Chương :
Diệp Phi đẩy Đường Nhược Tuyết ra, sau đó nhanh nhẹn né được cô gái mặc đồ Givenchy đang chặn đường, phóng ba cây châm lên người ông lão kia.
Sông lớn cuồn cuộn, sóng đánh ào ào, ép rồng xuất vực…
cây châm cuối cùng của Diệp Phi vừa đâm trúng người ông lão kia, cô gái mặc đồ Givenchy lập tức xông tới nhỗ sạch ngân châm ra.
“Khốn nạn!”
Cô ta nổi giận quát lên: “Anh làm cái gì thế hả?
“Anh muốn hại chết ông nội tôi sao?”
Vừa dút lời, bụng của ông lão vốn đang run bần bật kia sôi ùn ục, cả người duỗi căng, nhác đầu lên.
Một giây sau, ông ta bổ nhào về phía trước rồi nôn ra một đống đồ ăn lớn.
Sau một phen nôn mủa, tình trạng của ông lão kia đã bình thường lại, sắc mặt không còn đen kịt, hô hấp cũng dễ dàng hơn.
Nhưng sắc mặt Diệp Phi vẫn nghiêm túc như trước.
Độc tố đã được hóa giải, nhưng vẫn chưa ép được chất độc ra.
Nguy hiểm chưa được hóa giải.
“Cút ngay.”
Cô gái mặc đồ Givenchy đẩy Diệp Phi ra, còn chỉ vào mặt anh mà mắng lớn: “Tôi nói cho anh biết, ông nội tôi mà có chuyện gì, tôi với anh chưa xong đâu.”
Diệp Phi khẽ cau mày, cô gái này không cảm ơn anh thi thôi, lại còn tỏ thái độ hùng hồ.
Đường Nhược Tuyết kéo Diệp Phi về phía sau.
“Vù.” Lúc này một chiếc xe cứu thương chạy tới, mấy y tá chạy tới chỗ ông lão.
Bọn họ lập tức cấp cứu cho ông ta, nhanh chóng phán đoán rằng ông ta bị cảm nắng.
Sau một lúc hít thở, ông lão chậm rãi mở mắt, thở ra một hơi thật dài, các chỉ số dần dần khôi phục về bình thường.
Ai nấy đều nhận ra được, đã tạm thời qua cơn nguy hiểm rồi.
“Bác sĩ, cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người.”
Thấy tình hình ông lão đã có chuyển biến tốt, cô gái mặc đồ Givenchy cảm động đến bật khóc cảm ơn các nhân viên y tế: “May mà mọi người tới đúng lúc, nếu không ông nội tôi đã xảy ra chuyện rồi, tôi sẽ báo đáp hậu hĩnh.”
Nhân viên y tế xua tay, đỡ ông lão lên cáng cứu thương, chuẩn bị đưa tới bệnh viện tiền hành thêm một bước kiểm tra nữa.
Diệp Phi vội hô lên với cô gái mặc đồ Givenchy: “Tiểu thư, ông nội cô trúng độc, phải châm thêm một châm nữa mới có thể nôn ra độc tố diệt trừ tận gốc, néu không…”
“Trúng độc ư?”
Cô gái mặc đồ Givenchy tức giận không thôi: “Tên lừa gạt này, đâm châm lung tung lên người ông nội tôi, tôi đánh chết anh.”
Cô ta và ông nội cùng nhau ăn cơm, cô không sao, vậy ông nội trúng độc gì chứ?
Cô gái kia định tát Diệp Phi một cái.
“Chát.” Cái tát còn chưa tới chỗ Diệp hi thì Đường Nhược Tuyết đã túm được cổ tay cô ta.
“Tiểu thư, Diệp Phi cũng chỉ có ý tốt mà thôi.
“Vừa rồi không một ai đứng ra giúp cô, anh ấy giúp cô cứu người cô không cảm ơn thì thôi, nhưng đừng nên đánh người.”
“Nếu ông nội cô xảy ra chuyện gì, cô có thể báo cảnh sát.”
“Đánh người không giải quyết được vần đề gì cả.”
Nói được một nửa, Đường Nhược Tuyết đột nhiên xoay người, toát ra khí thế khiến người khác không thể phản kháng nồi: “Hơn nữa, cô là ai chứ?”
“Cô dám đánh chồng tôi sao?”
“Tôi có thể coi thường anh ấy, nhưng không có nghĩa là người ngoài như cô cũng được phép bắt nạt anh ấy.”
Đường Nhược Tuyết trở nên kiên quyết trước nay chưa từng thấy: “Nếu vì Diệp Phi mà ông nội cô xảy ra chuyện, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, cùng lắm thì hai mạng đền một mạng.”
Đường Nhược Tuyết giống hệt một con cọp cái đang bao che cho con mình, khiến Diệp Phi có chút sững sờ.
Đây là lần đầu tiên Đường Nhược Tuyết công khai bảo vệ anh.
Cô gái mặc đồ Givenchy cũng ngắn người, không ngờ.
Đường Nhược Tuyết lại có thái độ kiên quyết như vậy.