Vạn Dạ kéo Tô Thiển vào phòng làm việc của mình, rồi cử bảo bảo vệ ra đuổi đám kí giả.
"Tiểu thiển, em không bị bọn họ dọa chứ?" Vạn Dạ đưa cho Tô Thiển ly cà phê, chỉ sợ cô ngĩ lung tung.
Tô Thiển khẽ mỉm cười: "Em lại mang tới phiền toái cho anh."
Sắm mặt Vạn Dạ cứng đờ, đưa tay đặt lên vai Tô Thiển, khiến cô phải nhìn vào mình.
"Tiểu Thiển, vì em, anh có thể làm bất cứ việc gì, chỉ cần đừng đối xử lạnh nhạt như thế với anh..."
"Bỏ cái tay bẩn thỉu của anh ra!!!"
Đang lúc Tô Thiển lúng túng, không biết nên nói gì, thì đã nghe âm thanh lạnh lùng, tràn đầy tức giận.
Tô Thiển đứng lên theo bản năng, hoang mang sợ hãi nhìn vẻ giận dữ của An Thần.
"Sao anh lại tới đây?" Tô Thiển nghênh đón, cười khan tiếng. Sao trong lòng cô lại có cảm giác bị bắt gian tại trận thế này?
Đôi mắt An thần phóng hỏa về phía Tô Thiển, túm được cổ tay cô kéo về trong lòng mình.
:Bà xã, về nhà với anh!"
Rồi quay đầu lại, khinh bỉ nhìn Vạn Dạ, phun ra câu thông báo với tất cả mọi người có mât tại đó: "Từ giờ trở đi, công ty quảng cáo Thiên Diện, không tồn tại!"
Tô Thiển giật mình, vội vàng cầm lấy cánh tay anh: "An thần, anh nghĩ mình đang làm gì?"
AN thần thuận thế kéo Tô Thiển vào trong ngực, dữ dội cắn lên môi cô, nuốt luôn giọng nói sợ hãi của cô.
"Có bản lĩnh trêu ghẹo người phụ nữ của tôi thì phải có khả năng gánh chịu hậu quả!" An Thần mở miệng, mang theo hơi thở lạnh lẽo nói.
Ánh mắt Tô Thiển trở nên hốt hoảng, vội vàng lắc đầu: "Không phải như anh nghỉ đâu, An thần, anh không thể làm thề được!"
Ngược lại, Vạn Dạ rất trấn tĩnh, híp mắt cười nhìn Tô Thiển mắt đỏ hoa đứng sau An Thần.
"Anh có bản lĩnh, anh có thể lấy đi tất cả những gì tôi có, nhưng anh không có quyền can thiệp vào việc tôi có yêu Tô Thiển hay không....!"
Tô Thiển ngay ngẩn cả người... Vạn Dạ thíc cô????
Trong nháy mắt, mặt An Thần tối sầm lại, đây có thể coi là lời khiêu khích trắng trơn: "Phụ nữ của tôi, không cần người đàn ông khác thương yêu, anh chỉ cần lo lắng cho cuộc sống hiện giờ của anh thôi!"
Tô Thiển che trán, trong đầu rối tinh tối mù, đây là tiết mục cẩu huyết gì đây?
"An Thần. về nhà tôi sẽ giải thíc với anh sau, đừng làm ầm ở đây, được không?"
Tô Thiển nghĩ đủ mọi cách kéo An Thần đi, chỉ là bàn tay cô quá nhỏ bé, không đủ sức kéo nổi anh di chuyển.
"Tôi nói rồi, anh không thể đem tới hạnh phúc cho Tô Thiển, tôi nhất định không để cô ấy chịu tủi thân!" Với tình cảm của mình, không ai có thể rõ hơn bản thân anh. Nếu cô có thể hạnh phúc, anh sẽ mạn nguyện nhìn cô hạnh phúc, nhưng níu cô không hạnh phúc, anh nhất định dùng cả tín mạng để đổi lấy hạnh phúc cho cô.