Hai ngày sau, khi Trình An Nhã đọc một tạp chí mới ra lò, cô không thể bình tĩnh được.
Hàng tít trên trang nhất đăng tải thông tin cô và Diệp tam thiếu sắp kết hôn.
Sự việc là thế này, tối hôm qua Diệp tam thiếu và Đường tứ thiếu với Lâm đại ăn cơm cùng nhau, mấy anh em khó khăn lắm mới có một buổi gặp mặt uống rượu, Diệp tam thiếu tâm trạng cực tốt, uống say khướt. Sau khi ra khỏi nhà hàng vừa hay gặp ngay hai phóng viên, anh đang say nên nói lão tử sắp kết hôn rồi.
Bọn họ đều nhìn thấy Diệp tam thiếu uống say, bởi vậy tranh thủ cơ hội hỏi ngay đối tượng kết hôn. Anh nói là Trình An Nhã, thư kí trưởng của anh.
Anh say mềm kéo phóng viên lại nói, anh chuẩn bị một nghi thức cầu hôn hết sức mới lạ cho cô Trình, khiến cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới.
Hàng tít trên trang nhất báo ra ngày hôm sau khiến Trình An Nhã hết sức bất ngờ.
Cô đã nhận lời cầu hôn của anh lúc nào chứ?
Rượu, chẳng phải thứ tốt đẹp gì. Anh chẳng phải có ngoại hiệu ngàn chén không say sao? Rốt cuộc anh đã uống bao nhiêu chén mà say đến như thế? Tối hôm qua về quả nhiên ôm giường ngủ luôn. Điều mà Trình An Nhã bi phẫn là tờ báo này đăng tin quá là không chuyên nghiệp, không biết là phóng viên của truyền thông quốc tế GK chụp trộm ảnh của cô cùng Diệp tam thiếu ra ngoài ăn từ khi nào, ánh đèn mờ ảo, cô đang giơ nắm đấm đánh Diệp tam thiếu. Do ánh sáng không tốt, nhìn da rất đen, hôm đó anh đang nhăn nhó cái gì đó, cô cũng co giật theo, vẻ mặt và động tác này kết hợp lại chính là một con khủng long.
Đứng cạnh một Diệp tam thiếu phong lưu tuyệt đỉnh, chính là một…chiếc lá tàn úa.
“An Nhã, em và Diệp tam thiếu bao giờ kết hôn?” Trần Quyên hỏi: “Chén ruouj hỉ này bọn chị rất là chờ đợi đấy.”
Câu hỏi này khiến Trình An Nhã không biết trả lời ra sao, cô đột nhiên cái khó ló cái khôn, “Anh ấy chẳng phải đã nói sẽ giành cho em một nghi thức cầu hôn hết sức mới lạ sao? Nếu đã là như vậy thì hãy đợi đến khi nào anh ấy cầu hôn rồi em sẽ quyết định kết hôn.”
“Oa oa oa…cô dâu hạnh phúc quá!”
“Không đúng, sau này chẳng phải gọi là chủ tịch phu nhân sao?”
Trình An Nhã nghe xong liền bật cười, chủ tịch phu nhân, gọi như vậy khiến cô tự dưng già đi cả chục tuổi, “Đừng, đừng, đừng, chị đừng có mà trêu em như vậy, trước đây em còn tưởng chúng ta sẽ được uống rượu hỉ của chị Tiểu Điềm trước kìa.”
“Chị á? Làm gì có chuyện đó.” Lưu Tiểu Điềm cười nói, mấy cái đầu chụm lại xem báo cáo sáng nay, Lâm Nhã Lệ chỉ một bức ảnh nói: “Bức ảnh này chủ tịch Diệp chụp đẹp ghê, vẻ mặt có chút giống siêu nhân Ultraman đánh quái vật.”
Mọi người, “…”
Trình An Nhã chỉ vào một bức nói: “Bức này giơ tay có giống hồng vệ binh đang hô Mao chủ tịch vạn tuế hay không, đang hô khẩu hiệu kìa.” Mọi người cười haha, Quan Như Đồng cười nói: “An Nhã, em cũng ác thật đấy.”
…
“Đây là ở quán trà hay rạp chiếu phim đây?” Một giọng nói mát mẻ vang lên từ phía sau, các cô gái vây quanh bàn của Trình An Nhã lập tức ai về chỗ người ấy, Diệp tam thiếu đã kết thúc buổi họp hàng quý, sắc mặt âm u đứng sau lưng bọn họ.
Lưu Tiểu Điềm cười nói: “Chúc mừng chủ tịch ạ, rượu hỉ của của tịch và An Nhã bọn em đã chờ lâu lắm rồi, đúng là ông trời tác hợp mà.”
Mọi người bắt đầu phản ứng trở lại.
“Trai tài gái sắc.”
“Kim đồng ngọc nữ.”
“Thần tiên quyến lữ.”
…
Trình An Nhã im bặt, đến thần tiên quyến lữ cũng xuẩ hiện rồi, sắc mặt âm u của Diệp tam thiếu cũng phải rạng ngời gió xuân trở lại, “Ừm, tháng này biểu hiện không tệ, tăng lương.”
“Chủ tịch anh minh.”
Trình An Nhã im bặt lần nữa, tháng này mới bắt đầu được ba ngày, biểu hiện không tệ, băn khoăn, trong đó vừa hay có hai ngày là cuối tuần, hôm nay mới là ngày đầu tiên, biểu hiện gì không tệ chứ.
Quả nhiên là con người ai cũng ưa nịnh.
“Cô Trình, pha cốc cà phê mang vào đây.” Diệp tam thiếu tâm trạng rất tốt đi vào văn phòng để lại một câu.
“Vâng.”
Trình An Nhã bưng cà phê vào trong, Diệp tam thiếu đang gọi điện với tổng giám đốc tập đoàn Hoa Vân, giơ tay ra hiệu cô ở lại, đợi nói chuyện xong anh mới đặt máy xuống, Trình An Nhã mỉm cười, ung dung từ tốn hỏi: “Diệp tam thiếu, bài báo sáng nay là như thế nào?”
“Bài báo nào?” Diệp tam thiếu tỏ vẻ ngơ ngác.
Trình An Nhã mỉm cười, lấy ra tờ tạp chí giải trí của truyền thông GK ngày hôm nay ở bên cạnh ra, cung kính đưa đến trước mặt anh, mỉm cười tao nhã, “Mời ngài xem.”
“Tiểu An Nhã, giọng điệu này của em quả là đáng sợ.”
Đọc xong, Diệp tam thiếu vỗ trán vô cùng đau khổi, “Hỏng rồi…”
Ánh mắt Diệp tam thiếu vừa đen vừa sâu, mang theo vài phần nộ khí: “Bọn Đường Tứ với Lâm Đại cũng đúng là không có nghĩa khí gì cả, không ngăn anh lại, phải kiếm bọn họ tính nợ mới được.”
“Anh còn dám nói.” Trình An Nhã cuối cùng không giữ được bình tĩnh, “Kết hôn chẳng phải là việc của hai ta sao, tại sao lại khiến cho cả thành phố đều biết như vậy?”
“Anh đây là tình huống bất ngờ.” Diệp tam thiếu dỗ ngọt Trình An Nhã, anh xưa nay có thể cong có thể thẳng khi cần xin lỗi, giả vờ còn tội nghiệp hơn bất cứ ai, có điều Trình An Nhã lại chẳng nghe chiêu này.
“Em không biết, em phải dập tắt nó.” Trình An Nhã nói, cô không thích công khai trước công chúng.
Diệp tam thiếu ngả người ra sau, cúi mặt, che đi sự tính toán trong mắt, “Tiểu An Nhã, em không muốn có một đám cưới thật linh đình sao, cuộc đời cũng chỉ có một lần.”
“Dù sao cũng đã nói rồi, mọi người cũng đã biết rồi, hai ngày này anh sẽ mở buổi họp báo công bố thông tin chúng ta kết hôn, bị người ta biết thì có làm sao? Anh chỉ nóng lòng sốt ruột cho cả thế giới biết em là người phụ nữ của anh.”
“Như vậy cứ cảm thấy kỳ kỳ sao ấy, quá khoa trương rồi.” Trình An Nhã chau mày.
“Lão tử xưa nay vẫn khoa trương.” Anh hờ hững nói.
“Chờ đã…” Trình An Nhã nhớ ra một chuyện, tâm trạng vui vẻ gấp lại tờ báo, “Anh đã nói rồi, màn cầu hôn có một không hai đâu nào?”
“Anh cởi sạch nằm trên bàn cầu hôn có được coi là độc nhất vô nhị không?” Diệp tam thiếu nghiêm túc hỏi, Trình An Nhã tức nghẹn họng, giơ nắm đấm về phía anh.
Cô không đấu lại được Diệp tam thiếu, việc kết hôn cũng vì thế mà quyết định. Tạp chí của tập đoàn quốc tế An Ninh cũng theo đó đăng tải chính thức thông tin này.
Hôm nay là cuối tuần, Diệp tam thiếu và Đường tứ thiếu hẹn nhau đi câu cá, Ninh Ninh nằm cuộn tròn trước máy tính chơi trốn tìm với tổ chức chống khủng bố, Lý Vân hẹn cô đi dạo phố, cô lập tức nhận lời.
Cô khong hề nghĩ tới sau khi gác máy ra khỏi nhà lại gặp Dương Vân và Dương Triết Khôn, cô có chút bất ngờ, “Dương lão gia, anh Triết Khôn, đã lâu không gặp.”
Dương Vân nhìn cô, “An Nhã, cháu gọi một tiếng ông ngoại khó vậy sao?”
Ông ngoại?
Trình An Nhã sững lại, cô nhìn Dương Triết Khôn, hơn một tháng không gặp, anh gầy đi không ít, anh như có điều muốn nói với cô, nhưng lại không thể mở lời, ánh mắt ảm đạm.
Lòng cô chua xót, ánh mắt rơi trên Dương Vân, “Xin lỗi, chúng ta không thân.”
“An Nhã, ông biết ông đã không hoàn thành trách nhiệm chăm sóc hai mẹ con cháu, cháu oán ông cũng phải, nhưng cháu cũng không thể bất chấp luân lý đạo đức, cháu và Diệp Sâm không thể thành hôn.” Dương Vân đánh quân bài tình thân, hết lòng khuyên bảo Trình An Nhã.
Trình An Nhã cười nhạt, cô vốn không muốn nói trước mặt Dương Triết Khôn, nhưng ông ta đã nói ra, cô dứt khoát nói thẳng ra luôn: “Dương lão gia, lúc đầu ông đã điều tra không kỹ lưỡng, đúng là tôi có ông ngoại, nhưng không phải ông, sau khi nhảy xuống nước đứa con mà bà ngoại đã mang không còn nữa, bà lấy ông ngoại tôi, mẹ tôi là kết tinh tình yêu của họ, nếu như ông đã điều tra kỹ lưỡng sẽ phát hiện ra ngày tháng năm sinh của mẹ tôi căn bản không phù hợp, có ai mang thai hơn hai năm mới sinh con không? Bà ngoại tôi yêu ông ngoại tôi, ông và Diệp Chấn Hoa tranh giành nhau cả đời kết quả không đạt được gì cả, ông tưởng rằng đã có được trái tim của bà cả đời, nhưng thực ra, từ sau khoảnh khắc rơi xuống nước, bà đã không còn thuộc về ông nữa, bà đã yêu ông ngoại tôi, về nhân phẩm và tướng mạo ông tôi đều không thua kém gì ông, xứng đáng để bà yêu. Dương Vân, ông nghe rõ cho, Trình An Nhã tôi và ông không có bất cứ quan hệ gì, ông cứ cho rằng đã có được trái tim của bà tôi cả đời, nhưng thực ra, cả cuộc đời ông chẳng qua chỉ là một câu chuyện cười.”
Dương Vân trợn tròn đôi mắt, Dương Triết Khôn cũng không ngờ được kết quả như vậy, thân người Dương Vân ngả ra sau loạng choạng mấy bước, nếu như không phải Dương Triết Khôn kịp thời đỡ ông, ông ta đã ngã xuống đất.
Gương mặt già nua cực độ đau khổ, cả người không kìm được bắt đầu run rẩy không ngừng.
Ông ta vốn định khuyên Trình An Nhã rời đi, sau đó tiết lộ thông tin Diệp tam thiếu dụ dỗ em họ, đả kích mạnh mẽ danh dự của anh, làm sụp đổ tập đoàn quốc tế An Ninh, nhưng lại không ngờ bị Trình An Nhã đả kích cho tan nát.
Ông ta tưởng rằng Lâm Hiểu Nguyệt yêu ông ta cả cuộc đời, ông ta cũng yêu Lâm Hiểu Nguyệt cả cuộc đời, đến cả vị trí chính thất cũng giành cho Lâm Hiểu Nguyệt, những người tình sinh con đẻ cái cho ông ta đều không có được tình yêu của ông ta.
Cuộc đời gần qua hết rồi ông ta mới phát hiện ra tình yêu mà trước đây ông ta từng cho là hoàn hảo đã trở thành bong bóng xà phòng, sớm đã tan từ mấy chục năm trước rồi, Lâm Hiểu Nguyệt sớm đã không còn yêu ông ta, thậm chí trước khi chết nhớ đến có lẽ cũng không phải là ông ta.
Lẽ nào ông ta thật sự như lời Trình An Nhã nói, cả cuộc đời chẳng qua chỉ là một câu chuyện cười?
Vì vậy ông ta và Diệp Chấn Hoa đấu đá suốt mấy chục năm qua, là vì cái gì? Ông ta khổ tâm điều hành bao nhiêu năm nay, lại là vì cái gì, quá nhiều điều không cam tâm và oán hận trào lên gần như khiến Dương Vân vỡ vụn.
Ông muốn gào lên một cách điên cuồng rằng, đây là vì sao?
“Không thể nào, điều này không thể nào…” Dương Vân như phát điên, ánh mắt dữ dằn, ông ta một chữ cũng không thể tin, không tin người ông ta đã yêu cả cuộc đời sớm đã bỏ rơi ông ta.
Ông ta không tin.
“Ông nội, ông nội, ông sao thế?” Dương Triết Khôn hoảng hốt, Dương Vân gào lên điên dại, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, mềm rũ ngã vào lòng Dương Triết Khôn. Dương Triết Khôn hốt hoảng, gọi liền mấy tiếng nhưng đều không có phản ứng.
Trình An Nhã cũng bị một phen hết hồn…
Ông ta không phải là uất ức quá mà chết chứ? Dương Triết Khôn nhìn cô đây trách móc, không kịp nói gì, dìu Dương Vân vào trong xe nhanh chóng đưa đi cấp cứu.
Sắc mặt Trình An Nhã phức tạp, trong lòng bỗng nhiên trở nên nặng nề.
Phải chăng cô đã quá độc ác?
Diệp tam thiếu quay về, cô kể lại chuyện này cho anh nghe, anh nhẹ nhàng nói, đu sao hai ông lão đó cũng đã đấu đá nhau suốt cả cuộc đời, nằm viện cùng nhau, từ từ đầu tiếp vậy.
Cô hỏi: “Thật sự không đau lòng à?”
Hai người này, một người là ba của anh, một người là ông ngoại của anh, đều có quan hệ huyết thống với anh, người thân cho dù có đối xử vô tình với mình thế nào thì vẫn là người thân.”
Anh lắc đầu mỉm cười: “Có em và Ninh Ninh, anh đã đủ rồi.”
Cô cười nhẹ, trong lòng ngọt ngào.
“Chúng ta kết hôn đi!” Anh không cầu hôn cô cũng sẽ lấy anh.
“Được!” anh hôn lên môi cô, hồi lâu, môi rời ra, hơi thở hơi loạn, mặt cô đỏ như cánh hoa đào, trong ánh mắt sáng rạng ngời có một lớp e thẹn mỏng manh.
Anh động lòng, cất giọng khàn khàn bên tai cô, “Món quà này, nên nhận thôi.”
Tim cô đập nhanh dữ dội, đột nhiên bị anh ấn xuống chiếc giường êm ái, ánh mắt anh vừa thẫm vừa tối, cô căng thẳng vò chặt tấm chăn dưới người, đã bảy năm rồi, cô từ đầu tới cuối chỉ có anh, đêm đó anh quá thô bạo, cô rất sợ.
Từng tấc da trắng ngần lộ trong không khí, anh như mê mẩn xúc cảm dưới tay, nụ hôn cũng ngày càng sâu hơn, cô bị anh vò khẽ đau, tầm nhìn dần mờ mịt, hơi thở của anh cũng ngày càng nặng nề hơn.
Anh cắn nhẹ tai cô, ép cô cởi áo sơ mi cho anh, cô căng thẳng đến mức ngón tay run rẩy, phạm sai liên tục, trong lúc vụng về làm bung liền hai chiếc cúc, mặt cô càng đỏ nhừ, “Đây…” Cô thề là cô tuyệt đối không phải là vì hấp tấp, cô cảm thấy cô bắt buộc phải giải thích, vừa mở miệng nói được một từ đã bị môi anh trùm lên.
Giọng anh khàn đặc, “An Nhã, đừng sợ, là anh.”
…
Cầm thú mà!
Đây là lời nhận xét mà gần đây Trình An Nhã giành cho ai đó, từ đêm hôm đó trở đi, ai đó như gã đàn ông vừa được phóng thích khỏi nhà tù vậy, ngày đêm đòi hỏi.
Ngày kết hôn đã định xong, Diệp tam thiếu một tay thu xếp, cô không phải động tay vào việc gì, anh đặt một bộ váy cưới bên Pháp, vẫn chưa gửi sang, bây giờ cô chỉ chờ để thử váy cưới, chờ anh cầu hôn.
Anh rất thản nhiên nói, anh quá lao lực rồi, cô dâu nên có trách nhiệm đáp ứng nhu cầu trên phương diện nào đó của anh.
Cô rất băn khoăn, cô thì không lao lực sao?
Tiếc rằng, những lời trên bị anh phản bác.
Ninh Ninh cười hì hì hỏi: “Mami, bao giờ cho con thêm một em gái đây?”
Anh cười dạy con: “Ninh Ninh, việc này con phải bảo daddy con cố gắng, việc này mami con không làm chủ được.”
Ninh Ninh ngoan ngoãn nói: “Vậy daddy, ba phải cố gắng hơn nữa đó.”
“Bắt buộc rồi!”
Trình An Nhã, “…”
Cô đau lòng phát hiện ra đứa con trai bảo bối của cô thay đổi rồi.
Hôm nay Trình An Nhã xuống lầu đưa công văn, trong thang máy gặp ngay phải giám đốc phòng truyền thông, anh chàng đẹp trai này vừa nhìn thấy cô khóe môi liền giật giật, Trình An Nhã ngạc nhiên, “Giám đốc Trương, anh cười cái gì?”
“Ting.” Một tiếng, thang máy đến rồi, giám đốc Trương không một lời nói, cụp đuôi chạy mất còn nhanh hơn cả thỏ.
Đi một vòng dưới lầu, lại gặp mấy người của phòng truyền thông, mọi người thấy cô liền tránh, cô nghi hoặc nghĩ lẽ nào nhìn cô giống hung thần ác quỷ lắm hay sao?
Cô đưa xong công văn, Diệp tam thiếu vẫn chưa họp sáng về, Trình An Nhã lại đem chuyện này kể lại một lượt, Lưu Tiểu Điềm cười nói: “Điều này có gì lạ đâu, không biết chửng bởi vì em sắp lấy chủ tịch, bọn họ tội nghiệp em, lại tránh xa em.”
Trình An Nhã, “…. Cách giải thích này vẫn miễn cưỡng quá.”
Quan Như Đồng cười nói: “Bọn họ kính sợ em, tránh từ đằng xa là đúng rồi, mọi người nhìn thấy chủ tịch cũng đi đường vòng đấy thôi, vợ chồng mà, haha.”
Lưu Tiểu Điềm cầm đến một bản báo cáo, “Đừng nghĩ nữa, bản báo cáo này em sửa giúp chị, chị mới làm được một nửa.”
“Chị đúng là biết rút ruột công trình mà.”
“Biết nhiều khổ nhiều mà.”
Ngày hôm nay trôi qua rất yên bình, buổi trưa, Diệp tam thiếu đưa Trình An Nhã đi ăn cơm.
Một bàn ăn hơn mười món, cô đang vui liền trầm xuống: “Anh coi em là lợn hay sao?”
“Chọn món em thích ăn, không thích thì để đó.”
Trình An Nhã co giật khóe môi, cô rất tò mò một việc, “A Sâm, tất cả nguồn tài chính của anh đã bị em tịch thu rồi, tại sao anh lại có nhiều tiền như thế?”
Diệp tam thiếu nở nụ cười, “Quên mất không nói với em một việc, nhà hàng này là anh nhàn rỗi không có việc gì làm nên mở ra đó.”
Anh chắc chắn là quên không?
Đến lúc ăn tráng miệng, Trình An Nhã nhắc đến phản ứng của mọi người ngày hôm nay, Diệp tam thiếu lạnh lùng nói: “Biết em là người phụ nữ của anh, bọn họ nhìn thấy không tránh còn lao tới chắc?”
Trình An Nhã, “…”
Hai người ăn trưa xong, ra khỏi nhà hàng tình cờ gặp chủ tịch của Hoa Vân, một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, có cảm giác thấp bé nhanh nhạy, nhìn có vẻ rất anh minh nhưng bộ vest này mặc trên người ông ta có chút lố.
Ông ta nhìn thấy Diệp tam thiếu và Trình An Nhã liền nói chúc mừng trước, Diệp tam thiếu bắt tay ông ta, hai người cũng hàn huyên, Trình An Nhã không quen ông ta, chỉ gật đầu chào, rất ít lời.
Vị chủ tịch này rất thích cà kê, anh mà nói ăn cơm, ông ta chắc chắn sẽ hỏi địa điểm, món ăn, mùi vị để bản thân tự đế thưởng thức, Diệp tam thiếu nói bừa cùng Trình An Nhã ra ngoài bàn công việc.
Vị chủ tịch kia liền tán tụng Diệp tam thiếu quả là chăm chỉ, sắp kết hôn tới nơi rồi còn thân chinh đi bàn công việc, Trình An Nhã bịt mồm cười, việc này với chăm chỉ có liên quan không? Anh không kết hôn cũng phải bàn công việc, đay chẳng phải là công việc của anh sao?
Diệp tam thiếu cũng chẳng buồn bận tâm, kéo Trình An Nhã nói tạm biệt liền đi thẳng, Trình An Nhã cười suốt dọc đường về, Diệp tam thiếu đi được một đoạn mới phản ứng lại, “Ông ta đang khen anh sao? Đến toilet anh còn thân chinh đi, bàn chuyện không thân chinh đi được sao?”
Trình An Nhã phì cười, Chúa ơi, so sánh của anh quả là hình tượng.
“Ông chủ tịch này phải chăng thấy anh nên giật mình, nói chuyện chẳng có đầu có đũa, nịnh nọt đâu đâu, chẳng qua là nói nhăng nói cuội cho qua chuyện.”
“Mấy hộ giàu sổi đều vậy.”
“Em cũng muốn làm hộ giàu sổi, sướng biết bao, sau một đêm có bao nhiêu là tiền.” Trình An Nhã vô cùng ngưỡng mộ, đây là một cách xưng hô rất có nghệ thuật, mặc dù rất nhiều người nói giàu sổi thế nọ thế kia, thực ra trong lòng cực kỳ muốn làm hộ giàu sổi.
“Em chả là giàu sổi còn gì, tiền của anh không tính, thêm tiền của con trai vào, em còn muốn giàu sổi đến mức nào nữa?” Diệp tam thiếu lườm cô.
Trình An Nhã cười lớn, trên đường về công ty cả hai cười nói rộn rã.
Công việc gần đây không nhiều, lượng công việc của Trình An Nhã cũng nhẹ, một buổi chiều nhàn tản, cùng với bốn mỹ nữ buôn dưa, sau khi tan ca, hai người cùng về nhà.
“Đi siêu thị mua thực phẩn, tối nay chúng ta tự nấu cơm.” Ninh Ninh và ông Trình đi suối nước nóng Quan Đườngg nghỉ dưỡng, đầu bếp cừ đi mất rồi, Diệp tam thiếu đành đưa Trình An Nhã đi siêu thị mua thức ăn.
Món ăn mà anh biết làm không nhiều, Trình An Nhã lại chỉ thích món ăn Trung Quốc, sau một hồi suy nghĩ, anh hỏi bít tết có được không? Anh còn chưa biết nấu món ăn kiểu Trung, không dám thể hiện.
“Được thôi.” Cô hiếm có tốt bụng không gây khó dễ cho anh, hai người cùng chọn thức ăn, lại mua thêm ít rau sống, lại xách thêm một cân táo đỏ về nhà. Diệp tam thiếu xưa nay rất thích phóng nhanh, nhưng từ khi ghế phụ có thêm cô, anh lái xe trở nên cẩn thận hơn, rất có quy tắc, nhớ năm xưa Diệp tam thiếu thường xuyên vượt đèn đỏ khiến cảnh sát giao thông thành phố A vô cùng đau đầu.
Về đến nhà thay quần áo xong anh đã bắt đầu bận rộn trong bếp, Trình An Nhã cười, “Thật không cần giúp đỡ sao?”
“Anh có thể tự làm được.”
Cô vẫn cứ chui vào bếp, thái rau, nghiền tỏi.v.v. cô vẫn làm được.
“Bà xã ngoan ghê.” Anh cười nhẹ, thơm lên môi cô, Trình An Nhã đỏ mặt đẩy anh ra, hai người vừa làm vừa đùa giỡn, nấu xong một bữa tối rất thịnh soạn.
Sau khi bày bít tết, anh bắt đầu xếp bàn ăn một cách độc đáo, Trình An Nhã ngắm nhìn hoa tươi, nến, rượu vang, không khí này thành bữa tối lãng mạn dưới nến rồi.
“Hôm nay là ngày gì vậy?”
“Một ngày đặc biệt.” anh cười, rót rượu cho cô, chưa uống mặt đã ửng hồng, cô càng tò mò hơn.
Anh nói, ăn phong cách Tây quan trọng là không khí, vừa hay Ninh Ninh không có nhà, cần phải biết hưởng thụ cuộc sống, tục gọi đây là phong cách tiểu tư sản.
“Mùi vị cũng tạm được chứ?”
“Ừm, mùi vị không kém Ninh Ninh nấu, ngon lắm.” Cô khen ngợi, Diệp tam thiếu mỉm cười, ánh đèn mờ tối, dưới ánh nến, khuôn mặt cô rạng ngời như hoa, có một vẻ quyến rũ đặc biệt.
Ngắm người đẹp dưới ánh nến, càng hơn lúc bình thường ba phần, quả nhiên không hề già.
“Chỉ nhìn em làm cái gì?” Cô bị anh nhìn đến mức như ngồi trên thảm đinh, tim hơi run, nâng cốc, uống một ngụm rượu nhỏ, che đi chút e thẹn trong mắt.
“Em đẹp mà.” Anh cười nhẹ, tiếp tục cắt bít tết như không có gì xảy ra.
Cô có chút bàng hoàng, anh rất ít khi khen cô đẹp, bàng hoàng một chút, nghe xong trong lòng như nở hoa.
Bữa cơm này ăn rất ngon miệng.
Sau khi ăn xong, cô muốn về phòng lên mạng nhận email, Diệp tam thiếu lại kéo cô ở lại phòng khách xem ti vi.
“Anh hôm nay lạ quá đi, bình thường anh đâu có xem ti vi.” Trình An Nhã nghi hoặc nhướn mày, hôm nay không biết là cơn gió gì thổi nữa?
“Em không cảm thấy xem ti vi là một hình thức hưởng thụ không khí gia đình sao?” Anh ôm cô, bắt cô ngồi lên đùi, cô muốn giãy giụa, nhưng lại bị anh dùng lực trấn áp.
“Đúng là hưởng thụ, nhưng trước đây em và Ninh Ninh xem ti vi anh thường hay bảo là nhàm chán.” Cô véo anh một cái, bao nhiêu lần cô muốn lôi anh cùng xem ti vi mà không được như ý.”
“Ai bảo mẹ con em đều thích xem mấy bộ phim sến sẩm chứ.”
“Vậy thì hết cách, chất lượng phim truyện bây giờ không bằng trước kia, càng xem càng sến, sến chính là điểm thu hút khách, nếu có thể xem và cảm thấy thú vị là được, đừng yêu cầu quá cao.” Cô bỉ thị anh, câu chuyện của họ cũng rất sến, nếu đóng phim có khi còn sến hơn cả sến.
Điều này nói lên vấn đề gì?
Sến chính là kinh điển.
“Biết rồi, biết rồi, sau này anh sẽ xem cùng mẹ con em.” Anh liên tục xin tha, ngồi xem một lúc, anh nói, “Thực ra anh cũng rất thích cuộc sống như vậy, bất luận về muộn thế nào cũng có một ngọn đèn đang chờ mình, về nhà có người nói một câu, về rồi à? Ăn cơm có người gọi một tiếng, ăn cơm rồi. Trước đây anh nghĩ quân tử không được xuống bếp, bây giờ nấu cơm cũng rất tâm cam tình nguyện, chỉ cần mẹ con em ở bên cạnh, anh tình nguyện cả đời nấu cơm cho hai mẹ con, cả đời cùng hai mẹ con xem phim sến.”
Trong lòng cô cảm thấy hơi chua xót, cúi xuống cười nhẹ, nghịch ngợm nháy nháy mắt, “Đây coi như là cầu hôn sao?”
“Em có thể đắc ý hơn chút nữa.” Anh khẽ hừ.
Cô ôm cổ anh cười rất đắc ý, sai khi cười chá, cô nói: “Anh có hai mẹ con em cả đời.”
Hai người như những cặp vợ chồng thông thường khác ngồi xem ti vi một lát, Trình An Nhã cảm thấy nhàm chán, đến chương trình thời sự quốc tế, cô hỏi, “Đổi kênh đi, anh muốn xem gì?”
“Anh đang chờ một bộ phim hoạt hình.” Anh ôm chặt cô vào lòng.
Thế giới này huyền ảo rồi.
Diệp tam thiếu, một gã đến cả Shin cậu bé bút chì cũng không biết là ai có một ngày đột nhiên nói anh đang chờ một bộ phim hoạt hình, đây là một câu nói gây shock biết chừng nào, ngoại trừ hoang tưởng, cô không có ý nghĩ nào khác.
Trình An Nhã nghi hoặc giơ tay lên, sờ trán anh, không sốt mà.
“Vẻ mặt đó của em là có ý gì?”
“A Sâm, anh không sốt chứ? Anh xem phim hoạt hình gì chứ, em xem anh đến hoạt hình là gì còn không biết.” Trình An Nhã nói rất thật thà, Diệp tam thiếu khóe môi co giật, hôn cô một cái thật dữ dội.
“Ngậm mồm!”
Cô rất nghe lời, ngậm mồm ngay lập tức, xem một hồi, Trình An Nhã lại giơ tay, rụt rè hỏi: “A Sâm, đây là kênh của quốc tế MBS.”
“Anh biết.” Diệp tam thiếu điềm nhiên trả lời, nếu như Trình An Nhã tinh ý sẽ thấy tai của anh đang đỏ ửng, anh đây là đang nỗ lực giải vờ điềm nhiên.
Nhưng lúc này nghi vấn của cô rất lớn, cô lại giơ tay, “Anh có lẽ không quên rằng kênh quốc tế MBS là của nhà chúng ta.”
“Em nói huyên thuyên nhiều vậy.” Diệp tam thiếu hung hăng trợn mắt.
Trình An Nhã rất muốn cho anh một đấm, anh còn là chủ tịch tập đoàn quốc tế An Ninh kìa, đế kênh truyền hình của công ty mình lúc này phát cái gì cũng không biết, làm quái gì có hoạt hình cho anh xem chứ.
Trình An Nhã mỉm cười hỏi: “Chủ tịch, thân là thư ký của anh, em bắt buộc phải nhắc nhở anh một chút, bây giờ là giờ vàng, kênh quốc tế MBS sẽ phát chương trình vàng, ‘Bước tới hạnh phúc’ ạ.”
Nói đến chương trình vàng ‘Bước tới hạnh phúc’ của kênh quốc tế MBS, tỉ lệ người xem rất cao, thời gian này bình quân khoảng %, thời điểm cao nhất là %, đây là một trong những tiết mục thành công nhất của quốc tế MBS trước đây, mà nay là tập đoàn quốc tế An Ninh.
“Chuyển kênh đi.” Cô mỉm cười đề nghị.
Diệp tam thiếu không để ý lời cô, nói ngậm miệng lại ôm cô tiếp tục xem.
Trình An Nhã vô cùng băn khoăn, sau đó cô phát hiện đối với Diệp tam thiếu chỉ cần có người có tiếng đối với anh đều là xem, cô cũng chiều theo ý anh, thế nhưng khi đến chương trình ‘Bước tới hạnh phúc’.
Trình An Nhã sững sờ.
A a a a a a…
Diệp tam thiếu điềm đạm quay mặt đi, trên mặt từ màu hồng chuyển sang đỏ ửng.
MC vẫn là MC nổi tiếng, thế nhưng chương trình ‘Bước tới hạnh phúc’ hôm nay có chút khác biệt, quả nhiên như Diệp tam thiếu nói, là một bộ phim hoạt hình.
Bộ phim hoạt hình này có rất nhiều nhân vật, trong đó chủ yếu là một nam một nữ, một đứa trẻ, hình ảnh cartoon hoàn toàn mô phỏng người thật, vô cùng sống động. Trình An Nhã như nhìn thấy chính là Diệp tam thiếu, cô và cả Ninh Ninh nữa đã nhảy lên màn hình rồi.
Trình An Nhã lại một lần nữa huyễn hoặc rồi.
A a, đây rốt cuộc là tại sao?
Cô túm lấy cổ áo Diệp tam thiếu, “Đây rốt cuộc là như thế nào?”
Diệp tam thiếu điềm nhiên đẩy cô ra, “Tiếp tục xem.”
Trình An Nhã xem mà không ngớt kinh ngạc, đây chính là bộ phim kể lại quá trình từ khi anh và cô quen biết cho đến khi yêu nhau, để cho cách tình tiết liên kết thuận lợi, phía trước đúng là có đoạn hai người lúc niên thiếu yêu nhau nhưng lại phải phân ly, bảy năm sau về nước, Ninh Ninh bán cô vào MBS, cô và Diệp tam thiếu gặp lại nhau cho đến bây giờ, tất cả từng chút từng chút một đều được anh bê lên phim.
Trong đó lời thoại giữa bọn họ đều đến từ lời thoại ở ngoài của họ, đến cả hình tượng Louis tóc vàng mắt xanh cũng rất giống thật, anh sử dụng hình thức kể chuyện hài, đến cả trong ngày sinh nhật cô, anh bày trò lừa Cố Hiểu Thần, lừa mấy người bán hàng rong có quản lý đô thị đều xuất hiện…
Đây là bộ phim chủ đề tình yêu rất ấm áp cảm động khiến người xem rơi lệ.
Trong đó có không ít chỗ gây cười, khiến người xem trong lúc xót xa lại ôm bụng cười, Trình An Nhã xem cũng thấy cảm động, tâm trạng phức tạp.
Chương trình ‘Bước tới hạnh phúc’ kéo dài phút, bộ phim này kéo dài h.
Lồng tiếng rất độc đáo, gần giống tiếng của Diệp tam thiếu và Trình An Nhã.
Đến đoạn cuối, là một cảnh thế này, ngoài biệt thự của họ là hàng ngàn hàng vạn đóa hoa hồng đẹp đến kinh tâm động phách, Diệp tam thiếu mặc một bộ vest đứng trong vườn hoa, nở một nụ cười nhẹ nhàng, khiêm nhường như ngọc, tựa một vị hoàng tử bước tới từ ánh trăng.
“Trình An Nhã, bản thiếu gia lần đầu tiên làm một việc mất mặt như vậy, em phải khắc ghi vào trong não cho anh. Em muốn có một màn cầu hôn độc nhấ vô nhị, anh cho em một màn cầu hôn độc nhất vô nhị, đây là quá trình bảy năm từ khi chúng ta quen biết đến khi yêu nhau. Có nụ cười và nước mắt, có ngọt ngào và bi thương, bây giờ sau cơn mưa trời lại sáng, chỉ còn lại happy ending.”
“Từ khi gặp được em, cuộc đời anh mới được cứu rỗi, em là ánh sáng cả cuộc đời anh, là tất cả sự ấm áp của anh. Anh thật sự hi vọng, trong mỗi ngày sau này, chúng ta đều có thể sống bên nhau, khi mệt có em bầu bạn, khi vui có em chia sẻ. Một người đàn ông cả đời ít nhất phải tặng một đóa hoa hồng cho người con gái mà anh ta yêu, mới có thể khiến cô ấy cảm động, hoa hồng đỏ đại diện cho tình yêu. Mỗi ngày một đóa, anh đem số hoa hồng tặng cho em cả đời đều tặng hết rồi, em có thể rút theo kỳ hạn thấu chi tiêu sài. Anh hi vọng có thể khiến em cảm động vì anh mà chịu mặc váy cưới.”
“Em từng nói nếu có người dùng đóa hồng để cầu hôn em, em sẽ lấy người đó, đây là lần thứ hai anh tặng cho em đóa hồng, Trình An Nhã tiểu thư, em lấy anh nhé!”
Cô không rõ trong lòng là cảm xúc gì, chỉ cảm thấy mắt đau nhói, mười ngón tay nắm chặt tay áo Diệp tam thiếu, bộ phim đã đi đến hồi kết, trong biển hoa hồng xuất hiện một cây đàn dương cầm.
Anh mặc bộ lễ phục màu trắng, ngồi trước đàn dương cầm, đánh khúc ‘Thư gửi Elise’, thời gian lập tức thay đổi, ánh nắng trở thành ánh trăng, ánh trăng sáng chảy xuống một biển hoa hồng, anh phong lưu tuyệt đỉnh, thần sắc điềm tĩnh, ánh mắt thâm tình, trên môi anh nở một nụ cười nhẹ nhàng, chăm chú ngồi bên cây đàn, những ngón tay dài và mảnh tuôn ra những giai điệu của tình yêu.
Anh đẹp như bạch mã hoàng tử bước ra từ trong thần thoại Hi Lạp.
Cô nhớ có một lần, hai người tham gia một buổi tiệc, có một quý công tử đã đàn bản nhạc này cho người con gái mà anh ta yêu nghe, bọn họ trở thành tiêu điểm của buổi tiệc ngày hôm đó.
Cô nói quý công tử đó thật lãng mạn, đàn cũng rất hay, lại còn rất đẹp trai, đối với bạn gái lại thâm tình, nếu như cô là cô gái đó chắc chắn cả đời không bao giờ thay đổi hay rời xa.
Anh rất không vui, lúc đó nói thế nào ấy nhỉ, bản nhạc này anh ta đàn không đúng, cảm giác mất hết, cô còn cười anh, bảo anh đang đố kỵ à?
Anh túm lấy cô xử cho một chặp.
Nếu như không phải bản nhạc này, cô đã quên mất câu chuyện này, không ngờ anh vẫn còn nhớ, thật sự đàn cho cô nghe, trong giai điệu dịu dàng êm ái, cô ngửi thấy hương vị của tình yêu.
Khoảnh khắc này, cô là công chúa của cả thế giới.
“Lấy anh nhé, Trình An Nhã tiểu thư.” Bản nhạc kết thúc, bạch mã hoàng tử đứng dậy, phong độ bất phàm, đẹp trai tựa tiên nhân, khiến người ta không dám báng bổ, cô chỉ cảm thấy có cái gì đó từ trong kẽ mắt rơi xuống.
Ban đầu, cô cảm thấy rất kinh ngạc, cầu hôn không cần thiếu phải chấn động cả thành phố như thế, lần này phát sóng trực tiếp, một nửa số khán giả trong cả nước đều tận mắt chứng kiến màn cầu hôn độc đáo này. Cô chỉ càm thấy rất điên cuồng, rất kích thích, rất không biết làm thế nào, có nộ, có hỉ, có kinh ngạc, trong lòng không rõ là hương vị gì, nhưng nhìn lại cả chặng đường mà hai người đã đi qua, nghe lời cầu hôn của anh, nghe bản nhạc ‘Thư gửi Elise’, cô chỉ cảm thấy rất cảm động.
Nếu nói về vua lãng mạn, ngoài anh ra không còn ai khác.
Anh nói, cái gì thuộc về cô, anh sẽ không để cô thiếu.
“Lấy anh nhé, Trình An Nhã.” Anh ôm cô, thì thầm bên tai cô, giọng nói thấp trầm mà thâm tình chứa đựng tất cả mọi điều, hơi nóng ập đến bên tai cô, làn da nổi lên một lớp hông nhạt.
Ngón tay mảnh và dài lau đi nước mắt trên mặt cô, yên lặng chờ câu trả lời của cô.
Cô khóc, điên cuồng gật đầu, xoay người hôn lên môi anh, đây là hoàng tử của cô, lần đầu tiên cô cảm thấy hóa ra cô bé Lọ Lem cũng có ngày trởi thành công chúa, công chúa được người ta chú ý nhất.
Tất cả những điều này đều là do anh mang đến cho cô.
Đây là ký ức hạnh phúc nhất, đẹp nhất, sẽ không phai màu theo năm tháng.
Mỗi lần nhớ lại, chắc chắn sẽ cảm động vô cùng.
“Em đồng ý!” Nước mắt rơi vào khóe môi, tỏa ra hương vị ngọt ngào, bây giờ cô mới biết nước mắt trong tim khi đẹp nhất cũng có hàm lượng đường bên trong.
Diệp Sâm, Diệp Sâm, cả cuộc đời này gặp được một người như anh, yêu thương anh, cô đã đủ hạnh phúc một đời, cho dù là chết cô cũng cam lòng.
Làm sao cso thể không yêu cơ chứ?
Cô nhớ lại bảy năm trước khi vứt lại từ tệ, rồi bỏ trốn, ấn tượng của cô giành cho anh chỉ dừng lại ở tàn ác, dã thú mà thôi, bảy năm đó từ khuôn mặt của Ninh Ninh mới chỉ nhớ lại bóng dáng mờ ảo của anh.
Lần thứ hai gặp lại, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, xảy ra biết bao nhiêu là chuyện. Mỗi một việc đều khiến người ta không kịp phòng bị, từng bước từng bước khiến họ xích lại gần nhau, khi mới về nước, cô chưa từng nghĩ rằng, cô sẽ cùng ba của Ninh Ninh viết lên khúc nhạc tình yêu.
Khi vừa đặt chân vào MBS cô cũng chưa từng nghĩ rằng, cô sẽ yêu anh chàng lòng dạ đen tối lạnh lùng ấy.
Không chỉ yêu mà còn ngoài anh ra sẽ không yêu ai.
Cô vừa cười vừa khóc, không biết nên làm gì, anh mỉm cười, dịu dàng nhìn cô, hôn đi những giọt nước mắt trên mặt cô, phụ nữ cả đời rồi cũng sẽ có một khoảnh khắc như vậy, bất kể là người phụ nữ đó thông minh điềm tĩnh như thế nào, cũng sẽ có một lần mất kiểm soát.
Hạnh phúc dường như muốn trào lên phá tan lớp màng mỏng manh trong tim, không thể chứa đựng được nữa, trải qua bao trắc trở cuối cùng đã đến điểm xuất phát của hạnh phúc, trong câu chuyện cổ tích, hoàng tử và công chúa rồi sẽ hạnh phúc bên nhau.
Cô bé Lọ Lem rồi cũng sống hạnh phúc bên hoàng tử, nhưng không ai hay biết, cô bé Lọ Lem biến thành công chúa liệu có thể hạnh phúc như vậy cả đời được không, hoàng tử có thể cho cô cả đời không lo lắng ưu phiền được không?
Cô đang nghĩ, cô cũng là cô bé Lọ Lem, nhưng cô nhất định có thể tiếp tục hạnh phúc như vậy.
Bởi vì Diệp Sâm là hoàng tử không gì là không thể.
“Làm sao anh lại nghĩ ra chiêu này?” Cô lau nước mắt hỏi, không có một chút dấu hiệu nào, cô và anh cùng đi làm, hết giờ cùng đi về, gần như lúc nào cũng ở cạnh nhau, anh bảo người ta chế tác bộ phim hoạt hình này lúc nào cô cũng không hề hay biết.
Cô cũng không biết anh đi ghi hình cảnh quay cuối màn cầu hôn ấy lúc nào, còn cảnh đánh đàn nữa, anh không tiết lộ chút nào, nếu không phải cô có một trái tim mạnh mẽ có lẽ chiêu này đã khiến cô ngất đi rồi.
Chợt nhớ ra mấy ngày trước cô gặp mấy người ở phòng truyền thông, có đạo diễn, có chế tác, có giám đốc, ai cũng cười cười, nhìn thấy cô thì chuồn mất, hóa ra là vì chuyện này?
Lúc Diệp tam thiếu làm như vậy, với bọn họ mà nói, đúng là rất cảm động, nhưng cũng kỳ kỳ làm sao, dù sao thì anh cũng là mẫu người đàn ông lạnh lùng vô tình, trong lòng nhân viên của tập đoàn quốc tế An Ninh, chủ tịch tồn tại như một thần thoại, đột nhiên trở nên lãng mạn, đúng là rất kỳ lạ. Hơn nữa, bộ phim hoạt hình này còn chọn thời điểm giờ vàng của kênh quốc tế MBS để phát sóng.
Hiệu quả chấn động không cần phải nói.
“Chiêu này không hay sao?” Diệp tam thiếu cười hỏi, “Ít nhất là em cảm động đến phát khóc, đáng rồi.”
Vì một màn cầu hôn đặc biệt, anh đọc hết tất cả những tiểu thuyết mà cô yêu thích, đặc biệt chỉ chọn những cảnh cầu hôn, lại yêu cầu đạo diễn đài quốc tế MBS chọn từ trong các bộ phim nổi tiếng trên thế giới ra một trăm màn cầu hôn kinh điển để anh xem.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra cách hay, bởi vậy anh gọi điện cho bạn thân nhất của cô, Lý Vân, Lý Vân nói, anh cứ tìm chỗ nào thông tục, chỗ nào phô trương, chỗ nào chấn động thì anh làm.
Anh nghĩ suốt một đêm, cuối cùng nghĩ ra cách này, tuyệt đối chưa từng có trong lịch sử.
Nửa tháng gấp rút hoàn thành bộ phim này, không dễ dàng gì, phòng truyền thông tất cả tăng ca, vừa phải chân thực lại vừa phải đặc sắc, bọn họ phải vắt óc suy nghĩ khó khăn lắm mới hoàn thành bộ phim này.
Đưa Diệp tam thiếu xem xong có mấy chỗ anh không hài lòng phải sửa đi làm lại.
Cuối cùng quyết định hôm nay lên sóng, cho cô một bất ngờ thú vị.
Anh nhoẻn cười, hôn lêm môi cô thần nồng nàn, cô cũng hồi ứng nhiệt tình, hai làm môi như dính chặt vào nhau không thể tách rời.
“Có vui không?” Diệp tam thiếu buông đôi môi bị anh hôn đến mức có chút sưng đỏ, cười hỏi, cô có vui hay không là điều anh quan tâm nhất, anh dốc hết tâm trí cũng chỉ để đổi lấy một giọt nước mắt, một nụ cười tươi của cô.
Cô gật đầu, rất vui.
Cảnh tượng này cô có thể tận hưởng cả cuộc đời, đúng như anh đã nói, nếu như hoa hồng có thể nhận trước sau đó định kỳ rút, cả đời cô dùng cũng không hết.
Bốn cánh môi lại gắn chặt vào nhau, anh ấn cô vào lòng ghế sofa, đang định cởi áo sơ mi, chuông điện thoại liền vang lên, giọng Lưu Tiểu Điềm truyền tới, “Chủ tịch, tổng đài của chúng ta sắp nổ rồi.”
Việc Diệp tam thiếu cầu hôn vô cùng chấn động, đặc biệt là thành phố A, việc này lan truyền ầm ĩ khắp mọi hoang cùng ngõ hẻm, màn cầu hôn độc nhất vô nhị này lập tức trở thành trào lưu lúc bấy giờ.
Trên các báo lớn, các kênh truyền hình thi nhau phát sóng, liên tiếp ba ngày, đường dây nóng gọi đến tập đoàn quốc tế An Ninh như sắp nổ tung, đua nhau chúc mừng Diệp tam thiếu và Trình An Nhã có thể bên nhau trọn đời, có một bộ phận lớn hỏi tập đoàn quốc tế An Ninh có thể chế tác những bộ phim tương tự để phát sóng không.
Hỏi gì cũng có, nhân viên trực tổng đài mất cả tiếng, có người thực sự không chịu đựng nổi, dứt khoát rút dây điện thoại ra, nghỉ một lúc lại trả lời tiếp.
Mấy người bạn chí cốt của Diệp tam thiếu cũng gọi điện đến, Đường tứ thiếu vừa gọi đã mắng xối xả, Diệp tam thiếu làm vụ cầu hôn hoành tráng như vậy, bạn gái anh ta nói trừ phi anh ta làm một màn cầu hôn độc đáo hơn của Diệp tam thiếu, nếu không kết hôn miễn bàn.
Anh kêu khổ ầm ĩ, đổ cho Diệp tam thiếu hại người.
Còn bên Trình An Nhã, Lý Vân cũng gọi điện đến, nói là rất kinh ngạc, mẹ cô hôm qua xem chương trình xong nói, đó chẳng phải là An Nhã sao? Sao lại lên ti vi rồi? Lúc đó cô đang gọt táo, vừa nhìn chương trình đã bàng hoàng, chỉ cảm thấy rất huyễn hoặc, xem xong thì cảm động rơi nước mắt.
“Sau này mình bắt Cố Tần Sinh làm như vậy, nếu không không cần kết hôn nữa.” Lý Vân dứt khoát nói. Trình An Nhã bối rối, Diệp tam thiếu đúng là hại người không ít, bây giờ hại người ta tình nhân không kết hôn, anh chẳng phải thành tội nhân rồi sao?
Một nhân viên kế hoạch của phòng truyền thông tập đoàn quốc tế An Ninh đưa ra ý kiến làm chương trình “Lời cầu hôn phi thường”, mỗi tuần một kỳ, sản xuất các bộ phim hoạt hình như thật cho những cặp đôi sắp kết hôn, chiếu trên ti vi, đây chắc chắn sẽ lại là một chương trình ăn khách của tập đoàn quốc tế An Ninh, không cần nghĩ cũng có thể thấy tỉ lệ xem sẽ cao ngất ngưởng.
Diệp tam thiếu đã vung bút, chuẩn không cần chỉnh.
Cho nên phòng truyền thông đều bận rộn cả lên, giám đốc phòng truyền thông triệu tập hội nghị, nghiên cứu vấn đề sản xuất chương trình mới, cơ bản đã xác định tên chương trình là “Lời cầu hôn phi thường”.
Tập đoàn quốc tế An Ninh có đạo diễn, có nhà sản xuất, điều kiện đầy đủ. Chương trình này quả thật rất hốt bạc, người khác cầu hôn yêu cầu thiết kế một bộ phim hoạt hình như vậy, chắc chắn là đối phương chi tiền, tập đoàn quốc tế An Ninh sản xuất cho họ, chiếu trên ti vi, đài truyền hình cần gì, chính là lượng người xem.
Theo một thống kê hoàn chỉnh, ngày chương trình phát sóng, tỉ lệ người xem đạt %, ngày hôm sau phát lại vào giờ vàng, tỉ lệ người xem đạt mức kỷ lục %, châu báu ở trước, chương trình này dù thế nào cũng sẽ không kém.
Hơn nữa lại có ý nghĩa và mới mẻ.
Thông tin vừa truyền ra, lại có bộ phim của Diệp tam thiếu và Trình An Nhã gây thanh thế, có thể nói chưa lên sóng đã nổi tiếng nửa vùng trời, thông tin vừa truyền đi, tập đoàn quốc tế An Ninh đã nhận được mấy cuộc điện thoại yêu cầu, thi nhau muốn tham gia chương trình này.
Bởi vì chương trình còn khá mới, mọi người chỉ đành thôi thúc, phương án cụ thể còn phải đợi Diệp tam thiếu phê duyệt, tính đại khái khoản tiền này sẽ tốn không ít, hơn nữa cũng không phải cặp vợ chồng nào cũng được tiếp nhận, anh phải đảm bảo câu chuyện đặc sắc thì mới thu hút người xem.
Trình An Nhã đã nhìn thấy tiềm lực phát triển của chương trình này trong tương lai, cô cảm thấy đám nhân tài trong tập đoàn quốc tế An Ninh đầu óc cực kỳ nhanh nhạy, chương trình mới phát sóng hai ngày đã nghĩ ra một ý tưởng hay như vậy, chỉ là tiền đầu tư cao, tương đương với mua đứt luôn h trong giờ vàng của đài quốc tế MBS.
Các thông tin khác phần lớn đã bị gác ra ngoài cửa, phòng truyền thông và Diệp tam thiếu đang tính toán làm sao để phù hợp với phần lớn người tiêu dùng.
Trình An Nhã auy nghĩ, đây chính là hiệu ứng của người nổi tiếng nên mới có tỉ lệ người xem cao như vậy.