"Đó là xe nhà ai vậy?"
"Không biết... Trước đây không hề thấy..."
"Chiếc Maybach kia cũng chưa từng thấy, không giống với mấy chiếc tôi thường thấy ở cửa hàng S."
"Phí lời, đó là bản limited, cả thế giới chỉ có ba chiếc, tôi thấy ở trong tạp chí đó."
"What... Vậy không phải rất hiếm có sao? Trường học của chúng ta còn có nhân vật lợi hại như thế, vì sao tôi chưa từng nghe nói!"
Cả thế giới chỉ có ba chiếc Maybach, có thể mua được còn cam lòng lấy ra dùng, chỉ sợ không phải phú hào bình thường.
Người có tiền trong Trí Học rất nhiều, nhưng có tiền đến có thể chơi như vậy, lại là hiếm như lá mùa thu.
Tầm mắt của Cố Huyễn và Nguyễn Kiều Kiều, cũng không nhịn được dính trên chiếc xe sang trọng kia.
Đáy mắt tràn ngập hâm mộ, khao khát.
Nguyễn Manh Manh theo tầm mắt của hai người, lơ đãng quay đầu đi.
Ánh mắt vừa vặn rơi vào, trên kính cửa sổ xe sẫm màu kia.
Chính vào lúc này, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt thâm thúy lạnh lùng.
"ặc... Đó là minh tinh sao? Tại sao có thể có người đẹp trai như thế!"
"Tôi... Tôi không xong rồi, tôi cảm giác mình sắp không thể thở nổi!"
Xung quanh đã có vô số nữ sinh, phát ra tiếng thán phục.
Có người che miệng, có người ôm ngực, nhảy nhót như nhìn thấy thần tượng minh tinh.
Mà người đàn ông ngồi sau xe, sắc mặt vẫn lạnh lẽo như cũ.
Ngũ quan tuấn tú anh tuấn, giống như phủ một tầng sương lạnh.
Anh đột nhiên nhìn, tầm mắt man mát rơi vào trên mặt Nguyễn Manh Manh, dưới cằm nhẹ giương, tầm mắt lại dời đi chỗ khác, nhìn về phía Cố Huyễn đứng bên cạnh Nguyễn Manh Manh.
Tầm mắt anh vốn đã lạnh lẽo, trở nên càng thêm lạnh lẽo.
Người đàn ông dùng một loại ánh mắt gần như kiêu căng, xem xét Cố Huyễn từ trên xuống dưới một lần.
Mà bị loại ánh mắt ngạo mạn mang theo coi thường kia "Nhìn quét", Cố Huyễn chỉ cảm thấy huyết dịch cả người giống như đều bị đông cứng lại.
Mặc dù biết ánh mắt của đối phương tràn ngập xem thường và hờ hững, nhưng Cố Huyễn lại ngay cả dũng khí nhúc nhích cũng không có.
Anh chỉ có thể đứng ở nơi đó, làm như thần dân thấp nhất, chờ đợi quốc vương bệ hạ bố thí quan tâm.
"Anh yêu..." Chính vào lúc này, một tiếng giọng mềm mại cất giấu niềm vui bất ngờ, đột nhiên từ bên cạnh truyền đến.
Dưới sự uy hiếp mạnh mẽ kia, cơ thể đã cứng ngắc từ lâu, Cố Huyễn đột nhiên bị nói tiếng này gọi tỉnh lại.
Sau đó ngay lập tức, anh nhìn thấy cô gái trước đó chỉ có thể lộ ra nụ cười vui tươi với mình kia, cong khóe môi, mặt mày vui vẻ chạy về phía chiếc Maybach bản limited kia.
"Anh yêu, không phải bảo anh ở nhà chờ sao? Vì sao tự mình tới đón em..."
Nguyễn Manh Manh chạy đến bên cạnh xe, mắt hạnh trong veo chớp chớp, nhìn về phía người đàn ông có khí chất lạnh lùng, biểu hiện lạnh nhạt trong xe.
"Manh Manh, em đang làm gì?" Cố Huyễn rốt cục hoàn hồn, không nhịn được mở miệng.
Nguyễn Kiều Kiều cũng kêu lên theo: "Chị gái, chị mau trở lại đi... Chúng ta lại không quen biết người ta, chị như vậy sẽ làm cho ba ba mất mặt!"
Người đàn ông trên xe xem ra cao quý lạnh lùng, chiếc xe sang trọng kia càng không phải người bình thường có thể có được.
Nguyễn Kiều Kiều tự hỏi, ngay cả cô cũng không nhất định có năng lực kết bạn với người đàn ông như vậy, chớ đừng nói chi là loại phụ nữ ngốc như Nguyễn Manh Manh này.
"Kiều Kiều, anh... Anh ta là..." Lúc này Diệp Phong đã sợ đến nói không ra lời, sự hoảng sợ lúc sáng sớm đối mặt người đàn ông này, vẫn còn rõ ràng trước mắt.
Không khỏi mất mặt, sáng sớm cụ thể chuyện trải qua, anh vẫn gạt Nguyễn Kiều Kiều.
Ở ngay lúc Nguyễn Kiều Kiều cho rằng, lập tức liền có thể nhìn thấy Nguyễn Manh Manh bị đối phương coi thường, mất mặt trước mặt mọi người.
Cửa xe, đột nhiên từ từ mở ra.
Một bàn tay lớn duỗi ra, ôm Nguyễn Manh Manh vào trong xe.
"Ầm —— "
Cửa đóng lại, Maybach nhanh chóng rời đi.