cố tình ngay lúc này mang thai. Sớm không đến, muộn không đến, lại đến ngay tại thời điểm cô phát hiện chân tướng sự thật, ông trời, ông nhất định phải trêu người như vậy sao?
“Nhiễm Mạn, cháo lúc chiều ngươi nấu còn không? cho tớ một miếng.” cô ói tới nổi mệt lả, có chút đói bụng, nhìn những thứ bình thường cô yêu thích lại thấy có chút chán ghét.
Nhiễm Mạn ngẩn người một chút, sau đó liền vội vàng gật đầu: “còn, còn rất nhiều.” Để cô chịu mở miệng ăn chút gì thật không dễ dàng, coi như hết cô cũng sẵn sàng chui vô bếp nấu lại một nồi khác.
“Vậy tớ đi đem cháo hâm nóng, tránh lại làm cho dạ dày cậu không thoải mái.”
Đối với câu nói này, Tô Thiển không có ý kiến, chỉ là đang cúi đầu nghĩ về đứa bé đến không đúng lúc trong bụng cô hiện nay, trong lòng càng thêm rối rắm.
Nên làm cái gì bây giờ? Phá thai? không thoát khỏi tay mắt của Ám Dạ, nếu anh ấy biết, mình càng không có được những ngày tháng tốt lành, không được, mắt nhìn thấy đứa bé trong bụng càng ngày càng lớn, cô thật sự không thiện lương tới mức kéo dài hương khói giúp kẻ thù, nhưng là, làm một người phụ nữ, một người mẹ, làm sao có thể nhẫn tâm giết chết con mình, như vây cùng ông cụ An có gì khác biệt, có khác chăng, cụ là giết người khác, còn cô giết chính máu thịt của mình, người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, nếu cô phá thai, hành động này so với ông cụ An còn tàn nhẫn hơn.
Uống hết hai chén cháo loãng, cuối cùng dạ dày của Tô Thiển cũng dễ chịu hơn một chút, sau đó ngơ ngác ngồi trên sa lon, không ngừng đổi kênh truyền hình, cuối cùng ruốt cuộc không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông bên cạnh mà vứt điều khiển tivi, đứng lên đi về phòng ngủ.
Cô thật không hiểu, người bận rộn như anh, lúc nào thì trở nên nhàn hạ như vậy, Ám Dạ sắp sụp đổ rồi sao?
Bị nhốt ngoài cửa, ánh mắt An Thần ảm đạm hẳn, tay dơ lên rồi lại vô lực thả xuống, chỉ để lại một câu: “em nghỉ ngơi cho tốt, anh ở ngoài canh chừng cho em”.
Nếu cô không chịu về nhà, vậy anh cũng không về, chỗ không có cô thì sao có thể gọi là nhà?
Anh đến phòng khách bên cạnh phòng cô nghỉ ngơi, liên tiếp mấy ngày sau, An Thần vẫn một mực canh giữ bên cạnh cô, mà Tô Thiển, khuôn mặt lạnh như băng vẫn không có chút tiến triển nào, cuộc sống như thế, đối với An Thần mà nói, quả thật sống không bằng chết. Cô nếu như có chút cảm xúc còn đỡ, đằng này lại giống như một cái xác không hồn, tuy vẫn ăn ngon, ngủ ngon, không khóc, không nháo, nhưng lại không có một chút tinh thần nào.
Anh cảm thấy may mắn bởi vì cô biết quý trọng thân thể của mình, nhưng lại cực kì thống hận sự lạnh lùng của cô, anh yêu cô sâu sắc như vậy, không thể cho anh một sắc mặt tốt được sao? giống như hiện tại, cô không tim không phổi vùi ở trên ghế sa lon, còn anh ngồi lột từng cái hột đào đến chảy máu tay, nhưng đưa đến trước mắt cô, cô lại làm như không nhìn thấy.
“Em ăn một chút hột đào đi, rất tốt cho thân thể”. Cuối cùng, anh bóc xong hết hột đào, để vào cái dĩa trên bàn, nhỏ giọng dăn dò.
Tô Thiển vẫn như cũ không lên tiếng, nhưng mắt lại chăm chú nhìn vào các ngón tay của anh bởi vì lột hột đào mà bị chảy máu. Cô lại nhìn một chút hột đào trong dĩa, nhân của mỗi viên đều hoàn hảo như lúc ban đầu, không bị sứt mẻ hay bể tan tành, trong mắt cô thoáng qua một tia phức tạp.
Có cần thiết không? rõ ràng có thể dùng kìm nhưng anh lại cố tình lấy tay bóc, cô nên nói là anh khờ hay là…
“ Tay anh chảy máu kìa” nhìn anh vẫn không ngừng bóc, Tô Thiển ruốt cuộc nhịn không được lên tiếng. Các đầu ngón tay cũng đã thành như thế, còn không chịu ngừng, anh là nghĩ muốn phế tay sao?
An Thần hơi ngẩn người, ngước đầu lên, ánh mắt nhìn cô đăm đăm, cô ruốt cuộc nhìn thấy, đây là đang đau lòng anh sao?
Tô Thiển hận hận nhìn đi chỗ khác: “anh không cần phải lột, tôi không thích ăn hột đào”.
An Thần khóe miệng lại bắt đầu co rút, người phụ nữ này chính là chết cũng mạnh miệng, rõ ràng Nhiễm Mạn nói, nha đầu này từ nhỏ thích ăn nhất là hột đào, hơn nữa thích nhất là nhân của nó, anh vì muốn cô vui vẻ, lại có thể quên dùng kìm để bóc, thật là đáng thương hết sức.
“ Bà xã, anh đau quá”. Cơ hội đến, An Thần như thế nào chịu bỏ qua, anh đem ngón tay máu chảy đầm đìa đến trước mặt của Tô Thiển, giả bộ đáng thương.
“Bà xã, anh đau quá, em giúp anh thổi o o có được không?” Tô Thiển hộc máu, ánh mắt không thể tin nhìn khuôn mặt vô tội của anh, vẻ mặt kia, cực kì giống một tên lưu manh.
“ Thật sự rất đau, em xem anh lột nhiều hột đào như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, anh muốn bà xã giúp anh thổi thổi, sau đó liền hô hết đau có được hay không?” cuối cùng anh dứt khoát, trực tiếp gối đầu lên gối cô, mập mờ mèo nheo.
Thân thể Tô Thiển run lên từng cơn, rõ ràng không chịu nổi một An Thần ngây thơ như vậy, sau một lúc mới bình tĩnh mở miệng: “ nếu bị thương thì tìm Hoa Tử đi, anh ta là bác sĩ chuyên nghiệp ”.