Bà Xã Về Đây Anh Thương

chương 106: tôi muốn cô ta sống không bằng chết

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cạch...

Cánh cửa phòng được Tịch Mộ Thần nhẹ nhàng mở ra, anh nhìn xung quanh trong căn phòng và dừng mắt tại chiếc giường lớn kia khi xuất hiện một bóng dáng cao lớn của người đàn ông, anh ta đang gục mặt vào đôi tay to lớn của mình như đang tự trách điều gì đó...

Căn phòng mà Tịch Mộ Thần sắp xếp cho Doãn Thiên Phong rất khác so với Mộng Khiết, thay vì phải là nhà lao thì chỗ của Doãn Thiên Phong chính là một căn phòng nghỉ bình thường

Nhốt Doãn Thiên Phong tại nơi này nhưng anh cũng không có khóa cửa, vì anh biết nếu hắn muốn thoát khỏi đây cũng không có khả năng đó

Đây là địa bàn của anh, thuộc hạ của anh đầy rẫy khắp nơi này, cho dù thân thủ hắn có lợi hại thì có thể đọ hết lại tất cả những người ở đây ư?

Doãn Thiên Phong cũng biết điều đó nên anh ta cũng không có cái ý định muốn trốn khỏi đây, hơn nữa, anh ta ban đầu cũng không có cái ý định đó

Hiện tại, anh ta đang tự trách bản thân anh ta vì những chuyện mình đã làm đối với cô nên không có tâm trạng để ý những chuyện khác

Ngay cả việc Tịch Mộ Thần đang có mặt tại đây, anh ta cũng không hề biết

Tịch Mộ Thần nhìn con người trước mặt, đôi mắt màu hổ phách nhìn từ trên xuống dưới người nọ

Hạ tầm mắt, Tịch Mộ Thần bước đến ngồi an tọa vào một cái ghế gần chiếc giường lớn cách nhau không xa

" Bản thân anh vì muốn có được Tiểu Tịch nên đã làm tất cả...anh có biết, Tiểu Tịch vì chuyện đó mà ngay cả mẹ lẫn con cũng xém mất mạng luôn hay không? "

Doãn Thiên Phong nhếch môi cười, gương mặt vẫn không có ý định ngẩn lên nhìn anh

" Tôi chỉ muốn mạng của đứa bé, không muốn mạng của cô ấy ".

Tịch Mộ Thần không tức giận với lời nói của Doãn Thiên Phong, chỉ là đôi con người có chút âm trầm hơn, lạnh lẽo cùng đầy sát ý. Anh thản nhiên ngồi chân phải gác chân trái, chậm rãi nói:

" Phải, anh không muốn mạng của cô ấy. Nhưng là người đàn bà kia thì lại muốn ".

Doãn Thiên Phong nghe ba chữ người đàn bà kia liền biết Tịch Mộ Thần đang muốn ám chỉ đến là ai

Anh ta chậm rãi ngẩn đầu lên, lông mày rậm nhíu chặt lại

" Cô ta không thể nào làm như vậy được! "

Tịch Mộ Thần cười khẽ, anh hơi nhếch lông mày lên

" Không thể? Vì sao anh lại nghĩ cô ta không thể? "

Dừng một chút, trên người Tịch Mộ Thần bỗng nộ khí xung thiên, trên gương mặt cương nghị bỗng chốc lạnh lẽo hẵng lên, đôi mắt màu hổ phách ẩn chứa sự giết chốc âm lãnh

" Cô ta, người phụ nữ đó tất nhiên là muốn mạng của Tiểu Tịch. Đừng nói là, anh đã quên mất tình hình lúc đó là như thế nào? "

Phải!

Tình hình lúc đó...

Doãn Thiên Phong không tự chủ được sự khó chịu đang bức bối trong lòng mình, khi nhớ lại tình cảnh lúc đó, lông mày rậm càng nhíu chặt hơn

Ngay lúc mọi người không để ý và mất cảnh giác, Mộng Khiết đã tự ý nổ súng bắn về phía Tiểu Tịch

Nhưng là.....rất may mắn vì người bị thương không phải là cô ấy, mà là Tịch Mộ Thần

Tịch Mộ Thần đã tinh ý khi nhìn ra ý định của Mộng Khiết và lấy thân hình to lớn của hắn đỡ thay cho Tiểu Tịch một viên đạn gắm vào bả vai...

Tịch Mộ Thần nhìn thấy trên gương mặt của Doãn Thiên Phong hiện đang xuất hiện một cảm xúc phức tạp, nó khó có thể nhìn ra tâm trạng hiện tại của Doãn Thiên Phong là như thế nào

Nhưng anh biết rằng, anh ta hiện đang có sự tức giận và sự tự trách của bản thân mình...

Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, anh nói:

" Cô ta ngay từ đầu đã muốn lấy mạng của cô ấy, nhưng là, với khả năng đó thì là điều không thể. Vì thế cho nên, cô ta mới phải tìm đến anh nói rằng cô ta sẽ lập ra một kế hoạch giúp anh để chuộc tội của mình trước đây ".

Doãn Thiên Phong nghe Tịch Mộ Thần nói như thế, gương mặt lập tức biến sắc hẵng

" Anh...tại sao lại biết những chuyện này? "

" Chuyện này không khó để tôi biết được. Có lẽ anh biết thừa cô ta có tình cảm với mình, đúng không? "

"…"

Doãn Thiên Phong không trả lời, trên gương mặt lạnh lùng của Tịch Mộ Thần hiện lên sự chế giễu, anh chậm rãi giải thích:

" Với một người phụ nữ mà nói, anh nghĩ rằng họ sẽ chấp nhận với việc người đàn ông mình yêu sẽ dành tình cảm cho người khác và cô ta sẽ giúp anh thật ư? Hah...thật ngu ngốc, Mộng Khiết vì sự đố kỵ bởi tình yêu anh dành cho Tiểu Tịch, nên cô ta không thể nào giúp anh có thể ở bên cạnh cô ấy, đã hiểu chưa? "

Doãn Thiên Phong: " Lẽ nào cô ta không sợ tôi sẽ biết được sự thật và giết chết cô ta? "

" Sợ sao? Người phụ nữ đó đã quá mù quáng với tình yêu nên cô ta chắc hẳn muốn giải quyết Tiểu Tịch xong thì mới tìm anh dựng ra một lí do thật chính đáng....anh cũng biết sự khôn ngoan của cô ta kia mà? "

Doãn Thiên Phong bất giác cười lạnh trong lòng

Hah...

Thật không ngờ Doãn Thiên Phong anh lại bị lợi dụng như thế!

Bởi vì anh tin tưởng vào Mộng Khiết nên đã giao phó tất cả cho cô ta giải quyết

Nhưng có đánh chết anh ta cũng thật không ngờ, những việc mình đang làm chính là đang giết chết người phụ nữ mình yêu nhất

Anh ta chỉ muốn mạng của đứa bé trong bụng cô mà thôi, chỉ muốn đứa con của Tịch Mộ Thần chứ không hề muốn làm hại đến cô...

Tiểu Tịch...anh xin lỗi!

Thật sự xin lỗi em...

Đôi mắt phượng hẹp dài híp lại đầy vẻ nguy hiểm nhìn thẳng vào con người trước mặt, âm thanh âm lãnh từ đôi môi bạc mỏng nhẹ nhàng phun ra từng chữ

" Cũng bởi vì sự ngu ngốc đó của anh và những hành vi anh đã làm, đã có thể giết chết Tiểu Tịch...con của tôi, vợ của tôi, đừng mong có thể cướp đi tất cả mọi thứ của Tịch Mộ Thần này... ".

Phong Hàn và Lục Minh Hạo đứng bên ngoài chờ đợi gần hai mươi phút nhưng vẫn chưa thấy người ra

Lục Minh Hạo vì sắp hết kiên nhẫn, đang định mở miệng nói chuyện bỗng trong căn phòng vang lên hai phát súng khiến anh ta giật mình

" Có chuyện gì vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì ở bên trong rồi hay không? "

Lục Minh Hạo sốt ruột lo lắng, đang muốn xông vào xem thử tình hình bên trong thì Phong Hàn bên cạnh đã đưa tay ra ngáng trước mặt anh ta

Anh vẫn thản nhiên như vậy, sự bình tĩnh trên gương mặt Phong Hàn khiến Lục Minh Hạo nghi hoặc...

" Không cần lo lắng, cậu biết Thần sẽ không có gì đáng ngại ".

Lục Minh Hạo phân vân một chút, tự cân nhắc bản thân lại

Nếu Phong Hàn đã nói không có chuyện gì thì tức là không có

Với tầm quan sát của cậu ta rất sâu rộng, những lời của cậu ấy nói luôn chắc như đinh đóng cột

Vì thế...

Chắc là Mộ Thần không sao đâu nhỉ?

Phong Hàn liếc thấy người nọ bình thường trở lại nên thu cánh tay mình về

Phong Hàn là người làm việc có trước có sau rất rõ ràng, những việc anh làm điều được cân nhắc rất kỹ lưỡng, với tính cẩn trọng và luôn làm việc không chút lỗ hỏng như Phong Hàn đều được Tịch Mộ Thần tín nhiệm vào công việc rất nhiều. Vì thế, hầu như những công việc của công ty anh đều giao phó nó hết lại cho Phong Hàn

Còn về phần Lục Minh Hạo, cậu ta tuy tính tình có hơi bồng bột và trẻ con như thế, năng lực làm việc ở công ty không phải là không có nhưng chưa bao giờ là nghiêm túc và như Phong Hàn, cho nên Tịch Mộ Thần luôn giao trách nhiệm cho cậu ta gánh trên vai chính là bang Bạch Hổ

Nhị gia là công ty, tam gia thì là bang Bạch Hổ

Tịch Mộ Thần luôn rất biết nhìn người, nên sau khi giao công việc cho họ ai nấy làm cũng đều rất tốt khiến anh rất hài lòng...

Phát súng thứ hai vừa vang lên, sau vài phút Tịch Mộ Thần cũng từ trong bước ra ngoài

Vẫn là dáng vẻ cao ngạo thản nhiên cao quý đó, trên gương mặt cương nghị mang nét lãnh đạm lạnh lùng nhìn không ra chút biểu tình gì trên gương mặt anh cũng như đôi mắt màu hổ phách không chút gợn sóng của anh khiến con người ta không nhìn ra được tâm tư hiện tại của anh. Giống như, những chuyện vừa rồi xảy ra trong căn phòng chẳng chút liên quan gì đến anh cả...

Tịch Mộ Thần đút hai tay vào túi quần, khi lướt người qua Phong Hàn và Lục Minh Hạo, anh nhàn nhạt phun ra mấy câu:

" Gọi bác sĩ đi ".

Sau đó thì anh chẳng thèm quay đầu lại nhìn hay thậm chí đợi bọn họ trả lời, cứ nghênh ngang như thế mà đi thẳng không có ý định dừng bước chân

Lục Minh Hạo quay sang nhìn Phong Hàn sau đó cũng cụp đuôi chạy theo phía sau Tịch Mộ Thần

Vừa lẻo đẻo theo phía sau, anh ta vừa lải nhải:

" Này này này, vừa nãy hai người nói gì trong đó thế? "

Tịch Mộ Thần chẳng buồn liếc Lục Minh Hạo một cái, anh không để tâm nói

" Chẳng phải cậu đoán rất giỏi hay sao? "

Lục Minh Hạo bĩu môi, khẽ " xì " một tiếng

" Không nói thì thôi, tôi biết rồi! "

Phong Hàn đi bên cạnh, tay nâng gọng kính trên mắt, anh nói:

" Người phụ nữ kia giải quyết như thế nào? "

Lục Minh Hạo đang buồn chán theo đuôi, bỗng dưng nghe Phong Hàn nói như thế, đuôi và tai lập tức vểnh lên

" Đúng rồi nhỉ, còn Mộng Khiết nữa, sao tôi lại quên được chứ! "

Phong Hàn nhàn nhạt liếc Lục Minh Hạo một cái rồi thu ánh mắt, anh nhìn Tịch Mộ Thần chờ đợi mệnh lệnh

Trên con đường dài của dãy hành lang, ngoại trừ những tiếng bước chân vang vọng lại thì chẳng còn tiếng động nào khiến bầu không khí có chút quỷ dị đến đáng sợ, sau một lúc lâu, dãy hành lang bỗng chốc vang lên lời nói mang theo sự lạnh lẽo và tan độc của Tịch Mộ Thần khiến Lục Minh Hạo đi bên cạnh không tự chủ được cảm thấy rùng mình...

" Tôi muốn cô ta, sống không bằng chết... "

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio