Trình An Nhã lên lầu, mở cửa, bật đèn.
Cô dựa vào cửa, thở ra một hơi dài, thật là mệt.
Diệp Sâm, Dương Triết Khôn, mỗi người đều khiến cô rất mệt, rất mệt…
“Mami, mẹ lại có vẻ mặt bị chà đạp, tội nghiệp quá, tội nghiệp quá…” Ninh Ninh mặc chiếc áo ngủ Hoạt hình đáng yêu, tay bưng một cốc sữa nóng, dựa vào tường tặc lưỡi nói.
Nhìn Diệp Sâm thu nhỏ này, Trình An Nhã có ảo giác thời gian và không gian đảo loạn.
Đột nhiên cô nheo mắt, đá giày, bước tới túm lấy cổ áo Ninh Ninh, “Mấy giờ rồi? còn chưa đi ngủ, không muốn sống nữa à?”
“Nhẹ thôi, nhẹ thôi, mami, thục nữ chút…” Ninh Ninh nũng nịu dụi vào ngực cô, cười hì hì nói: “NR mới thay hệ thống phòng ngự mới, con đi khiêu chiến chút ý mà.”
Trình An Nhã không biết nói gì, con trai cô cái gì cũng tốt, chỉ có điểm này là không ra sao, tuổi còn nhỏ đã ngông cuồng đến mức khiến người khác phải ngứa răng ngứa lợi,
lại còn có thể cười một cách tao nhã đến thế.
Tính cách cổ quái như vậy, tuyệt đối không phải di truyền từ cô.
“Khiêu chiến cái con khỉ, con là thành phần quá khích chắc?” Trình An Nhã vỗ lên đầu Ninh Ninh, “Tiểu tử thối, con ngoan ngoãn một chút cho mẹ nhờ.”
Năm Ninh Ninh năm tuổi đã thể hiện thiên phú công nghệ siêu cấp khiến người khác phải lác mắt, cậu thường xuyên đi khiêu chiến hệ thống tường lửa của người ta, khi còn ở Anh, có lần An Nhã cùng Kroos đi dự một buổi tiệc của giới thương nghiệp, kết quả bị người tình của anh ta hất rượu vào người.
Trong một tuần lễ, Ninh Ninh đã nhẹ nhàng phá hủy hệ thống tường lửa nội bộ của GK đến ba lần, Kroos thay đổi lần nào, cậu phá hủy lần đó, còn ngông cuồng đến mức để lại trên màn hình máy tính văn phòng của Kroos hình một con heo màu hồng đang lắc lắc mông kêu ụt ịt.
Chú đúng là gà mờ.
Màn hình đen thui, một chú heo màu hồng từ trong miệng nhả năm chữ vàng lấp lánh đó, khiến Kroos tức đến méo cả gương mặt tuấn tú.
Trình An Nhã biết, con trai cô có thể liệt vào danh sách Hacker siêu cấp nhất trên thế giới rồi, cậu còn tự sáng lập ra một hộ thống trò chuyện, trong đó có một nhóm tên là
“Biến thái tập hợp địa”, nghe nói toàn quỷ tài trên toàn thế giới.
“Biết rồi, biết rồi…mami, có ai bắt nạt mẹ à? Nói cho còn biết, con giúp mẹ chơi hắn đến chết.”
“Miễn đi, ỷ mình có tài bắt nạt người khác có phải không?”
“Phải thì đã sao? Có bản lĩnh cho hắn bắt nạt lại.” Khẩu khí non nớt không phải tao nhã bình thường, không phải ngông cuồng bình thường. Trình An Nhã im lặng.
“Mami, sếp của mẹ gọi mẹ ra, tại sao đưa mẹ về lại là chú Dương?”
“Tình cờ gặp thôi.”
“Ồ, đúng là… phim Hàn.”
“Con nói cái gì?”
“Không có gì, buồn ngủ quá, buồn ngủ chết mất, con phải đi ngủ đây, chúc mami ngủ ngon.” Ninh Ninh uống xong cốc sữa, nhét cốc vào tay Trình An Nhã , lướt vào phòng, đóng cửa.
Sau khi hóng hớt xong, chỉ là một bộ phim Hàn, thật là nhạt nhẽo.
Đi ngủ.
Trình An Nhã “…”
Ngày hôm sau đi làm, Diệp Sâm vẫn lạnh lùng như ngày thường, ánh mắt thêm phần hàn khí, chỉ cần người đứng ở đó, cả tòa MBS liền đóng băng.
Phòng thư ký vẫn bận rộn như cũ, cô bận đến mức như quay chong chóng, sắp xếp lịch trình hợp lý, đối phó với nhân tình của Diệp Sâm, điện thoại tiếp không hết, công văn xử lý không hết, hai bàn tay cô gần như không hề dừng lại.
Điện thoại của Diệp Sâm, lần thứ sáu gọi cô vào.
“Thời gian buổi tối để trống.” Diệp Sâm không cả ngẩng đầu, lạnh lùng phân phó,
“Theo tôi dự một buổi tiệc.”
Trình An Nhã hơi sững người, cô là thư ký của anh, cùng anh đi giao thiệp là chuyện nên làm. Thế nhưng, đi dự tiệc anh ta nên chọn Vân Nhược hi chứ?
Cô cũng không dám nói nhiều, lui ra ngoài.
Buổi trưa.
Thang máy tầng vang lên tiếng chuông, Vân Nhược Hi đến.
Vân Nhược Hi mặc bộ vest hàng hiệu màu vàng tươi, giày pha lê cao gót màu vàng, trang điểm nhẹ nhàng, cả người nhìn vừa xinh đẹp dịu dàng lại vừa thời trang.
“Chào các cô, tôi đến tìm Sâm.” Vân Nhược Hi mỉm cười chào các thư ký, đi thẳng vào phòng chủ tịch.
Trình An Nhã đứng dậy, mỉm cười, lễ phép nói, “Cô Vân, chủ tịch có dặn bất cứ ai cũng không được làm phiền, cô đợi tôi thông báo một tiếng nhé?”
Vân Nhược Hi sững người, đây là lần đầu tiên có người ngăn cô, cô bất giác nhìn Trình An Nhã thêm một cái, nghe nói, bên cạnh Diệp Sâm xuất hiện một cô thư ký vạn năng, là nhân vật hàng đầu trong giới thư ký Luân Đôn.
Thế nhưng, người xem ra còn quá trẻ, cũng quá đẹp một chút.
Có cảm giác bình hoa di động.
Trong lòng Vân Nhược Hi có chút không vui, Trình An Nhã đã ấn nút thông báo Diệp Sâm, gần đây tính tình anh ta nắng mưa thất thường, cô tốt nhất theo đúng quy định mà làm.
“Vào đi.”
“Cô Vân, xin lỗi đã để cô phải đợi, chủ tịch mời cô vào.”
Vân Nhược Hi ừ một tiếng, lại nhìn Trình An Nhã chăm chăm, cô ta cho người ta cảm giác… thật quen thuộc.
Không nói thêm lời nào, Vân Nhược hi đầy cao quý bước vào văn phòng của Diệp Sâm.
Trình An Nhã như không có việc gì, tiếp tục gõ công văn giấy tờ, mười ngón tay lướt như bay trên bàn phím.
Một lúc sau, Vân Nhược Hi và Diệp Sâm cùng bước ra ngoài, quả nhiên là đôi người ngọc, cả hai sánh vai cùng đi ra ngoài, Diệp Sâm nhìn cô một cái, không nói năng gì.
Khi Dương Triết Khôn gọi điện thoại đến, Trình An Nhã đang chuẩn bị đi ăn trưa với đồng nghiệp, Ninh Ninh đêm qua ngủ muộn, dậy muộn, không kịp chuẩn bị cơm hộp cho cô.
Từ chối lời hẹn với đồng nghiệp, Trình An Nhã xuống lầu.
Chiếc Lamborghini màu đen đỗ bên ngoài tòa nhà của MBS, Dương Triết Khôn ôm một bó hoa hồng lớn, dựa trước xe, nở một nụ cười dịu dàng, ôn nhuận như ngọc.
Trình An Nhã chạy bước nhỏ đến, rất bối rối, “ Anh Triết Khôn, sao anh lại tới đây?”
Lại còn ôm bó hoa hồng, làm cô ngượng chết mất, đang giờ ăn cơm trưa, người ra vào đều là nhân viên của MBS, ánh mắt nhìn bọn họ vừa tò mò vừa mờ ám.
Cô dám đảm bảo rằng lời ong tiếng ve nhất định sẽ bay ngập trời.
Bạn gái của Dương Triết Khôn là thư ký của Diệp Sâm, tin tức này chắc chắn là có tính chấn động như một trái bom.
“Đến mời bạn gái đi ăn cơm.” Dương Triết Khôn dịu dàng mỉm cười, ánh mắt chiều chuộng, nhẹ nhàng ấn bó hoa hồng vào tay Trình An Nhã.
Trình An Nhã cười cũng không được, khóc cũng chẳng xong, Dương Triết Khôn cười nói,
“Anh tìm em có việc, hôm nay là ngày đại thọ của ông nội anh, anh muốn mời em làm bạn nhảy, đi nào, mình vừa ăn vừa nói chuyện.”
“Dương thiếu gia, khác hiếm đây.” Diệp Sâm dừng xe cạnh hai người, cửa sổ kéo xuống, nhìn Trình An Nhã nói, “Cô Trình, công ty là nơi làm việc, muốn trò chuyện yêu đương mời đi nơi khác, đừng ảnh hưởng đến hình tượng MBS, tin tức về hai nhà Diệp Dương đã quá đủ rồi.
Trình An Nhã treo lên nụ cười Trình thức, chết tiệt, chỉ cần cái vẻ muốn ăn đòn đào hoa phóng túng của anh, MBS sớm đã chẳng còn hình ảnh gì rồi, tôi còn lo MBS ảnh hưởng đến hình ảnh thuần khiết của tôi cơ đấy.
Dương Triết Khôn cười hỏi, “Diệp tam thiếu gia, MBS quy định buổi trưa không được ăn cơm tình nhân sao? Tôi chỉ là đến mời bạn gái đi ăn mà thôi. Việc công việc tư lẫn lộn chẳng phải là tác phong của Diệp tam thiếu gia đó sao?”
Ngón tay mảnh và dài của Diệp Sâm tao nhã gõ nhịp trên vô lăng, rất có quy luật, trái tim Trình An Nhã đập mạnh, kéo ống tay áo của Dương Triết Khôn, ra hiệu anh có thể đi rồi.
“Diệp tổng, chúng tôi đi trước, không làm trễ thời gian của anh và cô Vân nữa.”
“Cô Trình, tiệc sinh nhật của Dương lão gia tối nay, cô chuẩn bị cho chu đáo, hi vọng cô thật sự công tư phân minh.”
Nói xong nhấn ga, biến mất trước mặt bọn họ.
“Anh Triết Khôn, thật ngại quá, em không được biết trước.” Trình An Nhã xin lỗi, cô thật sự không biết Diệp Sâm muốn cô đến dự tiệc mừng thọ của Dương lão gia.
“Nếu em đã nhận lời anh ta trước, lần này đành thôi vậy, thời gian còn dài, không vội.”
Ánh mắt ôn nhuận hơi lạnh, đôi mắt ôn nhuận mọi khi thoáng qua một tia sắc lạnh, Diệp Sâm, anh nhất định muốn khiêu chiến sao?
Sau giờ cơm trưa, Trình An Nhã trở về văn phòng, đồng nghiệp của cô đều đã trở về, thấy cô ôm bó hoa hồng, đều vây lại cười nói hóng hớt.
Trình An Nhã khéo léo đánh lạc hướng nhưng bọn họ không chịu, làm loạn cả lên, phòng thư ký lần đầu tiên náo nhiệt như vậy, các cô gái đều cho rằng Trình An Nhã và Dương Triết Khôn tình cảm sâu đậm, đòi cô kể lịch sử tình yêu của hai người.
Đám mỹ nữ này đều là thư ký được lựa chọn kỹ càng của MBS, năng lực xuất chúng, cá tính độc đáo, ai nấy đều thông minh nhanh nhẹn, An Nhã nếu không đáp ứng được lòng hiếu kỳ của bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ truy vấn đến cùng, mấy ngày tới đều không được yên thân.
Trình An Nhã hết cách, đành bịa ra một câu chuyện lãng mạn bịt miệng bọn họ, khiến bọn họ ngưỡng mộ vô cùng, tranh nhau hỏi khi nào hai người kết hôn.
Trình An Nhã trong lòng rên rỉ, quả nhiên cho dù là là người con gái thông minh nhường nào, túm lại một chỗ đều nhiều chuyện.
Đang lúc náo nhiệt, Diệp Sâm và Vân Nhược Hi trở về.
“Các cô làm xong hết việc chưa? Lại còn có thời gian rảnh rỗi trà nước tâm sự cơ đấy, không muốn là thì thu dọn hành lý, đi.” Giọng Diệp tam thiếu lạnh như băng, đám thư ký đang vui cười hớn hở lập tức ngưng bặt, dùng tốc độ nhanh nhất trở về chỗ ngồi.
Ánh mắt lướt qua Trình An Nhã, vừa hay nhìn thấy bó hoa hồng kia, lập tức cảm thấy vô cùng nhức mắt, anh không nói không rằng, đi vào trong văn phòng, đóng cửa rầm một cái.
Vân Nhược Hi kinh ngạc nhìn cánh cửa đóng sập, lại quay sang nhìn Trình An Nhã, bàn tay nắm chặt lại.
Sắp hết giờ làm, cửa phòng chủ tịch bật mở, Diệp Sâm cả buổi chiều không có động tĩnh giờ bước ra với gương mặt trầm mặc, ánh mắt lạnh lẽo, cử chỉ tao nhã, ngũ quan tinh xảo yêu nghiệt nhìn không rõ vui hay giận.
Trình An Nhã biết điều đứng dậy, theo anh ta cùng đi xuống lầu, tại sao gương mặt lại có ít biểu cảm như vậy? thiếu đi mất sợi dây thần kinh nào?
Cô bất giác nghiên cứu cấu tạo gen của Diệp Sâm, mùa hè thế này đi cạnh anh ta thật là… mát mẻ.
Tiệm ONR trên con phố phồn hoa nhất thành phố A, đây là nhãn hiệu hàng xa xỉ của Ý, nổi danh bởi khiêm nhường và xa hoa, lại kết hợp với nguyên tố lãng mạn của Ý, rất được các giai nhân thục nữ yêu thích.
“Anna, cô gái này giao cho em.” Diệp Sâm giao Trình An Nhã cho chủ tiệm, ánh mắt lướt qua Trình An Nhã, dụng ý sâu xa, “Bạn đồng hành của tôi.”
“Rõ rồi, Diệp tam thiếu gia.” Người đẹp chủ tiệm Anna thành thục phóng khóang, bật tay hai cái thật kêu, hai cô gái trẻ trung xinh đẹp trang điểm hợp thời trang đi tới, giúp
Trình An Nhã chọn kiểu làm tóc.
“Chủ tịch, tính vào công phí chứ?” Trình An Nhã mỉm cười ném về phía Diệp Sâm một câu.
Sắc mặt lúc nào cũng lạnh lùng tao nhã của Diệp Sâm cũng phải biến màu một chút, ánh mắt lạnh lẽo quét qua Trình An Nhã, từ trong kẽ răng nhích ra mấy chữ: “Cô nói xem?”
Trang điểm, làm tóc, phụ kiện, giày… nữ giới trang điểm mất rất nhiều thời gian, Diệp tam thiếu đã sớm có chuẩn bị, nhẫn nại đợi cô suốt hai tiếng đồng hồ.
“Diệp tam thiếu gia, xong rồi, anh xem có hài lòng không?” Anna mỉm cười đẩy Trình An Nhã đến trước mặt Diệp tam thiếu, “Nhãn quang của Diệp tam thiếu gia đúng là không tồi, bộ lễ phục này cô Trình mặc vào có hiệu quả tốt nhất, đây là tiểu thư xinh
đẹp nhất mà tiệm chúng tôi từng phục vụ trong nhiều năm qua.”
Diệp Sâm đặt tờ báo xuống, hơi ngước mắt, ánh mắt lạnh lùng, sâu thẳm thoáng qua một nét sững sờ, đôi mắt khẽ nheo lại, ánh lên vài sắc thâm trầm.
Đẹp, quá đẹp.
Chiếc đầm màu xanh nước biển tôn lên thân hình mảnh dẻ mềm mại của cô, tấm lụa dịu dàng quấn quanh người, đường nét lộ rõ, vạt dưới bên phải thiết kế từng lớp bồng bềnh lượn từ phần eo xuống, càng tôn thêm đôi chân dài miên man. Vòng eo thon thả, bên ngực trái còn cài thêm một đóa hồng màu xanh vô cùng độc đáo, lộ ra đôi vai mượt mà, xương quai xanh tinh xảo, thiết kế đầm cúp ngực càng làm nổi bật lên đôi gò bồng đào đầy đặn của cô, đường cong ẩn hiện càng khiến người ta trí tưởng tượng bay bổng.
Bộ lễ phục màu xanh nước biển này, dường như là thiết kế dành riêng cho Trình An Nhã vậy, tôn lên khí chất vừa thanh tân vừa chín chắn của cô, khiến người khác thần hồn điên đảo.
Quả thật là vẻ đẹp có tính áp đảo toàn bộ %.
Trình An Nhã bị ánh mắt của anh nhìn khiến cho có chút không thoải mái, tim đập loạn xạ, mặt bất giác đỏ bừng, đôi mắt lấp lánh thoáng qua một nét ngượng ngùng hiếm có.
“Rất đẹp.”
Diệp tam thiếu một tay giữ eo cô, tà khí nói: “Không được động đậy.”
Một sợi dây chuyền bằng bảo thạch màu xanh lam được đeo lên cổ Trình An Nhã, thiết kế châu rủ trước ngực, cùng với y phục, khí chất càng thêm nổi bật.
Tăng thêm cho Trình An Nhã một nét màu thần bí.
“Cô gái của tôi, đừng để tôi mất mặt đấy.” Diệp tam thiếu rủ rỉ bên tai cô một câu đầy tà khí, lại như không có gì, đẩy cô ra, lịch thiệp nói: “Trình tiểu thư, đi thôi.”
Trình An Nhã cúi đầu nhìn sợi dây chuyền trước ngực, tim lại lỗi một nhịp, thật sự không phải là ảo giác của cô, sợi dây chuyền này chính là trân phẩm số lượng có hạn của MBS – Rose tear.
Công ty đá quý dưới trướng MBS là một trong những mặt hàng kinh doanh chủ yếu của MBS, còn sợi dây chuyền Rose Tear này là tác phẩm mà MBS đưa ra trong triển lãm trang sức đá quý Milan năm năm trước.
Khi đó đã làm trấn động cả giới trang sức đá quý, vang danh toàn cầu.
Khiến cho biết bao siêu sao minh tinh tranh giành có được sợi dây chuyền này.
Đây là do Trình An Nhã trong lúc nhồi nhét lịch sử của MBS vào đầu mà biết được, đặc biêt lưu ý đến ai đó, mà người thiết kế ra chuỗi ngọc này chính là – Diệp Sâm.
Diệp Sâm như vậy là có ý gì?
Đây…
Là hàng fake chăng?
Chỉ có nghĩ như vậy cô mới có thể khống chế được nhịp tim đang tưng tưng loạn nhịp.
Im lặng suốt dọc đường đi, chiếc Rolls Royce màu bạc tiến vào một căn nhà cổ kính, đây là trang viên mang đậm phong cách England, sân vườn rộng rãi, cây cối um tùm, tĩnh mịch mà bề thế.
Lộ ra bá khí vừa cổ lão vừa trang nghiêm, lại vừa điển nhã và hào hoa.
“Cô Trình, đem nụ cười công thức của cô ra đi.”
Cánh tay anh hơi gấp lại, bày ra động tác mời.
Trình An Nhã nở nụ cười công thức của mình, vịn tay vào cánh tay anh, đây là lần đầu tiên, ngoại trừ đêm đó hai người thân mật như vậy.
Trong lòng Trình An Nhã có chút không được thoải mái, căng thẳng, khổ sở, tất cả đè trào dâng lên cùng một lúc, sự thản nhiên ngắm mây trôi lúc thường ngày không cánh mà bay.
Dường như hễ anh đến gần, trong đáy lòng sẽ có một thứ gì đó căng cứng.
Từng đám từng đám quấn chặt lấy,
“Cô Trình, cô đang căng thẳng?”
Cô căng thẳng sao?
Khóe môi anh hơi nhếch lên, tâm trạng vui vẻ, sự căng thẳng của cô anh rất thích.
Trình An Nhã không đáp, căng thẳng? đùa gì vậy chứ? Căng thẳng có quan trọng hơn sĩ diện không?
“Không ai cưỡng bức cô, đừng có ngây ra như cá chết vậy.”
Chết tiệt anh đúng là đồ lưu manh.
Một luồng nộ hỏa bốc lên, gót giày nhọn hoắt chút nữa thì dẫm lên chân anh, nói kể cũng lạ, nộ hỏa làm tan đi căng thẳng, nụ cười công thức của Trình An Nhã lại càng công thức.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là cặp đôi nổi bật nhất, tỏa sáng nhất trong bữa tiệc tối nay, từ lúc họ bước chân vào đại sảnh, tất cả mọi ánh mắt đều tập trung lên người họ.
Kinh ngạc, ngưỡng mộ, đố kỵ, khinh bỉ…các kiểu ánh mắt từ bốn phương tám hướng đều đổ dồn về phía hai người.
Trình An Nhã phát hiện phần lớn ánh mắt của mọi người không phải tập trung vào dung mạo tuyệt vời của Diệp Sâm và cô, mà là nhìn vào ngực cô…
Ánh mắt đó rõ ràng mang theo sự tham lam và đố kỵ rất lộ liễu.
Sắc mặt Vân Nhược Hi lập tức trắng bệch như tờ giấy, hai bàn tay nắm chặt, ánh mắt đó mang theo sự căm hận tối tăm độc ác như muốn xé nát Trình An Nhã ra.
Ánh mắt lúc nào cũng ôn nhuận của Dương Triết Không cũng sầm lại thoáng qua một nét âm hiểm.
“Đó chẳng phải là An Nhã sao?” Ở một góc không xa của bữa tiệc, Vương Nhuệ và Trần Doanh Doanh kinh ngạc nhìn Diệp Sâm dắt Trình An Nhã đến gần Dương lão gia.
Vương Nhuệ nhìn thấy Trình An Nhã thanh diễm thoát tục, cao quý điển nhã, nước miếng chảy ròng ròng, đẹp thật, không ngờ con nha đầu nghèo rớt bảy năm trước trang điểm vào lại trở thành quốc sắc thiên hương.
Trần Doanh Doanh đứng bên cạnh tức đến méo mặt, con nha đầu mà cô ta từng đố kỵ, chế giễu ấy, bây giờ lại mặc bộ lễ phục dạ hội hạn lượng của ONR, đây không phải cứ có tiền là mua được, đừng nói đến trước ngực cô ta, sợi dây chuyền khiến tất cả mọi giai nhân mỹ nữ trong buổi tiệc đều đỏ con mắt – Rose Tear.
Sắc mặt Vân Nhược Hi trắng bệch nguyên nhân cũng vì Rose Tear, sợi dây chuyền này là báu vật trấn sơn của MBS, Diệp Sâm coi nó như tính mệnh, đây là sợi dây chuyền duy nhất mà Diệp Sâm tự tay thiết kế.
Sau khi Rose Tear nổi tiếng khắp toàn cầu, MBS đã sản xuất rất nhiều khoản dây chuyền mang cùng phong cách, thoáng nhìn có vẻ như tương tự, nhưng đướng nét thiết kế rõ ràng không trơn mượt và đặc sắc như Rose Tear, thủ pháp cắt gọt cũng khác nhau một trời một vực. Diệp Sâm xử lý từng tiểu tiết rồi mới đưa ra thị trường, đến tên gọi cũng không giống nhau, ở giữa có thêm ký hiệu ngăn cách để thấy sự khác biệt.
Mặc dù khoản dây chuyền phong cách này bán chạy trên toàn cầu, trở thành vật cưng của các minh tinh màn bạc, củng cố địa vị của MBS trên thị trường trang sức đá quý quốc tế, nhưng mọi người đều biết, Rose Tear thật sự chỉ có một.
Trong buổi tiệc kỷ niệm năm thành lập MBS, Vân Nhược Hi ỷ mình là bạn gái của Diệp Sâm, mở miệng yêu cầu Diệp Sâm cho cô đeo Rose Tear một tối, kết quả Diệp Sâm không đồng ý, thậm chí lúc đó mặt còn biến sắc.
Từ đó trở đi, Vân Nhược Hi không dám nhắc đến Rose Tear nữa.
Trên người đàn ông này có rất nhiều cấm kỵ, ân oán của Diệp gia, mẹ của anh, còn có sợi dây chuyền này… cho dù thân mật đến đâu, anh cũng không cho phép người khác chạm vào cấm kỵ của mình.
Tại sao Trình An Nhã lại đặc biệt?
Vân Nhược Hi đố kỵ đến đỏ cả mắt, cơn đố kỵ điên cuồng khiến cô chỉ hận không thể một dao rạch nát gương mặt tươi cười của Trình An Nhã.
Diệp Sâm nhìn Vân Nhược Hi, chỉ thấy một gương mặt đau buồn, mắt ngân ngấn lệ, Vân Nhược Hi đột nhiên bỏ chạy ra ngoài. Ánh mắt Diệp Sâm lóe lên tia sáng, bàn tay đang đặt trên eo của Trình An Nhã buông ra, không nhìn Trình An Nhã một cái, đuổi theo Vân Nhược Hi.
Không khí trở nên kỳ quái, ánh mắt khinh bỉ từ xung quanh chiếu đến khiến Trình An Nhã cảm thấy khó xử.
“Ầy dà, Trình An Nhã, tôi còn tưởng chim sẻ bay lên biến thành phượng hoàng rồi kìa, hóa ra chỉ là một con chim sẻ khoác áo phượng hoàng, Diệp tam thiếu bận đi an ủi Vân Nhược Hi tiểu thư rồi, cô còn chờ ở đây làm gì? Mất mặt quá đi.” Trần Doanh Doanh xóc xỉa.
Cô ta mặc bộ lễ phục màu đen, cổ khoét chữ V, bộ ngực ngạo nghễ như ẩn như hiện, toàn thân phong tình, vô cùng gợi cảm.
“Sợi Rose Tear này là hàng giả đúng không?” Cô ta che miệng cười nhạo, “Cô làm sao mà xứng với sợi dây chuyền này chứ, chắc là Diệp tam thiếu lừa cô để lên giường mà thôi, đúng là đáng thương mà.
Trần Doanh Doanh có lẽ đã nghiệm châm chọc chế nhạo người khác rồi, Vương Nhuệ đứng bên cạnh, rớt nước miếng trước vẻ đẹp của Trình An Nhã, nhìn trông thật tồi tệ.
Trình An Nhã mỉm cười thản nhiên: “Xin hỏi chúng ta có quen nhau không? Một mình cô đang lẩm bẩm cái gì đó?”
Trần Doanh Doanh lập tức đỏ bừng mặt, thế nào gọi là xỉ nhục, cô ta nói mười câu không bằng Trình An Nhã nói một câu.
“Cô còn giả vờ vô tri cái gì, rõ ràng cô biết tôi đang nói gì.” Trần Doanh Doanh nắm chặt bàn tay, tiếp tục châm chọc, “Hừ, bạn trai cũ của cô vẫn là ruồng bỏ cô để chọn tôi.”
Vương Nhuệ kéo tay Trần Doanh Doanh, sắc mặt có chút bối rối, anh ta còn đang suy nghĩ theo đuổi lại Trình An Nhã, không ngờ cô ta đẹp như vậy, sớm biết trước năm xưa không nên buông tay sớm, để bây giờ chỉ có thể nhìn không thể ăn.
“Tôi nói, Trần Doanh Doanh làm kẻ thứ ba nhặt chiếc giày rách mà người khác không cần nữa, có gì vẻ vang, qua bao nhiêu năm rồi còn treo trên miệng để khoe khoang, có phải cô không còn lịch sử huy hoàng nào để nói nữa không?” Trình An Nhã nở nụ cười, lời nói nhẹ nhàng nhưng lại như một cái tát đau điếng lên mặt Trần Doanh Doanh.
Mặt Trần Doanh Doanh biến sắc, giơ tay muốn đánh Trình An Nhã, nhưng lại bị hai bàn tay mạnh mẽ giữ lại, gương mặt xưa nay luôn ôn nhu như ngọc của Dương Triết Khôn âm hiểm như ma quỷ, đôi mắt như ngọc đen nhảy nhót ánh lửa, kịch liệt kiềm chế manh động muốn bẻ gãy cổ tay Trần Doanh Doanh, “Dây là sinh nhật của ông nội tôi, muốn gây sự, mời ra ngoài.”
“Dương thiếu gia, hiểu nhầm, chỉ là hiểu nhầm…” Vương Nhuệ nhìn thấy Dương Triết Khôn , lập tức nở nụ cười xu nịnh, thái độ xấu xa đó khiến Trình An Nhã cười nhạt.
Vương Nhuệ lúc niên thiếu, ngông cuồng ngang bướng, mới vài năm không gặp đã thay đổi hoàn toàn.
Dương Triết Khôn lạnh lùng quét qua Vương Nhuệ và Trần Doanh Doanh, hai mắt hơi khép lại, lộ ra ánh sáng đầy nguy hiểm, giọng nói ôn nhuận mang chút chế giễu, “Các người là ai, tôi không nhớ Dương gia phát thiệp mời các người.”
“Tôi là Vương Nhuệ của bách hóa Vương thị, Dương thiếu gia, lần đầu gặp mặt, chào anh.”
Dương Triết Khôn lạnh lùng lướt qua bàn tay đang chìa ra của y, nhưng không bắt mà chỉ chau mày, cảnh cáo Trần Doanh Doanh, “Tôi khong biết các người vào đây bằng cách nào, còn dám gây sự, đừng trách Dương Triết Khôn tôi không khách sáo.”
“Vâng, vâng, vâng… chỉ là hiểu nhầm thôi mà.” Vương Nhuệ vừa xin lỗi vừa kéo Trần Doanh Doanh.
Trần Doanh Doanh cũng nở nụ cười dịu dàng, cố gắng thể hiện ra mặt tốt đẹp nhất của mình, cô ta luôn tự tin rằng, phàm là đàn ông, nhất định sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay của cô ta, sự tự tin này khiến cô ta mù quáng quên đi mất tự tôn.
“Vâng, thưa Dương thiếu gia, chỉ là hiểm nhầm thôi.” Trần Doanh Doanh nở nụ cười quyến rũ.
Vương Nhuệ không thể khiến cô ta hưởng thụ cuộc sống giàu sang phú quý nữa, tất nhiên cô ta phải đi tìm con đường khác, không nghi ngờ gì nữa Diệp Sâm và Dương Triết Khôn chính là đối tượng lựa chọn tốt nhất.
“Tôi và cô Trình là bạn học cũ, cô ta ham mê hư vinh bị người khác lừa gạt, tôi chỉ có lòng tốt khuyên cô ta đừng cố chấp không tỉnh ngộ, làm trò cười cho người ta mà thôi.
Tiệc sinh nhật của Dương lão gia, là một sự kiện lớn thế nào, cô ta dám đeo Rose Tear giả đến, chẳng phải mất mặt lắm sao? Cũng là làm tổn hại đến danh dự của Dương lão gia nữa.”
Trình An Nhã cười nhạt nhìn vẻ mặt nịnh bợ của cô ta, lắc đầu, cô thật sự không hiểu, phụ nữ với nhau hà tất phải gây khó dễ cho nhau.
Con người phải biết tự lượng sức mình chứ, lần trước nhìn thấy Diệp Sâm cô ta ra sức liếc mắt đưa tình, lần này thấy Dương Triết Khôn cũng cố gắng thể hiện sức quyến rũ, cô ta đúng là…
Vẫn là mượn việc nói xấu cô để nâng cao giá trị bản thân, mặt dày mày dạn đến như vậy, quả thật hiếm có.
Không phải tộc loại của mình.
“Kẻ hiểu biết mới cho rằng chuỗi Rose Tear này là giả, cũng như cô, ăn mặc sang trọng đến đâu, xem ra cũng toàn hàng giả.” Dương Triết Khôn đang định nổi giận, một giọng nói lạnh lẽo như đâm vào xương chen vào, lập tức không khí hạ xuống điểm băng.
Ngũ quan tinh xảo của Diệp Sâm âm hàn như ma quỷ, lạnh lùng chế giễu: “Cô nhìn thấy Rose Tear thật sự chưa?”
So với phong độ quân tử của Dương Triết Khôn, còn giữ lại cho cô ta một chút sĩ diện, Diệp Sâm rõ ràng độc địa hơn nhiều, ánh mắt có một thứ tà khí khiến người khác run
sợ, hoàn toàn không có thương hoa tiếc ngọc chút nào.
“Tôi…” Trần Doanh Doanh câm họng không nói được lời nào, đúng thế, cô ta làm sao có thể nhìn thấy Rose Tear thật sự, chỉ là thấy trên tạp chí mấy lần. Đây là tượng trưng của danh dự và giàu có, ai mà chẳng thích, nhưng thật sự hiểu nó lại cực kỳ ít.
“Không tự lượng sức.” Diệp Sâm lạnh lùng nói, “Cô nàng đáng thương, thay vì đố kỵ người khác, chi bằng tìm một chỗ đâm đầu chết đầu thai tái tạo lại hàm dưỡng của mình đi.”
Bốn phía vang lên tiếng xì xào, kèm theo tiếng cười khe khẽ chế nhạo của các chị em.
Trần Doanh Doanh mặt mũi đỏ bừng, bị Diệp Sâm châm chọc không còn mảnh da nào lành lặn, ánh mắt khinh bỉ của người khác đều chiếu vào cô ta, khiến cô ta xấu hổ đến mức chỉ hận không tìm được cái lỗ nẻ nào để chui xuống.
Vốn dĩ muốn xem trò cười của Trình An Nhã, không ngờ lại bị Diệp Sâm chế giễu sâu cay, thành ra để người khác xem trò cười của cô ta, gậy ông lại đập lưng ông, Trần Doanh Doanh hối hận tím cả ruột.
Sức áp bức rất lớn của Diệp Sâm khiến cô ta không dám nói một lời.
“Trình An Nhã, cô là đồ ngốc à?” Diệp Sâm đột ngột quay đầu, ánh mắt sâu thẳm thoáng qua một tia giận dữ, “Đứng đây để cho hạng người này chế nhạo, đầu cô chỉ để ăn cơm thôi sao? Bình thường mồm mép lanh lợi đâu?”
Trình An Nhã không nói lên lời.
Sâu cay quá.
Một câu nói đem cả hai người ra mắng, Diệp biến thái không hổ là Diệp biến thái.
Không phải là cô không phản kích, mà là Dương Triết Khôn ra mặt cho cô, lại có cái lưỡi độc địa của Diệp Sâm, cô không có không gian để phát huy.
“Diệp tam thiếu gia, nếu như không phải anh bỏ rơi cô ấy, sự việc khó xử này, cô ấy căn bản không cần hứng chịu.” Dương Triết Khôn nhẹ nhàng nói, ngầm chỉ trích Diệp
Sâm là thủ phạm khiến cho Trình An Nhã lâm vào tình thế khó xử.
“Dương thiếu gia đau lòng sao? Là thư ký của tôi, đến loại việc này cũng không xử lý được, cô Trình, tôi có nên nghi ngờ năng lực của cô không?”
Ánh mắt sâu thẳm của Diệp Sâm thoáng qua một ánh hàn quang, chĩa mũi nhọn về phía An Nhã.
Cô mỉm cười: “Lời của chủ tịch Diệp chính là chân lý, tất cả đều là lỗi của tôi.”
Dương Triết Khôn chau mày không tán đồng, Diệp Sâm lạnh lùng nhếch khóe môi, “Lần sau bị loại người này ức hiếp, cô ức hiếp chúng lại cho tôi, đừng để tôi mất mặt.”
Người của anh ta, chỉ có thể do anh ta ức hiếp, người khác đừng hòng động vào một sợi lông tơ.
Dương Triết Khôn nhướn mày, trong lòng bỗng trỗi dậy một dự cảm không lành, sự quan tâm của Diệp Sâm đối với Trình An Nhã thật sự là… kỳ quặc.
Sự lo lắng này do anh tự diễn biến ra, vô cùng khác thường, không phải tất cả mọi người đều có thể tiếp nhận sự quan tâm khác thường, kỳ quái nhưng chân thực đó.
Vân Nhược Hi đi vào, vừa hay nghe thấy câu này, mặt lập tức biến sắc, ánh mắt nhìn Trình An Nhã thêm phần oán hận.
Ánh mắt ôn nhuận của Dương Triết Khôn nheo lại, lướt qua một tia nguy hiểm, “Diệp tam thiếu, bạn gái của tôi, không cần anh bận tâm.”
“Chỉ cần cô ta là thư ký của tôi, tôi sẽ quản, thế nào?” Diệp Sâm cười nhạt trả lời, đặt tay lên eo Trình An Nhã, lướt qua Dương Triết Khôn, đi về phía Dương lão gia đang hàn huyên với người khác.
Vở kịch hay đã kết thúc như vậy, sớm đã có tin đồn, bạn gái của tổng giám đốc Diệu Hoa là thư ký của Diệp Sâm tập đoàn MBS, hóa ra cô ta không phải tình nhân của Diệp Sâm, mà là bạn gái của Dương Triết Khôn?
Trời ạ…
Các giai nhân thục nữ xì xào to nhỏ, thi nhau bàn tán về mối quan hệ phức tạp giữa bọn họ, rõ ràng Trình An Nhã đã trở thành người con gái thần bí nhất trong bữa tiệc tối nay.
Trình An Nhã chẳng muốn bận tâm được Diệp Sâm dẫn đến trước mặt Dương lão gia, đây là lần đầu tiên cô gặp ông Dương, vị bá chủ thương nghiệp đã từng hô phong hoán vũ trên thương trường.
Trông ông rất khỏe mạnh, minh mẫn, hai mắt mờ đục nhưng cực kỳ sắc bén, ông mặc một bộ Đường phục, ông không còng lưng, đứng rất thẳng, tôn lên thân hình cao lớn của ông.
Trải qua năm tháng tích lũy, thứ bá khí bức người đó hoàn toàn được giấu đi, nhưng không biến mất, ngược lại còn mạnh mẽ hơn, đủ để thấy được sức mạnh hô phong hoán vũ khốc liệt, lạnh lùng và quyết đoán trên thương trường năm xưa của ông.
Ngũ quan có thể thấy rõ vẻ tuấn tú khi còn trẻ.
Trình An Nhã có một cảm giác rất kỳ lạ, dường như có thể nhìn thấy…Diệp Sâm của năm mươi năm về sau.
Mày mắt lại có thể giống nhau đến kinh ngạc.
“Dương lão gia, lâu ngày không gặp, trông chú ngày càng khỏe mạnh hơn đấy, chúc chú phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Diệp Sâm mỉm cười, âm sắc càng tao nhã hơn bất cứ lúc nào, tỏ ra sự kính ngưỡng chân thành của vãn bối với tiền bối.
Trình An Nhã đang khoác tay anh có thể cảm nhận rất rõ ràng cơ bắp toàn thân Diệp Sâm đang căng cứng, anh giống như một chiếc máy bay chiến đấu đang mở hết toàn bộ hệ thống phòng vệ.
Một Diệp Sâm như vậy Trình An Nhã chưa từng nhìn thấy.
Anh cười chân thành như vậy, nụ cười đã lên đáy mắt, nhưng không đến tận trong tim.
Cô làm thư ký cho anh không lâu, cũng không thể nói là hiểu anh, nhưng cô biết rất rõ, mỗi động tác của Diệp Sâm thể hiện ý nghĩa gì.
“Đa tạ, đa tạ, chủ tịch Diệp bận trăm công nghìn việc còn làm phiền thân chinh đến đây, lão phu thật không phải. Nhờ lời chúc của chủ tịch Diệp, lão phu quả thật phải sống lâu trăm tuổi.” Dương lão gia cười ha hả, ánh mắt sắc sảo quét qua Diệp Sâm, nhưng lại có sự phức tạp không rõ ràng trong lời nói, rất nhanh được giấu vào trong đôi mắt mờ đục của ông.
“Ngài là nhân vật truyền kỳ trong giới kinh doanh, tiệc sinh nhật của ngài, vãn bối tất nhiên phải đích thân đến chúc mừng chứ.”
“Già rồi, già rồi, không được rồi, hậu sinh khả úy, đây là thiên hạ của người trẻ tuổi các cậu rồi.”
“Dương lão gia quá khiêm tốn rồi, Diệp Sâm còn rất nhiều chỗ phải học tập ngài, bất kể kinh doanh hay những việc khác.”
“Ha ha, chủ tịch Diệp khách sáo quá rồi, cổ tay cậu không biết rắn chắc hơn lão phu thời trẻ biết bao nhiêu lần, lão phu làm gì có gì có thể dạy cậu.”
“…”
Trình An Nhã đứng bên cạnh Diệp Sâm, cảm nhận được cơ thể anh ngày càng căng cứng, cô cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, cách thức hàn huyên của hai người này thật kỳ lạ quá.
Diệu Hoa và MBS đấu tranh âm thầm công khai bao nhiêu năm nay, thù oán sâu đậm, Dương lão gia và Diệp lão gia mấy chục năm không qua lại, nhưng Diệp Sâm hàng năm vào dịp sinh nhật của Dương lão gia đều đích thân đến chúc mừng.
Thế nhưng…
Đoạn đối thoại này thật quá kỳ lạ, Trình An Nhã không thể nói ra, cô lờ mờ cảm nhận được lúc này trong đáy lòng Diệp Sâm đang trỗi dậy một sự thù địch.
“Dương lão gia, giới thiệu với ngài, bạn đồng hành của tôi, cô Trình An Nhã.”
Dương lão gia nhìn Trình An Nhã, lập tức biến sắc…
“Hiểu Nguyệt…” toàn thân Dương lão gia run lên, tay cũng run bần bật, đến mức chiếc gậy chống của ông rơi xuống đất.
Diệp tam thiếu cười nhạt.
Tim Trình An Nhã đập mạnh, quay nhìn Diệp Sâm, chỉ thấy khóe miệng anh ta thoáng qua một nét căm hận độc ác, lập tức tóc gáy cô dựng ngược, hơi lạnh chạy dọc sống lưng.
“Dương lão gia, ông nhìn nhầm rồi, cháu…”
“Ông nội, ông làm sao thế?” Tiếng gậy chống của Dương lão gia rơi xuống đất đã thu hút sự chú ý của Dương Triết Khôn, Dương lão gia nhanh chóng giấu đi hết tất cả mọi cảm xúc vừa rồi.
Diệp Sâm nhặt gậy chống lên cho ông, “Dương lão gia, gậy của ngài.”
Dương lão gia như không có chuyện gì xảy ra, đỡ lấy cây gậy, chỉ nhìn Diệp Sâm một cái, ánh mắt thêm chút khó đoán, vỗ về Dương Triết Khôn đang lo lắng, “Không sao, Triết Khôn, chỉ là tuột tay thôi.”
Trình An Nhã vô cùng ngạc nhiên, không dám tùy tiện nói gì, Diệp Sâm như cố ý lướt qua sợi dây Rose Tear trên ngực cô, mỉm cười hỏi: “Dương lão gia, ngạc nhiên lắm phải không? Lại nhìn thấy Rose Tear?”
Dương Triết Khôn cau mày, lại nhìn thấy Rose Tear?
“Đúng là rất ngạc nhiên, Rose Tear là tác phẩm thành danh của chủ tịch Diệp, cũng là tác phẩm duy nhất, ai mà không biết, sợi dây chuyền quý báu như vậy xuất hiện ở bữa tiệc của lão phu, đích thực khiến lão phu vô cùng ngạc nhiên.” Dương lão gia nhìn sâu vào Diệp Sâm. “Chủ tịch Diệp đúng là cho lão phu được mở mày mở mặt.”
Câu nói này như nghiến răng mà nói ra vậy, nhưng sắc mặt ông ta đã không còn xúc động như vừa nãy.
“Đâu có.” Diệp Sâm ôm eo Trình An Nhã, gần như kéo cô vào người mình, vô cùng thân mật, ngũ quan tinh xảo tao nhã mê hồn, “Bảo thạch xứng mỹ nhân, cô Trình là người con gái quan trọng nhất của tôi, sợi dây chuyền này để cô ấy đeo, rất tương xứng.”
Lời vừa nói ra, ánh mắt Dương Triết Khôn lập tức sầm lại, phản ra một tia dữ dội, còn Trình An Nhã không nói năng gì, chỉ yên lặng đứng bên Diệp Sâm, thản nhiên như không.
“Diệp tam thiếu gia, người con gái quan trọng, bạn gái tôi, lại trở thành người con gái quan trọng của anh từ lúc nào vậy?” Dương Triết Khôn mỉm cười hòa nhã, như gió xuân thổi qua, nhưng lại ẩn giấu cái lạnh lẽo bức người.
Dương lão gia bàng hoàng, trầm giọng hỏi, “Triết Khôn, thế này là thế nào? Bạn gái của cháu?”
Diệp tam thiếu cười, “Dương thiếu gia, cô Trình là thư ký chính của tôi, là cánh tay đắc lực không thể thiếu, việc lớn việc nhỏ của tôi, cô ấy đều xử lý đâu ra đấy, không thể coi là người con gái quan trọng sao?”
“Diệp tam thiếu gia, vị hôn thê của anh còn đang đứng bên kia nhìn, anh nói câu này không chột dạ sao?” Dương Triết Khôn chế giễu, “Hay anh đã quen như vậy rồi?”
“Thế thì đã sao?” Diệp Sâm cười nhạt, vô cùng ngông cuồng.
Trình An Nhã khẽ rời khỏi tay Diệp Sâm, hướng về phía Dương lão gia: “Dương lão gia, xin chào, cháu là Trình An Nhã.”
Dương lão gia nhìn sâu vào cô một lát, ừ một tiếng, coi như đáp lời,thu lại ánh mắt, “Con nói tối nay sẽ giới thiệu bạn gái của con cho ta, chính là cô Trình đây hả?”
“Vâng, thưa ông.”
Dương lão gia gật đầu, lại nhìn Trình An Nhã một lượt, trong đôi mắt lộ chút mệt mỏi,
“Ông hơi mệt, cháu giúp ông tiếp đãi khách một lát.”
“Vâng.” Dương Triết Khôn ngạc nhiên nhìn Dương lão gia một cái, sai quản gia đỡ ông đi xuống, chiếc lưng thẳng của ông dường như còng đi nhiều.
“Chủ tịch Diệp, chúc mừng cũng đã chúc mừng rồi, chúng ta có thể đi được chưa?”
Trình An Nhã mỉm cười.
“An Nhã, đợi một chút, anh đưa em về có được không? Đợi ông nội nghỉ ngơi một lát, anh giới thiệu cho hai người chính thức làm quen.”
“Anh Triết Khôn, ngày tháng còn dài, rồi sẽ có dịp thôi.”
“E rằng Dương lão gia không chỉ nghỉ ngơi một lát là có thể khỏe lại được.” Diệp Sâm cười nhạo.
“Diệp Sâm, anh có ý gì?” Dương Triết Khôn hơi nổi giận.
Trình An Nhã đang định ngăn cản, Dương Triết Khôn đã đứng lên một bước, hai người đàn ông mặt đối mặt, kiếm rút cung giương, hình thành hai luồng hàn khí cực mạnh.
Dương Triết Khôn lạnh lùng nói: “Diệp, Dương hai nhà là đối thủ, bất luận âm thầm hay công khai tôi đều không sợ anh, nhưng Diệp Sâm, nếu anh dám có một chút bất kính với ông nội tôi, đừng trách tôi không khách sáo. Ông nội tôi đã bỏ qua cho anh ba bốn lần chế nhạo gây chiến, không có nghĩa là tôi sẽ bỏ qua. Anh nghe rõ cho tôi, anh không muốn đến Dương , Dương gia chúng tôi vị tất hoan nghênh anh.”
Ánh mắt Diệp Sâm khắc nghiệt như dao: “Bỏ qua? Hừ, Dương Triết Khôn, anh biết vì sao bao năm nay hai nhà Diệp - Dương tranh giành kịch liệt đến thế không? Anh biết vì sao ông anh bỏ qua cho tôi không? Dương Triết Khôn, anh đi hỏi ông anh xem, chỉ cần Diệp Sâm tôi còn sống, tôi sẽ chơi Dương gia đến chết, bất chấp mọi giá, không từ thủ đoạn.”
Tim Trình An Nhã đập mạnh.
Vì chơi Dương gia đến chết, Diệp Sâm không tiếc chết cùng bọn họ.
Âm lượng hai người không lớn lắm, tiếng nhạc dạ tiệc du dương trầm bổng, xung quanh cũng chẳng có mấy người, trừ Trình An Nhã, không ai nghe rõ bọn họ nói cái gì.
Chỉ có điều, cảnh tượng này dễ khiến người khác hiểu nhầm.
Hai người chèo lái Diệp – Dương hai họ, lại thêm nữ hoàng chủ đề của buổi dạ tiệc hôm nay Trình An Nhã, và thêm vào đó là tin đồn gần đây giữa hai vị thiếu gia với Trình An Nhã, cảnh này trong mắt người khác, tất nhiên sẽ trở thành cục diện hai chàng trai cùng tranh một cô gái.
“Anh Triết Khôn, đừng nói nữa.” Trình An Nhã nói, “Diệp tổng, có thể đi được chưa?”
Trần Doanh Doanh vừa ghen ghét vừa hâm mộ, vừa rồi bị Diệp Sâm đe dọa khiến cô ta mất mặt trước bao nhiêu người, cô ta oán hận Trình An Nhã cùng cực, bất chấp sự ngăn cản của Vương Nhuệ, Trần Doanh Doanh lên tiếng chế giễu: “Trình An Nhã, con trai cô lớn như vậy rồi, còn có bản lĩnh khiến cho Diệp tam thiếu gia và Dương thiếu gia tranh giành đấu đá như vậy, cô quả là ghê gớm.”
Trình An Nhã như bị sét đánh.
Tất cả mọi người đều im lặng sững sờ.
Tất cả mọi ánh mắt đổ dồn về phía Trình An Nhã, Diệp Sâm và Dương Triết Khôn.
“Quản gia, gọi người đuổi cô ta ra ngoài.” Dương Triết Khôn lấy lại bình tĩnh đầu tiên, lạnh lùng ra lệnh.
Trần Doanh Doanh tưởng rằng bọn họ sẽ thẹn quá hóa giận, nào ngờ lại chuốc họa vào thân, lập tức kêu toáng lên, “Dương thiếu gia, anh hãy tin tôi, tôi nói là sự thật, các người bị cô ta lừa rồi, con trai của Trình An Nhã cũng đã học tiểu học rồi.”
Việc này cũng trùng hợp, có lần Trần Doanh Doanh đi đón cháu gái tan học, vừa nhìn thấy Trình An Nhã đi đón Ninh Ninh, đứng từ xa nhìn thấy hai mẹ con họ vừa cười vừa nói rời đi.
Trần Doanh Doanh còn tưởng là người thân của Trình An Nhã, ai ngờ cháu giá của cô ta nói, Trình An Nhã là mẹ của Trình Viễn Ninh.
Hơn nữa, Trình Viễn Ninh còn là đứa trẻ không cha.
“Các anh hãy tin tôi, tôi nói là sự thật…” Cô ta vừa bị lôi ra, vừa điên cuồng gào thét.
Vương Nhuệ định mở miệng xin, ai ngờ bị ánh mắt của Dương Triết Khôn lạnh lùng quét qua.
“Các vị có mặt ở đây xin nghe cho rõ, ai dám rót vốn đầu tư cho bách hóa Vương thị, chính là muốn đối đầu với Dương Triết Khôn tôi.”
Một câu nói, quyết định bách hóa Vương thị đi vào lịch sử.
Ánh mắt Diệp Sâm thâm trầm, trái tim Trình An Nhã loạn nhịp.
Hết chương ^^!