Trên xe, An Thần đưa cho Tô Thiển túi hoa quả, chỉ sợ không khí có chút áp lực.
Tô thiển không nói gì, tiếp nhận, bóc vỏ đưa đến bên miệng, không nhìn tới khuôn mặt hấp dẫn ngàn vạn cô gái kia.
An Thần hé miệng cười íu ớt, cô gái nhỏ này luôn lí trí làm người ta không biết phải như thế nào cho phải.
Trở lại biệt thự, Tô Thiển tự nhiên kéo tay An Thần, diễn trò, cô tuyệt đối là người chuyên nghiệp.
"Anh, chị dâu..."
Gặp người trở về, Lâm Tử Nhiên mỉm cười đứng lên, Lâm Tử Nịnh oán hận nhìn chằm chằm chỗ người khoác tay.
"Ngồi đi, như thế nào không nói sớm chút, để các em đợi lâu vậy, thật ngại quá!"
Tô Thiển buông tay ra, tiếp nhận ly trên tay cô Lý, tự mình rót cho họ ly rượu vang.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân, hiện tại mang đồ ăn lên sao?"
Tô Thiển mỉm cười gậy đầu: "Để cháu giúp cô."
Tô Thiển vào trong bếp, Lâm Tử Nịnh có vẻ hơi hốt hoảng thần sắc.
Đồ ăn được mang lên, thức ăn tinh xảo, Tô Thiển im lặng ngồi cạnh An Thần, uống canh mà An Thần múc cho, bộ dáng kia giống như cô dâu nhỏ ngoan ngoãn.
"Chị dâu, làm cách nào đem anh bắt được, phải biết rằng anh của em luôn cách xa con gái, năm trước đột nhiên nói kết hôn còn không có ai tin đâu."
Lúc trước An thần nói kết hôn, anh không nghĩ ngợi mà nhận định An thần nói giỡn. Không nghĩ tới...
Tô thiển kéo kéo khóe miệng: "Vinh hạnh của tôi...."
An Thần không ngừng gắp cho Tô Thiển, Tô Thiển nâng con ngươi lên nhìn anh, anh cũng nhập diễn quá đi.
"Ăn nhìu chút, em rất gầy, khó coi..."
AN Thần nhìn cánh tay nhỏ bé của cô, mặt mày nhăn gắt gao.
Tô Thiển không nhịn được mà xoa xoa khuôn mặt, tiện đà cúi đầu cắn sườn: "Kỳ thật, là ảo giác của anh!"
Lâm Tử Nhiên không khỏi bật cười, cô gái kia, thấy thế nào cũng thật đáng iu.
"Anh, nghe nói Doãn Phỉ Phỉ về nước."
"Ừ."
An Thần đem tôm bóc hết vỏ đặt ở bát Tô Thiển, tôm hùm ở ngón tay thon dài anh đang bóc như tác phẫm nghệ thuật trân quý.
Lâm Tử Nhiên cẩn thận quan sát biểu tình trên mặt An thần, xác định không khác thường mới âm thầm thở ra.