"Nguyễn Manh Manh... Cô... Không có chạy trốn?" Vừa nhìn thấy Nguyễn Manh Manh, lộ ra kinh ngạc.
Đồng thời, đáy lòng còn nổi lên một luồng chột dạ không hiểu sao.
Gần giống như sự chột dạ lúc đang nói xấu sau lưng người ta, bị người ta bắt quả tang vậy.
Theo như lời tự hỏi của anh ta, không mất công bằng hợp lý, nhưng loại tâm trạng không hiểu sao này lại hiện lên lúc nhìn thấy Nguyễn Manh Manh xuất hiện.
"Chạy trốn? Tôi cũng không có làm chuyện đuối lý, vì sao phải trốn chạy." Nguyễn Manh Manh kéo bạo quân đại nhân, cong cằm nhỏ kiêu ngạo lên.
Những người khác thấy thái độ của cô như vậy, ngay lập tức liền liên tưởng đến, những tin đồn liên quan tới Nguyễn Manh Manh hung hăng càn quấy kia.
Chỉ cảm thấy thái độ ngạo nghễ của cô, quả nhiên như tin đồn vậy.
Nhưng Nguyễn Manh Manh tự mình lại biết, cô không phải ngạo mạn như vậy, cô đây là đang cáo mượn oai hùm thôi.
Không nhìn người đứng phía sau cô chính là ai sao?
đó chính là bạo quân Lệ gia làm một đám cá sấu lớn của giới kinh doanh đều kinh hồn bạt vía —— Lệ Quân Ngự.
"Lâm học trưởng, anh chớ phí lời với cô ta."
Vào lúc này, hai người đeo huy hiệu Hội Học Sinh, từ phía sau Lâm Nhất đi ra.
Hai người này, nam gọi Trần Thần, nữ tên là Dương Tử Du, đều là nòng cốt đương nhiệm lớp của Hội Học Sinh, tuỳ tùng của Nguyễn Kiều Kiều.
"Cô ta thi xong liền không thấy bóng người, bây giờ lại dẫn theo người không liên quan xuất hiện, em thấy cô ta tám phần mười chính là chột dạ."
"Phải đó, nếu không làm chuyện đuối lý, tại sao cô ta lại trốn đi. A... Nguyễn bạn học, vị bên cạnh cô này chính là ai vậy? Không phải là cô chột dạ, liền ở sau lưng bỏ tiền, gọi nhân vật lớn làm cho cô chuyển tới Trí Học này tới đây chứ?"
Người nói chuyện là Dương Tử Du quái gở kia.
Rõ ràng chính là dựa vào tin đồn, sỉ nhục Nguyễn Manh Manh.
Ý của cô ta lại rõ ràng, chính là nói Lệ Quân Ngự là kim chủ sau màn bao nuôi Nguyễn Manh Manh, Nguyễn Manh Manh chột dạ, vậy thì tìm kim chủ đến rồi.
Nguyễn Manh Manh tức không nhịn nổi, những người này cả ngày đồn bậy bạ cô bị người bao nuôi.
Trước đó nói cô bị ông chủ Hoàng bao nuôi, bây giờ lại là Lệ Quân Ngự, thực sự là...
Cô đang muốn tiến lên lý luận, tay nhỏ lại bị một bàn tay, trở tay nắm chặt.
"Không vội." Tiếng nói lành lạnh, vang lên bên tai cô, "Loại nhân vật nhỏ này, không đáng để em tức giận."
Giọng của người đàn ông bình tĩnh mà trầm ổn, giống như mang theo một loại ma lực làm người an tâm.
Lệ Quân Ngự dắt Nguyễn Manh Manh, giơ ánh mắt lạnh lùng lên, sự thờ ơ và lạnh lùng chứa đầy trong ánh mắt kia, liền làm cho đáy lòng Trần Thần và Dương Tử Du vừa đứng ra phát lạnh.
Ánh mắt lạnh lẽo xẹt qua hai người, trực tiếp rơi xuống trên người Lâm Nhất.
Lệ Quân Ngự vì Nguyễn Manh Manh, người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp, hỏi: "Nếu cậu nói, cuộc thi lần này bị lộ đề. Tốt lắm, thi lại một lần, bảo bọn họ ra đề ngay tại đây."
Biện pháp thô bạo đơn giản nhất, Lệ Quân Ngự không muốn tiêu hao thêm thời gian với những người này.
Cái gì? Thi lại một lần!
Nguyễn Manh Manh ngạc nhiên ngẩng đầu, suýt chút nữa bị Lệ Quân Ngự làm tức chết.
Cái gì mà thi lại một lần, vì sao thi lại một lần?
Môn văn cô có thể bảo đảm trọn điểm, nhưng khoa học tổng hợp làm sao bây giờ?
Vừa nãy cô làm bài, đã làm đến suýt chút nữa ngất đi, bệnh cũ trị không được, cũng đừng mong làm được đề khoa học tổng hợp.
"Thi lại một lần, không tệ, biện pháp này được!" Mấy vị giáo viên môn phụ nghe được đề nghị này, đều cùng tán thưởng.
Ngay cả đại biểu học sinh Trần Thần và Dương Tử Du, cũng lộ ra vẻ mặt ý kiến tuyệt vời.
"Nhưng như vậy, không phải tương đương với thừa nhận Nguyễn Manh Manh có hiềm nghi dối trá sao? Làm như vậy, đối với Manh Manh không công bằng!"
Lý Tú Lệ và Cao Hán Thu biện minh, là hai giáo viên duy nhất ở đây không đồng ý Nguyễn Manh Manh thi lại.
Nghe được bọn họ, Lâm Nhất cũng nhăn lại lông mày.
Đúng vậy, tuy rằng Nguyễn Manh Manh có hiềm nghi, nhưng không có chứng cớ xác thực.
Liền như vậy bảo cô thi lại, đối với cô kỳ thực là không công bằng.
Từ trước đến giờ Lâm Nhất cứng nhắc, lần đầu tiên, sản sinh cảm giác không đành lòng.
Nhưng một giây sau, anh liền nghe thấy trong tiếng nói lạnh lẽo của người đàn ông lộ ra uy thế, lần thứ hai vang lên: "Không có gì không công bằng, chỉ cần thi lại một lần trọn điểm, liền có thể lấp kín miệng tất cả mọi người."
Giọng điệu hung hăng bá đạo cỡ nào, giống như, thi trọn điểm là chuyện dễ dàng cỡ nào vậy.
"Có điều..." Nói đến đây, tiếng nói của Lệ Quân Ngự hơi ngừng lại.
Tầm mắt sắc bén lạnh lẽo, đảo qua mỗi người ở đây.
"Nếu như lần này, vẫn là trọn điểm, tôi muốn hết thảy người từng nghi vấn Nguyễn Manh Manh ở đây, xin lỗi cô ấy. Hơn nữa... Nhất định phải ở lễ đường trường học, ở ngay trước mặt toàn bộ giáo viên học sinh, xin lỗi."