Bà Xã Về Đây Anh Thương

chương 91: không một ai được rời khỏi đây!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

" Yên tâm! Tôi sẽ không cho cô chết một cách đau đớn như thế đâu...tiêm cho cô ta đi, đảm bảo trong quá trình ấy cô ta sẽ không tỉnh dậy! "

" Tiểu thư xin cứ yên tâm, liều thuốc mê này vừa đủ, sẽ không khiến cô ta thức tỉnh nửa chừng! "

" Tốt! "

Nữ y tá cầm cây tiêm tiêm nó vào người cô. Thuốc có hiểu quả rất nhanh, liều thuốc ngấm vào trong máu và bắt đầu có tác dụng khiến cô dần chìm vào giấc ngủ

Cả người cô bây giờ cảm thấy mệt mỏi, phải, cô mệt rất mệt mỏi và cô muốn đi ngủ

Nhưng...có phải một khi đã ngủ rồi cô sẽ không tỉnh lại nữa hay không? Đồng thời cô cũng sẽ không bao giờ có thể gặp lại được Mộ Thần và mọi người nữa

Lẽ nào cô thật sự sẽ chết ở nơi đây cùng bé con hay sao...?

Mộ Thần...vì sao anh còn chưa đến?

Mộng Khiết nhìn cô đang dần chìm vào giấc ngủ cũng xem như con đường đến đây của cô đã kết thúc

Đôi môi quyến rũ nhếch lên tạo thành một đường nét xinh đẹp cho nụ cười

Tạm biệt Tiểu Tịch, Tịch Mộ Thần sẽ không đến kịp rồi...!

Vị bác sĩ đứng bên cạnh Mộng Khiết nhìn cô nói: " Vậy tiểu thư, sau khi cô ta cùng đứa bé chết tôi có thể lấy bọn trẻ đó? "

Mộng Khiết: " Phải! Cứ như thỏa thuận ban đầu của chúng ta, cô ta chết rồi thì đứa trẻ ấy thuộc về các người! "

Theo như những gì Mộng Khiết cùng ông ta thỏa thuận thì sau khi cô và đứa bé ấy chết đi, Mộng Khiết chẳng những chuyển số tiền còn lại cho bọn họ mà bọn họ có thể đem con của cô đi

Để làm gì ư?

Dĩ nhiên là đem chúng về Thái Lan và biến bọn trẻ trở thành cu-ma thông rồi!

Trong lòng cô không ngừng bi phẫn và nguyền rủa bọn họ

Tại sao họ lại có thể độc ác như thế chứ? Đứa bé chết rồi lại còn không thể để yên cho con của cô...?

Vì sao vậy?

Trước kia cô nhớ rất rõ đã không đối xử tệ với Mộng Khiết kia mà, cô thật sự đã từng coi cô ta như em gái của mình vậy thì còn cô ta thì sao?

Chẳng những mượn tay của Doãn Thiên Phong để cùng đưa cô và bọn nhỏ đi mà cô ta lại còn đồng ý với bọn người này rằng cho họ mang xác của con cô đi...

Mộng Khiết, dù cho có làm ma tôi nhất định phải trở về giết chết cô và tôi xin thề sẽ làm đó...!

Một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy dài xuống gương mặt cô cũng là lúc cô hoàn toàn chìm vào trong giấc ngủ

Mộng Khiết nhìn cô trong một giây sau đó cũng xoay lưng ra ngoài

Lúc ra khỏi cánh cửa cô ta còn buộc miệng nói thêm vào một câu:

" Làm cho tốt vào! "

Sau đó là âm thanh của tiếng cửa đóng lại

Trong ý thức của cô, ý thức cuối cùng cũng chỉ có vỏn vẹn một câu...

Mộ Thần, em yêu anh!

Sau khi căn phòng xác định chỉ còn những người có phận sự ở lại và không còn bất cứ tiếng ồn nào ảnh hưởng đến bọn họ nữa thì vị bác sĩ cùng y tá cũng bắt đầu tiến hành phẫu thuật

Bọn họ ai nấy đều đeo khẩu trang và găng tay vào. Những dụng cụ cần thiết đều nằm đầy đủ trên bàn mổ

Nhìn thì thấy có vẻ ra dáng chuyên nghiệp nhưng ông ta cũng chỉ là thứ hạng bét mà thôi

Những sản phụ từng được ông ta mổ đẻ đều chết không ít và ông ta cùng vợ luôn lấy những cái xác trẻ con ấy mang đến Thái Lan bán cũng không được ít tiền

Tuy cách kiếm tiền ấy của hai vợ chồng rất chi là ác và đáng sợ nhưng vì tiền thì họ sẽ không màng đến những chuyện đó

Cầm con dao phẫu thuật trong tay, ông ta hạ nó xuống vùng bụng cô:

" Sau vụ này thì chúng ta có thể cùng nhau bỏ nghề mà đến một nơi khác sinh sống bà nhỉ? "

" Phải! "

Y tá nhìn cô, một cô gái không khỏi xinh đẹp và mang dáng vẻ phúc hậu nằm trên bàn mổ, trong số những cô gái qua tay vợ chồng bà thì cô chính là người phụ nữ trẻ và xinh đẹp nhất. Bà cũng có chút tiếc nuối cho cô vì còn trẻ như thế mà cô cũng không thể sống được nữa

Chắc là cô gái này cũng đã có chồng rồi nhỉ? Chiếc nhẫn được đeo trên chiếc ngón áp út của cô ấy và còn chàng trai ban nãy nữa

Nhưng nếu bà nhìn không lầm thì chàng trai đó, anh ta không có đeo nhẫn...vậy hai người không phải là vợ chồng ư? Nếu Doãn thiếu không phải chồng cô gái này vậy thì chồng cô ấy đâu?

Bỗng bà chợt nhớ lại những lời mà Mộng Khiết vừa nói ban nãy với cô. Bản thân tự suy đoán ra tất cả những ý nghĩa ấy thì bà mới hiểu ra lí do...

" Bà này, lấy con dao phẫu thuật của tôi ra đi! Tôi dùng đồ khác thật là không quen "

Y tá nghe chồng mình gọi mới bừng tỉnh

" Sao cơ ông nói gì? "

" Tôi bảo bà lấy con dao phẫu thuật của tôi trong túi ra, lấy những thứ khác nữa! "

" À ừ...! "

Bà nhanh chóng nghe theo và lấy ra những thứ đồ nghề từ trong túi đưa cho ông

" Đừng nghĩ lung tung nữa, chúng ta là được trả tiền rồi! Cũng chưa phải lần đầu làm chuyện này mà bà làm sao thế? "

Vị bác sĩ nhìn biểu hiện lẫn gương mặt vợ mình liền biết ngay bà đang nghĩ gì sau đó ông cố ý lên tiếng nhắc nhở

" Tôi...có sao? "

" Còn không? Doãn thiếu đang rất gấp nên chúng ta cũng không thể chậm trễ công việc được! "

" Ừ, chỉ là tôi cảm thấy có chút tội cho cô gái đó! "

Vị bác sĩ nghe vợ mình nói xong cũng không thèm để ý nữa

Đối với ông ta mà nói thì chuyện này làm nhiều nên ông ta cũng không thấy thương cảm cho bất kỳ ai

" Đừng có lải nhải nữa! Mất tập trung của tôi "

Nghe ông nhắc như thế bà cũng ngoan ngoãn đứng một bên im lặng

Bác sĩ cầm con dao mổ trong tay. Con dao hạ xuống vùng bụng cô, ấn nhẹ và di chuyển con dao theo một hướng khiến nơi đó tạo thành một đường máu chảy ra...

Ông ta đang tập trung bỗng bên phía ngoài có tiếng động khiến bà vợ chú ý nhìn sang phía cánh cửa

" Ông à...hình như có gì đó bên ngoài? "

" Có cái gì chứ? Mau yên lặng cho tôi! "

" Nhưng... "

Bác sĩ vẫn không để lọt tai lời vợ mình nói, ông là vẫn tiếp tục với công việc của mình...

Phía bên ngoài tiến ồn ngày một càng dồn dập ập tới, bác sĩ có vẻ không chú ý cũng mặc kệ

Cho đến khi cánh cửa bên ngoài bị một lực lớn nện một cước buộc phải mở ra, y tá không khỏi giật bắn người quay người lại

Cánh cửa bị một cước của người đàn ông nện vào, vì sức lực lớn khiến cánh cửa không những mở ra mà nó còn nằm yên dưới chân người đàn ông

Tịch Mộ Thần mặc trên người chiếc áo sơ mi trắng buông thả bên phần hông chắc khỏe, trên người còn khoác lấy một chiếc áo vest màu đen, mái tóc ngắn màu nâu gỗ mạnh mẽ, trên người, từ đầu đến cuối chân đều không thể che giấu được khí chất vương giả vốn có trên người người đàn ông

Người đàn ông không chỉ xuất hiện một mình, theo sau anh còn có rất nhiều người đi vào, không thể không đếm hết những người ở đây có số đông là bao nhiêu, chỉ biết nhìn họ vô cùng đáng sợ, người nào người nấy nhìn như xã hội đen khiến y tá có cảm giác không yên trong lòng

Mắt phượng hẹp dài nhanh chóng quét một vòng và dừng lại bên chiếc bàn mổ lớn, trên chiếc bàn mổ xuất hiện một hình ảnh nhỏ nhắn của người con gái anh yêu, cô vẫn xinh đẹp như thế, chỉ là, cô đang ngủ, ngủ rất yên tĩnh, gương mặt kiều diễm ấy đã làm trái tim anh như thắt lại, đau đớn vô cùng

Khi đôi mắt dời hướng về người đàn ông kia, con người đen nhánh bỗng trở nên âm u hơn, dưới đáy mắt u ám không kém phần âm lãnh khi nhìn thấy trên tay bác sĩ cầm một con dao phẫu thuật nhỏ đang dừng tại vùng bụng cô

Vùng bụng xuất hiện một đường máu đỏ tươi, chỉ là, vết thương không ngắn cũng không dài, bác sĩ nhìn thấy một luồng khí tức bỗng nhanh chóng lan tỏa trên khắp người anh không khỏi khiến ông ta không rét mà run

Tịch Mộ Thần u ám kéo dài khiến cả căn phòng từ đó cũng kéo xuống thêm vài âm độ, cho đến khi nhìn thấy một giọt máu từ vùng bụng cô chảy xuống mặt đất, cũng là lúc trong căn phòng yên tĩnh một lần nữa vang lên một âm thanh chói tai sau đó là tiếng con dao phẫu thuật nhỏ rơi xuống mặt đất

Tịch Mộ Thần ra tay rất nhanh, không kịp khiến đối phương có hành động gì, viên đạn anh bắn ra nhắm chuẩn xác vào cánh tay đang cầm dao của người đàn ông, ông ta vì quá đau đớn nên hét toáng lên sau đó ngã khụy xuống mặt đất

Bà vợ bên cạnh nhìn thấy một màn vừa rồi quả là hoảng sợ và thất kinh nhưng cũng không quên lo lắng cho người chồng

" Ông không sao chứ? "

Bà vô cùng lo lắng và sự hoảng sợ trong lòng vẫn chưa tiêu tan

Cạch...một âm thanh lên nòng súng bỗng vang lên, bác sĩ cùng vợ của mình ngẩn đầu lên nhìn thì đã thấy có một khẩu súng đang chĩa thẳng vào họ

Vừa nãy khi anh xuất hiện đột ngột như thế, bà đã quan sát anh, người đàn ông này ngũ quan rất tốt, chẳng những đẹp trai, lạnh lùng nhưng lại còn mang theo mấy phần tà mị

Còn bây giờ khi nhìn lại, gương mặt lúc này chẳng những đáng sợ như diêm la, mà trên người anh nay toát lên một sự nguy hiểm khó lường, cùng với sát khí lan tỏa khiến người đối diện không dám nhìn thẳng, mồ hôi sau lưng cũng vì thế mà căn thẳng không ngừng chảy xuống cơ thể ướt đẫm quần áo

Với anh mà nói, cô và con của anh chính là điểm yếu lớn nhất của anh, và chính họ cũng dễ khiến anh kích động nhất, trước đến nay Tịch Mộ Thần luôn biết cách kiềm chế cảm xúc bản thân, anh không bao giờ hành động như thế, nhưng ngay khi nhìn thấy cô hai mắt nhằm nghiền nằm trên bàn mổ như thế, vùng bụng lại xuất hiện một vết cắt khiến máu không ngừng chảy khiến trái tim anh chẳng những đau đớn từng giây phút mà lửa giận trong lòng anh lại được thắp lên đầy mạnh mẽ, hận không thể đem những người làm tổn thương hai mẹ con cô lôi ra chóc thịt chóc xương

Lúc này Lục Minh Hạo đã giúp cô tháo những thứ kia trên người xuống, đôi mắt không kiềm được dừng tại vị trí phần bụng của cô đang chảy máu một đường, những giọt máu theo đó không ngừng chậm rãi nhỏ từng giọt xuống mặt đất khiến người ta nhìn qua chỉ cảm thấy nhức cả mắt

" Thần! Mau lo cho Tiểu Tịch "

Tịch Mộ Thần dần hạ súng xuống khi nghe Lục Minh Hạo nói như thế, nhìn thấy anh xoay người hai người bọn họ thầm thở phào nhẹ nhõm

Tịch Mộ Thần lạnh giọng nói:

" Bắt chúng lại! "

" Tuân lệnh! "

Mệnh lệnh vừa được giao xuống, hai người đàn ông trong số những người đi theo cùng Tịch Mộ Thần bước ra, họ mỗi người một bên giữ người lại

Lục Minh Hạo đã giúp cô xử lí vết thương trên vùng bụng nên cũng không chảy máu nữa, dù là vậy bọn họ cũng phải đem cô đến bệnh viện kiểm tra

Tịch Mộ Thần nhìn gương mặt đang hôn mê vì liều thuốc khiến anh càng trở nên vừa tức giận vừa đau lòng hơn

Trong lòng không khỏi trách mắng bản thân vô dụng không thể bảo vệ được cô nên mới khiến cô lâm vào tình cảnh như thế

Tiểu Tịch, anh xin lỗi, anh đã đến trễ rồi!

Tịch Mộ Thần ôm cô vào lòng không ngừng vuốt ve gương mặt cô sau đó cúi đầu đặt nụ hôn lên trán cô

Lục Minh Hạo: " Được rồi, sau khi ra khỏi nơi này hai người bên nhau vẫn chưa muộn! Tôi khuyên tốt nhất nên đem cô ấy rời khỏi đây và nhanh chóng đến bệnh viện càng sớm càng tốt! "

Tịch Mộ Thần nhìn cô, dưới đáy mắt ôn nhu nay biến mất sau chỉ một giây thay vào đó là âm trầm đầy sát khí

Người đàn ông này, cứ như một người khác vậy, vừa nãy sát khí đầy mình, nguy hiểm khó lường mà xuýt chút nữa đã lấy mạng hai vợ chồng bà

Vậy mà khi xoay qua cô gái kia thì lại ôn nhu, yêu thương hết mực, xem ra, cô gái kia chính là vợ của chàng trai này

Đôi mắt không tự chủ liền rơi xuống chiếc nhẫn đang được đeo trên ngón áp út của Tịch Mộ Thần

Bà đã sống ngần mấy năm rồi vậy mà đây là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ như vừa rồi, người trẻ tuổi thời nay hễ đụng đến tình yêu của họ là đáng sợ như thế ư?

Xem ra, lần này hai vợ chồng bà đã chọc và người không nên đụng phải rồi!

Tịch Mộ Thần: " Đưa cô ấy đến bệnh viện! Chuyện ở đây tôi vẫn còn chưa giải quyết xong "

Lục Minh Hạo đỡ cô từ tay Tịch Mộ Thần, nói:

" Cậu tính giết hắn à? Không được đâu, nể mặt Doãn gia, dạy dỗ hắn một chút xong tống hắn trở về Anh Quốc vẫn chưa muộn! "

Tịch Mộ Thần nhếch môi cười:

" Giết? Tên khốn đó đủ để tôi ra tay ư? "

" … " Muốn làm gì thì tùy cậu!

Ngay lúc Lục Minh Hạo định đưa cô đi khỏi cùng một số thuộc hạ bỗng từ bên ngoài phát ra một giọng nói...

" Tất cả, không ai có thể được đi! "

Đôi mắt hẹp dài theo phản xạ quét sang phía cửa theo giọng nói truyền đến

Từ bên ngoài đi vào là một đoàn người theo sau Doãn Thiên Phong cùng Mộng Khiết, người nào người nấy trên tay đều có vũ khí riêng của họ

Nhìn thấy kẻ địch vào, theo phản xạ tự nhiên cũng như trách nhiệm mỗi người, những thuộc hạ đi theo Tịch Mộ Thần nhanh chóng cầm những khẩu súng của mình trên tay chĩa tất cả về hướng của Doãn Thiên Phong nhằm mục đích bảo vệ chủ nhân

" Doãn Thiên Phong! "

Tịch Mộ Thần khẽ nhíu mày gằn giọng nói

Doãn Thiên Phong nhếch môi cười khi nhìn thấy Tịch Mộ Thần xuất hiện, dáng vẻ hiện tại vô cùng ung dung tự tại

" Tôi đã suy nghĩ rằng anh sẽ không thể tới được đây...Tịch Mộ Thần! "

Mộng Khiết: " Không một ai có thể rời khỏi đây trừ phi để Tiêu Tiểu Tịch ở lại đây! "

Người của Tịch Mộ Thần đến đây nhiều thì đã sao? Bọn họ có nhiều bằng số lượng người bên Doãn Thiên Phong cùng Mộng Khiết hay không?

Dù cho Tịch Mộ Thần có muốn đưa Tiêu Tiểu Tịch ra khỏi đây thì anh ta nhất định sẽ phải chết...cùng Tiêu Tiểu Tịch!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio