"Tiểu Tô Tô, cậu là cô gái có mị lực, đàn ông có tình cảm với cậu nhìu không đếm nỗi, rời khỏi An Thần, nhất định cậu có thể tìm được người đàn ông tốt!"
"Vậy còn cậu? Chẳng lẽ lại dấn thân vào cuộc sống phong trần sao? Kể từ sau cái chết của anh ấy, sự thay đổi của cậu làm mình rất lo lắng, cậu thật sự....." Không
còn tin người đàn ông nào nữa hay sao?
"TỚ cũng không biết... tớ chỉ... không dám thử lại lần nữa..." Loại đau đớn này, đau thấu tâm can.
Tô Thiển đưa tay ra vỗ vỗ vào vai cô ấy: "Cố gắng lên!"
"Ừ, cố gắng lên!"
Sáng sớm hôm sau, Tô Thiển không nhờ Nhiễm Mạn đưa đi, chỉ việc đi xe bus mà thôi, ô nghĩ, nếu đã tự lập rồi thì cũng phải bắt đầu lại từ đầu chứ!
"Xin chào, hôm nay là ngày đâu tiên tôi tới làm thư kí tổng giám đốc.."
"Là Tô tiểu thư, đúng không? Giám đốc có dặn lại là cô trực tiếp đi vào phòng làm việc. Đi tới tầng , rẽ phải."
"Cám ơn!"
Phía trong phòng làm việc, tổng giám đốc còn chưa tới, Tô thiển nhân cơ hội này mà quan sát khắp phòng, cả căn phòng rất sạch sẽ, chỉnh chu, khiến cho người khác có cảm giác thoải mái, rộng rãi và sáng sủa. Tô Thiển rất thích.
Tô Thiển tiện tay cầm quyển tạp chí trên bàn lên, níu là bình thường thì chỉ cần động tĩnh nhỏ cô cũng phát hiện ra mà nay có người đang đứng ngay tại cửa cũng không để ý.
Người đàn ông khóe miệng tươi cười, ôn hòa, nhẹ nhàng.
"Tiểu Thiên..."
Âm thanh trầm thấp, dễ nghe vang lên, Tô Thiển kinh ngạc ngẩng đầu lên, há hốc miệng: "Vạn Dạ..."
"Anh cũng làm ở công ty này sao?" Trùng hợp thế sao.
Nụ cười trên môi Vạn Dạ càng đậm thêm, không trả lời thẳng cô: "Anh đã nói chúng ta sẽ gặp lại nhau, không sai chứ?"
Tô thiển sững người, cẩn thận suy nghĩ lại chút, sau đó không chắc chắn hỏi: "Anh đừng nói với tôi là...."
"Đúng đó, tiểu Thiển, anh chính là tổng giám đốc của công ty quảng cáo này, ngạc nhiên lắm sao?"
Cuối cùng Tô Thiển cũng hiểu được nguyên nhân tại sao lúc phỏng vấn gần như không còn cơ hội, mà sau đó họ lại thông báo trúng tuyển, cảm giác phía trên có ô dù ấy.
"Vạn Dạ, gặp lại anh lần này rất vui, nhưng công việc này tôi không thể làm được, anh nên biết, tôi không thể có việc theo cách này, như thế sẽ không công bằng với người khác."
Cô không muốn chỉ vì bản thân mình mà cướp đi kế sinh nhai của những con người thực sự có đủ năng lực. Đó là chuyện quá xấu hổ!
Nụ cười của Vạn Dạ không hề giảm, ấn cô ngồi xuống sofa mới nói rành mạch từng chữ: "Tiểu thiên, không có gì là không công bằng hết, năng lực của em thế nào anh biết, còn kinh nghiệm thì có thể từ từ tích lũy. Thay vì đem công việc thư kí này giao cho người không quen biết thì anh tin tưởng em hơn."
Tô Thiển sững người, những lời ấy không có gì sai, nhưng trong lòng cô vẫn có cảm giác đang mang tội.