Bà Xã Vô Giá, Hôn Một Cái

chương 142: lại gọi ông xã lần nữa nghe xem

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Nghi Nghi, em vừa nãy gọi anh là gì?”

Đường Nại không khống chế được sự vui vẻ và kích động trong lòng, đi tới bên cạnh Mông Chỉ Nghi, thâm tình chiều chuộng hỏi, đáy mắt thâm thúy tràn đầy nhu tình, giọng nói hấp dẫn trầm thấp vui tai, dụ hoặc tâm hồn người ta.

“Em vừa nãy có gọi gì sao?”

Mông Chỉ Nghi lúc này mới hồi thần, nhớ tới vừa rồi bản thân lại bất giác gọi ra hai tiếng ông xã, dái tai xinh đẹp đỏ lên, nhìn Đường Nại chớp chớp mắt.

Lại chớp chớp mắt.

Chính là không định thừa nhận!

“Nghi Nghi, lại gọi ông xã lần nữa nghe xem!”

Cơ hội tốt thế này Đường Nại sao có thể bỏ qua, hơn nữa đây còn là lần đầu tiên Mông Chỉ Nghi trong lúc vô thức gọi anh là ông xã, đương nhiên khiến Đường Nại vô cùng hưng phấn, nếu không phải bây giờ không đúng chỗ, Đường Nại sớm đã hung hăng đè Mông Chỉ Nghi dưới thân hành hạ một phen rồi.

Giọng nói quyến rũ mê hoặc như tiếng đàn cello trầm thấp, yếu ớt truyền vào trong màng nhĩ Mông Chỉ Nghi, khiến toàn thân cô run rẩy.

“Nhiều người như vậy đâu, vẫn là đừng mà!”

Mông Chỉ Nghi nhìn xung quanh vây kín không ít người, mặt lại càng đỏ hơn.

Cắn cắn cánh môi, cô lúc nãy lại gọi Đường Nại là ông xã trước mặt nhiều người như vậy, cô nhất định là điên rồi!

Nhìn Mông Chỉ Nghi mặt xấu hổ, con ngươi thâm thúy u ám của Đường Nại như có vài đốm lửa không ngừng thiêu đốt nóng bỏng, mang theo tia sáng khét lẹt, nhìn cánh môi cắn chặt của Mông Chỉ Nghi càng không nhịn được muốn hôn cô.

Nhưng anh biết rõ dáng vẻ ngượng ngùng nũng nịu của Nghi Nghi của anh phong tình vạn chủng thế nào, dáng vẻ quyến rũ đó đương nhiên không để cho những người ngoài nhìn thấy, đặc biệt là bên cạnh còn có Thiệu Vĩnh Khiêm như hổ rình mồi người phụ nữ của anh, Đường Nại càng không thoải mái.

“Vậy được, đợi buổi tối, buổi tối anh đợi Nghi Nghi gọi cho anh nghe, hơn nữa còn phải gọi tới khi anh hài lòng mới thôi!”

Con người ấm áp yêu chiều của Đường Nại lướt qua ánh đen tối, áp đến bên tai Mông Chỉ Nghi khẽ nói, hơi thở ấm áp ẩm ướt thổi lên cổ cô khiến toàn thân cô run rẩy.

Người đàn ông này thực sự chính là đại lưu manh, đại sắc ma!

Đường Nại không nhìn ánh mắt thẹn quá hóa giận của Mông Chỉ Nghi, chỉ cảm thấy Nghi Nghi thế này càng khiến anh yêu đến tận cốt tủy.

Tuy nhiên Đường Nại và Mông Chỉ Nghi ân ái như chốn không người như vậy lại khiến Hạng Hy Hy và Thiệu Vĩnh Khiêm ở một bên tức giận muốn điên.

Sắc mặt Thiệu Vĩnh Khiêm khó coi, khuôn mặt ôn hòa tràn đầy đau khổ, lúc này nhìn Mông Chỉ Nghi mặt đầy ngượng ngùng đứng trước mặt Đường Nại, anh ta mới biết lòng mình đau thế nào, mới biết Nghi Nghi của anh ta ở trong lòng anh ta rốt cuộc quan trọng biết bao.

Nhưng Nghi Nghi của anh ta vẫn sẽ quay lại sao, nhìn thấy hình ảnh Đường Nại và Mông Chỉ Nghi âu yếm như vậy, Thiệu Vĩnh Khiêm đột nhiên không dám đảm bảo nữa.

Hạng Hy Hy cũng sắc mặt khó coi, Đường Nại là ai, bất kể là ở trong lòng cô ta hay là trong lòng tất cả mọi người đều là đệ nhất thiếu gia kinh thành cao cao tại thượng.

Cậu cả nhà họ Đường lãnh khốc vô tình, thần bí khó dò lúc nào thì mặt xuất hiện qua nụ cười xán lạn như vậy, dáng vẻ ấm áp yêu chiều như vậy.

Nghiêm túc nhìn một người phụ nữ như vậy, dáng vẻ chăm chú lại thâm tình, ấm áp lại chiều chuộng khiến Hạng Hy Hy ghen ghét và oán hận trong lòng như muốn phát điên.

Tất cả những điều này hẳn nên là của cô ta, chỉ thuộc về cô ta, nhưng bây giờ lại bị người phụ nữ Mông Chỉ Nghi này cướp đi.

Không trêu chọc cô gái nhỏ trong lòng nữa, ánh mắt Đường Nại xoay chuyển, lạnh lẽo âm trầm nhìn thẳng vào khuôn mặt lạc lõng như tro tàn của Thiệu Vĩnh Khiêm.

“Cậu Thiệu, chuyện như hôm nay tôi hi vọng sau này sẽ không xảy ra nữa, vợ của Đường Nại tôi tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào tổn thương cô ấy!”

Đường Nại lạnh lùng cảnh cáo Thiệu Vĩnh Khiêm, nhìn sắc mặt ảm đạm trắng bệch của Thiệu Vĩnh Khiêm càng không nhịn được trào phúng, cúi đầu yêu chiều nhìn Mông Chỉ Nghi, quanh người còn mang theo khí lạnh thấu xương cuồng vọng phách lối, vô cùng bá đạo nói: “Nghi Nghi, nghe rõ đây, sau này nếu ai dám bắt nạt em, em liền hung hăng bắt nạt lại cho anh, người phụ nữ của Đường Nại anh tự nhiên có anh bảo vệ, trời có sập xuống cũng có anh chống thay em, mà em chỉ cần tùy ý làm chuyện mình muốn làm!”

Giọng điệu Đường Nại bá đạo cuồng vọng nói cho Mông Chỉ Nghi biết, anh là người ủng hộ và bến bờ vĩnh viễn phía sau cô, cho dù xảy ra bất kỳ chuyện gì, cho dù trời có sập xuống, anh cũng sẽ chống đỡ thay cô.

Đồng thời cũng đang cảnh cáo những người có mặt, khiến họ nhớ kỹ trong lòng, Mông Chỉ Nghi là vợ của Đường Nại, vợ của Đường Nại tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai bắt nạt, nếu có ai dám, anh tuyệt đối sẽ không nương tay.

Mông Chỉ Nghi nhìn thật sâu người đàn ông bên cạnh, thực ra cô rất muốn nói cho anh biết, cô không cần anh bảo vệ, không cần anh phụ trách giải quyết hậu quả cho những việc cô làm, nhưng Mông Chỉ Nghi giờ phút này lại muốn có một bến bờ che mưa chắn gió cho mình như vậy.

Đáy lòng chua xót, không biết là vì cảm động, hay là vì động lòng, chỉ là trước mặt sự yêu chiều tột độ thế này, cô phát hiện mình đã từng chút rơi vào vòng tròn chiều chuộng Đường Nại ban cho, có lẽ sẽ có một ngày cô thật sự không thể rời khỏi người đàn ông này.

Khuôn mặt nhỏ lạnh lùng đột nhiên cười: “Đây là anh nói đó!”

Đã là người nào đó nói, đã là mình đã động lòng động tình, vậy cô liền nắm chặt lấy đôi bàn tay to ấm áp này.

Nếu anh không bỏ, cô sẽ không rời!

“Ừ, là anh nói!”

Lòng Đường Nại mềm mại, yêu chiều vươn tay xoa đầu nhỏ đáng yêu của Mông Chỉ Nghi, thâm tình nơi đáy mắt như tràn ra ngoài.

“Cậu Đường, chuyện này tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng, nhưng em trai tôi bị đánh nặng như vậy, chuyện này nhà họ Thiệu tôi cũng nhất định sẽ không bỏ quả như vậy!”

Nhìn dáng vẻ ân ái của Đường Nại và Mông Chỉ Nghi, Thiệu Vĩnh Khiêm càng nhìn đáy lòng càng đau đớn, nghe thấy lời của Đường Nại, khuôn mặt ôn hòa trầm xuống, lạnh lùng mở miệng nói.

“Tiền sao, tiền chữa trị của em trai anh, nhà họ Đường tôi sẽ trả, nhưng nếu vẫn muốn đẩy vợ của Đường Nại tôi vào tù, bổn thiếu gia khuyên anh vẫn là cắt đứt suy nghĩ này đi!”

Đường Nại lạnh lùng cuồng vọng nói, tiền thuốc men nhà họ Đường anh không để vào trong mắt, nhưng nếu Thiệu Vĩnh Khiêm này trong lòng vẫn có suy nghĩ lệch lạc khác, vậy thì đừng trách anh ra tay với nhà họ Thiệu.

“Anh yên tâm, tôi cũng không hi vọng Nghi Nghi xảy ra chuyện, sẽ không truy cứu trách nhiệm của Nghi Nghi, nhưng cậu Đường thì không dễ nói rồi!”

Thiệu Vĩnh Khiêm sao lại nỡ làm khó Nghi Nghi của anh ta, nhưng nhìn khuôn mặt đầy dịu dàng của Mông Chỉ Nghi đối với Đường Nại, đáy lòng Thiệu Vĩnh Khiêm không nhịn được đố kỵ, ánh mắt có vài phần lạnh lẽo đối diện với Đường Nại.

Hai người khó phân cao thấp, ai cũng không chịu nhượng bộ.

Im lặng thật lâu, Đường Nại cười lạnh, nụ cười lộ ra vài phần hàn khí lạnh như băng.

“Nếu cậu Thiệu muốn tìm Đường Nại tôi tính sổ, thì cứ đến thử xem!”

Lời vừa nói ra, bầu không khí giữa hai người tràn đầy mùi thuốc súng nồng nặc, ngay cả Mông Chỉ Nghi ở sau lưng cũng không nhịn được nhíu mày.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio