Nhìn Ngải Vi Nhi già nua, trong lòng Đoạn Vân không khỏi đau xót. Vừa mới đây còn là một mĩ nhân tuyệt sắc, thế mà giờ đã như cánh hoa tàn héo úa, điều này làm cho hắn cảm thấy rất khó chịu.
- Nói đi, tại sao phải làm như vậy?
Đoạn Vân vẻ mặt rất uy nghiêm hỏi Ngải Vi Nhi.
Ngải Vi Nhi lúc này, nhìn qua tuyệt đối là một nhân vật cấp bậc nãi nãi rồi. Khuôn mặt ngày xưa xinh đẹp không ai sánh bằng, bây giờ đã đầy những nếp nhăn, hơn nữa khí chất thanh xuân cũng sớm biến đi đâu mất hết. Ngoại trừ ánh mắt, Đoạn Vân cơ hồ không thể tìm ra trên người Ngải Vi Nhi một chút sắc đẹp khi xưa
Ngải Vi Nhi dùng một thanh âm rất nhỏ, yếu ớt thì thào:
- Đoạn … Đoạn Vân … Hoàng gia gia là Hải Hoàng, ông ấy bảo ta làm, ta phải làm như vậy.
Còn lúc này, Ốc Đặc Nhĩ già hom hem có chút phẫn nộ nói với Ngải Vi Nhi:
- Vi Nhi, tại sao ngươi phải làm như vậy? Tại sao?
Nghe Ốc Đặc Nhĩ nói, Đoạn Vân có chút mơ hồ. Chẳng lẽ sự tình còn có ẩn tình gì bên trong?
Ngải Vi Nhi quay đầu một cách vô lực về phía bên phải, thấy Ốc Đặc Nhĩ râu tóc trắng xóa, da nhăn nheo, giật mình đánh thót một cái.
- Phụ vương, ngươi làm sao lại thành hình dáng như thế này?
Ngải Vi Nhi khiếp sợ nhìn Ốc Đặc Nhĩ như một lão nhân, hỏi vẻ rất khẩn cấp.
Rốt cuộc chuyện gì thế này nhỉ? Vì sao họ dường như không biết tình huống của mình vậy?
Đoạn Vân nâng hai cha con dậy, nhìn hai người già lão này, khẽ lắc đầu bất lực:
- Ta muốn biết các ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế? Chẳng lẽ các ngươi bị biến thành như vậy là vì muốn cứu Hải Hoàng nửa chết nửa sống kia?
Ốc Đặc Nhĩ cũng cố hết sức ngẩng đầu nhìn Đoạn Vân cầu khẩn:
- Đoạn Vân đại nhân, ta biết tế tự thuật của ngươi rất thần kỳ, van ngươi cứu con gái ta đi! Van ngươi đó!
- Trước ngươi nói cho ta biết rốt cuộc đây là chuyện gì mới được. - Đoạn Vân vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
Nghe Đoạn Vân hỏi vậy, Ốc Đặc Nhĩ đành thở dài trả lời:
- Nhân Ngư chúng ta có thể tự do trao đổi trong một khoảng cách nhất định. Nói cách khác, có thể dùng một loại ngôn ngữ khác với ngôn ngữ thông dụng trên đại lục để trao đổi giữa những Nhân Ngư. Người bình thường không nghe được loại ngôn ngữ này của chúng ta. Sau khi Vi Nhi xuất hiện, phụ hoàng ta dùng Nhân Ngư ngữ ra lệnh cho Vi Nhi thi triển mị hoặc thuật, thi triển bí pháp để làm cho mọi người bị mê hoặc. Nhưng ta kiên quyết phản đối, bởi vì hải dương mị hoặc của Nhân Ngư bộ tộc chúng ta phải dùng sinh mạng năng lượng hiến tế mới thi triển được. Còn thực lực của Vi Nhi vốn rất kém, nếu thi triển mị hoặc thuật cường đại như vậy, có thể sẽ chết vi năng lượng khô kiệt. Nhưng lúc đó Vi Nhi dường như không nghe được những gì ta nói, theo đó tận lực thi triển bí pháp làm cho Nhân Ngư trân châu rơi xuống đất.
- Việc này xem ra không đúng lắm, ta đã sớm khống chế thực lực của Vi Nhi rồi mà, trên thế giới này ngoại trừ ta, không không có ai có thể giải khai cấm cố của nàng được. Chẳng lẽ …
Nói rồi, Đoạn Vân lập tức nắm lấy cánh tay của Ngải Vi Nhi. Dưới một trảo này, tất cả đều đã sáng tỏ. Kinh mạch của Ngải Vi Nhi cơ bản đã bị hủy, xem ra cô nàng dường như cưỡng chế thực lực của mình bức xuất ra ngoài. Hơn nữa, Ngải Vi Nhi còn bị nội thương nghiêm trọng.
Thở dài, Đoạn Vân nhắm chặt hai mắt, nói giọng đầy thống khổ:
- Vi Nhi, ngươi hà tất ngu ngốc như vậy? Sớm biết rằng ngươi làm như vậy, ta sẽ thả phụ vương ngươi ra là được rồi.
Nghe hắn nói thế, Ngải Vi Nhi khẽ cười, cố hết sức nói:
- Đoạn Vân, chàng có biết không? Ta thích chàng. Lần đầu tiên gặp mặt, chàng không thèm nhìn ta, hơn nữa chàng còn dám ở giữa thanh thiên bạch nhật chọc ghẹo ta. Mặc dù chàng đối xử với ta hung tợn, lại còn có nụ cười xấu xa, nhưng ta vẫn thích chàng khi dễ ta. Vĩnh viễn xấu xa, bá đạo kiêu ngạo. Khục khục…
Nghe Ngải Vi Nhi nói thế, Đoạn Vân không hề giật mình. Theo hắn thấy, Vi Nhi lúc này cũng không việc gì phải lừa mình. Bởi vì, nếu hắn không cứu nàng thì Vi Nhi tuyệt đối không sống quá đêm nay.
- Vi Nhi, tại sao ngươi ngốc vậy?
Đoạn Vân giơ tay ôm lấy thân hình thống khổ của Vi Nhi, trên mặt hiện lên những tình cảm phức tạp, không biết là thống khổ hay hưng phấn.
- Đoạn Vân, ta rất vui sướng! - Ngải Vi Nhi mỉm cười nói.
Đoạn Vân hỏi nhỏ:
- Vì sao?
- Ta biết, chàng cũng thích ta, có phải không? Hình dáng ta bây giờ, đã là một lão bà bảy tám mươi tuổi, quá già rồi, chàng vẫn nguyện ý ôm ta. Nhưng cho dù chàng không thích ta thì cũng không sao hết. Dù sao ta cũng sắp chết rồi. Trước khi chết mà còn được nằm trong vòng tay ấm áp của chàng một lần, ta cảm thấy hài lòng lắm rồi. - Ngải Vi Nhi cười nhẹ trả lời ấm áp.
Lúc này Nhân Ngư thái tử Ốc Đặc Nhĩ vẻ mặt vô cùng khiếp sợ. Y điên cuồng hét lên:
- Không có khả năng. Phụ hoàng không có khả năng làm vậy với ta và Vi Nhi, tuyệt đối này không có khả năng. Khục khục.
Ôm Ngải Vi Nhi đang suy yếu dần vào lòng, Đoạn Vân nhìn Nhân Ngư thái tử Ốc Đặc Nhĩ vẻ nghi hoặc:
- Ốc Đặc Nhĩ, ta muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?
Ánh mắt Đoạn Vân nhìn lão đầu Ốc Đặc Nhĩ vẻ bất thiện, dùng một loại ngữ khí uy hiếp truy vấn.
Dưới ánh mắt uy nghiêm của hắn, Ốc Đặc Nhĩ nói vẻ thống khổ:
- Đoạn Vân đại nhân, Vi Nhi bị cấm cố, bằng vào lực lượng của mình thì không có khả năng thi triển ra hải dương mị hoặc. Do đó, ta dám khẳng định Vi Nhi nhất định là bị một người có tinh thần lực rất mạnh khống chế, sau đó cường hành giải khai phong ấn.
- Còn ngươi thì sao? Vì sao ngươi lại có hạ tràng như thế? - Đoạn Vân hỏi vẻ nghi hoặc.
- Lúc đó ta cũng bị mị hoặc. Lúc đó, khi Vi Nhi thi triển bí pháp, năng lượng đã không còn đủ nữa, từ trong não của ta đột nhiên phát ra một thanh âm, thanh âm đó nói cho ta biết, nếu ta không đem sinh mạng năng lượng của ta truyền cho Vi Nhi, Vi Nhi sẽ lập tức chết ngay. Ta chỉ nhớ đầu óc của ta rất loạn, sau đó ta không khống chế được đem năng lượng của mình truyền cho Vi Nhi. Một khi truyền đi thì không thể thu lại được nữa. - Ốc Đặc Nhĩ trả lời.
- Đó chính là Hải Hoàng Ba Nhĩ Hi Đặc sao?
Đoạn Vân nói, mang theo ngữ khí đầy nghi vấn.
- Đúng vậy. Chính là phụ hoàng ta. - Ốc Đặc Nhĩ nói vẻ thống khổ.
Đoạn Vân nhíu nhíu mày, lắc đầu nói:
- Ba Nhĩ Hi Đặc cũng thật là vô sỉ, để bản thân chạy trốn lại hy sinh cả nhi tử và cháu gái mình.
- Không đâu, Hoàng gia gia của ta không phải người như thế. - Ngải Vi Nhi giọng hơi kích động.
Lúc này, ánh mắt Ốc Đặc Nhĩ có vẻ bất thiện:
- Ai nói ông ta không phải, ông ta chính là loại người như thế. Từ chín năm trước từ bên ngoài trở về, tính tình ông ta trở nên đại biến. Đến cả ta là nhi tử mà cũng không tha.
Tính tình đại biến? Chẳng lẽ là bị một linh hồn khác nhập vào người? Có chuỵên huyền ảo như vậy sao.
Lúc này, Diệp Cô Thành và mười đại Thần long đã trở về.
Diệp Cô Thành nói với Đoạn Vân:
- Thiếu gia, chúng ta đuổi theo Ba Nhĩ Hi Đặc, nhưng ông ta đã biến thành như thế này rồi.
Nói xong, Diệp Cô Thành lấy không gian giới tử của mình ra một thi thể, một thi thể Nhân Ngư.
Thấy thấy thi thể đó, Đoạn Vân nhíu mày đầy nghi ngờ cất giọng:
- Không phải Ba Nhĩ Hi Đặc vừa rồi. Nhưng, ta nghĩ đây hẳn là Ba Nhĩ Hi Đặc thực sự.
- Thiếu gia, ngươi nói sao? - Diệp Cô Thành hỏi lại.
Đoạn Vân khẽ gật đầu, phân tích:
- Bên trong thân thể Ba Nhĩ Hi Đặc có hai linh hồn. Nguyên lai linh hồn Ba Nhĩ Hi Đặc đã chết, Ba Nhĩ Hi Đặc chiến đấu với chúng ta là một tên giả danh. Như vậy cũng có thể giải thích được vì sao Ba Nhĩ Hi Đặc lại lãnh huyết như thế, vô tình đến thế.
- Đoạn Vân đại nhân, ngài nói là phụ hoàng ta sớm đã chết rồi. Trước giờ vẫn do linh hồn người kia chiếm cứ thân thể phụ hoàng ta? - Ốc Đặc Nhĩ hỏi dồn.
Đoạn Vân khẽ gật đầu, trả lời:
- Ta nghĩ chắc là chín năm trước phụ hoàng ngươi đã không còn là phụ hoàng của ngươi nữa rồi. Ta muốn biết chín năm trước, phụ hoàng ngươi rốt cuộc đã đi đâu.
Ốc Đặc Nhĩ ngẫm nghĩ một lát, nói:
- Lúc đó, ta nhớ là phụ hoàng từng nói với ta là trên đại lục đột nhiên xuất hiện vài Ma tộc. Hắn vì an nguy của Hải giới, nên phải tìm tiêu diệt bọn họ.
Nghe thế, Đoạn Vân tự nhủ "ta có lẽ cũng đoán được tám chín phần. Nguyên lai vừa rồi là Ma tộc làm trò quỷ." Lúc trước ở Thiên Long, tên tiểu đội trưởng Ma tộc bị Đoạn Vân bắt từng nói với hắn là mấy tên Ma tộc đã sống trên đại lục gần mười năm rồi. Còn từ câu ' chín năm trước ', xem ra thời gian cũng khá trùng hợp.
Nghĩ vậy, hắn hỏi:
- Long thần Tạp Tây Cách Nhĩ trước kia có liên lạc gì với Hải tộc các ngươi không.
Ốc Đặc Nhĩ lắc đầu khẳng định:
- Trước kia, hải giới chúng ta rất ít khi liên lạc với đại lục. Chúng ta gần đây mới có chút liên lạc với Long tộc.
Đoạn Vân cười lạnh:
- Nguyên lai là Ma tộc làm trò quỷ. Chẳng trách Long thần Tạp Tây Cách Nhĩ từ Ma giới trở về, Hải Hoàng giả mạo của các ngươi lại muốn tìm y, hơn nữa ngàn năm trước các ngươi không hề có ý định xâm lấn đại lục, nhưng bây giờ lại muốn xâm lấn đại lục. Thật không ngờ Ma tộc vì muốn xâm lấn đại lục mà phải tốn rất nhiều tâm cơ. Text được lấy tại truyenfull.vn
Nghe Đoạn Vân nói thế, Ốc Đặc Nhĩ rõ ràng có chút khó tin, còn Ngải Vi Nhi cũng tỏ vẻ khiếp sợ.
Thấy thi thể Nhân Ngư trên mặt đất, Đoạn Vân nói:
- Ta từng dùng chân khí cầm cố thực lực của tên Hải Hoàng giả này lại, còn tên Hải Hoàng giả này dám mạnh mẽ phá vỡ phong ấn của ta, do đó gây ra những tổn hại cho thân thể tuyệt đối không dưới Vi Nhi. Do đó, linh hồn yêu nghiệt đó không biết bây giờ đang ở phương nào, nhất định là bỏ qua thân thể của Hải Hoàng này, tiếp tục tìm một thân thể thật tốt khác.
- Phụ hoàng của ta đâu? - Ốc Đặc Nhĩ hỏi vẻ rất khẩn cấp.
Đoạn Vân cười khẽ, phân tích:
- Phụ hoàng ngươi chín năm trước đã chết rồi. Hơn nữa linh hồn của tên giả danh chiếm ý thức của phụ hoàng ngươi. Nhưng, mặc dù phụ hoàng ngươi đã chết, đến cả linh hồn cũng đã chết, nhưng vì phụ hoàng ngươi là một cao thủ cấp mười ba, linh hồn sẽ không tiêu tán, do đó ta cũng có thể cứu sống hắn được.
- Cái gì? Ngươi có thể cứu phụ hoàng ta. Đoạn Vân đại nhân, chỉ cần ngài có thể cứu sống phụ hoàng ta, chuyện gì ta cũng nguyện ý làm.
Ốc Đặc Nhĩ nói rất kích động. Còn Ngải Vi Nhi cũng dùng ánh mắt giết chết mọi nam nhân của nàng nhìn hắn.
Đoạn Vân cười, nói:
- Có thể cứu phụ hoàng ngươi, nhưng ta muốn Bắc Hải bộ tộc các ngươi thuần phục ta. Ngươi cũng biết, ta không thích chiến tranh. Bằng vào vũ lực trong tay ta, ta tuyệt đối có thể chỉ một thời gian ngắn tiêu diệt sạch cả Bắc Hải bộ tộc của các ngươi. Nhưng ta không phải là một tên giết người, ta muốn một hải giới hoàn mỹ.
- Việc này … việc này … ta không có quyền. Hay là ngài cứu phụ hoàng ta sống dậy rồi ngài hỏi phụ hoàng ta đi. - Ốc Đặc Nhĩ xem ra rất khó xử.
Đoạn Vân cười lảng sang việc khác:
- Việc này bỏ qua một bên cái đã. Chúng ta về trước. Ta không muốn Vi Nhi xinh đẹp của ta một mạch là một lão thái bà