Bá Y Thiên Hạ

chương 251: tái thứ khuyến hàng sa ngư hoàng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nghe Ốc Đặc Nhĩ lên tiếng nghi vấn, Đoạn Vân cũng không biện bác. Thật ra một năm nay trong mắt hắn, bộ tộc Thần long bây giờ là hoàn toàn khác trước. Nói về chung đoan, Thần Long có cấp gia đình Âu Đặc Tư một nhà ba người cấp mười hai trung giai, còn có mười đại Thần long cấp mười hai sơ giai, có năm mươi Thần Long vừa mới bước vào cấp mười một trung giai, hai mươi tám Thần Long cấp mười một sơ giai, còn hơn sáu mươi Thần Long khác, toàn bộ đều đã là thần cấp cao thủ. Hơn nữa, Thần Long đảo còn có hai trăm Thần Long dự bị, đây là cự mãng và hải xà, thực lực thấp nhất đã là cửu cấp trung giai, ngoài ra còn có một trăm hai mươi con đạt tới thần cấp. Chỉ cần Đoạn Vân có hứng, chỉ cần bỏ ra chút máu, tám mươi con dự bị Thần Long cửu cấp lập tức sẽ tiến hóa thành Hoa Hạ Thần long thần cấp sơ giai hoặc trung giai. Còn một trăm hai mươi thần cấp cự mãng là hải xà, cũng toàn bộ tiến hóa thành thần cấp hậu giai, thậm chí còn là Thần Long đỉnh giai. Có lực lượng Thần Long chung đoan này, nếu muốn san bằng một Bắc Hải nho nhỏ, Đoạn Vân tự nhận thấy đó chỉ là chuyện vặt. Nhưng hắn lại quên mất, Bắc Hải tuyệt đối không thể dùng chữ 'nho nhỏ' để hình dung được. Qua ngàn năm văn minh phát triển, với trăm ức dân chúng Hải tộc, trêu vào Hải giới, đâu có phải nhỏ yếu như hắn nghĩ?

Thấy Đoạn Vân không nói gì, Ốc Đặc Nhĩ rõ ràng ý thức được kiếp nạn bộ tộc Bắc Hải. Mặc dù lão rất tự tin có thể đánh bại đám vũ lực của Đoạn Vân nhưng lão lại biết, dưới sự uy hiếp của Nam Hải vốn có thực lực kinh khủng, hành động này của Đoạn Vân tuyệt đối là một tai ương đối với Hải giới. Lão nói vẻ suy nhược:

- Đoạn Vân đại nhân, ta thấy ngài … ngài … có phải ngài thích Vi Nhi không?

Nghe thế, Đoạn Vân dùng ánh mắt quái lạ nhìn Ốc Đặc Nhĩ, nhếch miệng cười lạnh:

- Ốc Đặc Nhĩ ơi là Ốc Đặc Nhĩ! Ngươi nghĩ Đoạn Vân ta loại người chỉ vì mỹ nhân mà không màng đến giang sơn sao? Vi Nhi thích ta, ta cũng coi trọng nàng, chuyện này thì đúng. Nhưng ta muốn nói cho ngươi biết "Vi quân chi đạo" bổn thiếu gia còn hiểu hơn ngươi nhiều. Ngươi đừng tưởng rằng một Vi Nhi là có thể cứu Bắc Hải bộ tộc các ngươi. Ta nói rõ, trước mặt ngươi chỉ có hai con đường. Một là, chủ động cử tộc thần phục Trung Hoa gia tộc ta, trở thành một thế lực Hải tộc của Trung Hoa gia tộc đóng ở Bắc Hải. Con đường còn lại là không đầu hàng. Nhưng nếu như vậy bộ tộc Thần long của Trung Hoa sẽ cử đại quân tiến công, toàn bộ hoàng tộc Bắc Hải của các ngươi toàn bộ sẽ bị đồ lục. Bộ tộc Thần long từng bước thu phục thế lực khắp nơi, sau đó chưởng quản cả Hải giới. Đến lúc đó, trên thế giới này có thể không còn Nhân Ngư bộ tộc nữa đâu.

- Chẳng lẽ ngươi muốn dụng binh với Bắc Hải của ta? Chẳng lẽ ngươi không màng đến sinh tử của thủ hạ tướng sĩ của ngươi? Phải biết rằng, một khi khai chiến, song phương sẽ có chết chóc. Đến lúc đó, nếu để cho những thế lực thừa cơ xâm lấn biên giới Trung Hoa của ngươi, tình hình sẽ không ổn đâu. - Ốc Đặc Nhĩ cố giải thích cho Đoạn Vân.

Đoạn Vân cười gằn:

- Việc này không nhọc ngươi phí tâm. Ngươi ngẫm lại mình đi. ta cho ngươi ba ngày suy nghĩ. Ba ngày sau, nếu vẫn có câu trả lời chính xác, ta sẽ thông cáo toàn Bắc Hải các ngươi, nói tất cả chung đoan Hải tộc các ngươi đều bị Đoạn Vân ta bắt. Đến lúc đó, chỉ cần chúng phát binh tới cứu, vậy coi như tới một tên chết một tên. Hơn nữa, ta nghĩ Bắc Hải bộ tộc các ngươi khẳng định sẽ rất náo nhiệt. Không chừng xuất hiện thêm tây Bắc Hải, đông Bắc Hải. Ốc Đặc Nhĩ, ngươi cũng lo mà nghĩ kỹ đi. Nhớ, phụ hoàng ngươi Ba Nhĩ Hi Đặc bây giờ đã chết rồi. Người đâu, giam Ốc Đặc Nhĩ lại cho ta.

Sau khi áp giải Ốc Đặc Nhĩ đi, hắn hỏi Diệp Cô Thành:

- Diệp Cô Thành, ngươi nói xem nếu hai đại thế lực Bắc Hải và Đông Hải đầu hàng, chúng ta sẽ an trí họ như thế nào?

Diệp Cô Thành cười ra vẻ khó xử, trả lời:

- Thiếu gia… việc này… ta làm sao biết được? Họ đầu hàng rồi, sự tình chẳng phải đã giải quyết xong rồi sao? Còn muốn xử lý gì nữa?

Đoạn Vân đi tới đi lui, nói:

- Không. Ngươi ngẫm lại xem, thế lực chúng ta ở Hải giới cũng chỉ có Thần Long đảo. Nếu lúc đó, hai thế lực Hải tộc này hợp nhau cùng phản bội, vậy chẳng phải là rất không ổn sao? Dù sao, Thần Long đảo cũng không phải A Nhĩ Ti Tư ở Mộng Đa Lợi Á. Không được, thực lực cần phải nhanh chóng khuếch trương. Lúc này, nếu Bắc Hải và Đông Hải quy thuận, vậy không cần có một cuộc đại chiến nữa. Chỉ cần chúng ta khống chế được những lãnh đạo của đám Hải tộc này, cho dù Trung Hoa gia tộc không sử dụng được hai thế lực này, họ cũng không dám đối địch với bộ tộc Trung Hoa của ta. Sau đó, ta sẽ tiến hành cải cách Hải tộc, toàn lực khống chế quân đội Hải giới. Đến lúc đó, cả Hạ Lợi Ngõa hải dương cũng chính thức sẽ vào tay bộ tộc Trung Hoa của ta. Nhưng còn Nam Hải, tựa hồ hơi khó giải quyết. Với thực lực chúng ta, tựa hồ không thể chống lại Nam Hải được. Có thể đối phó với Bạch Hùng thủy hệ này, ta ngoại trừ Thần Long ra cũng không còn thế lực nào khác nữa. Đáng tiếc, số lượng Thần Long quá ít. Bây giờ cả Thần Long đảo cũng chỉ có một trăm sáu mươi Thần Long mà thôi, cộng cả hai trăm hải xà và cự mãng dự bị vẫn chưa đến bốn trăm. Thực lực như vậy làm sao mà chống lại bộ tộc Bạch Hùng có trên vạn người chứ? Thôi, cứ mặc kệ. Ngươi giải tên Ba Lạp Cương lên đây.

- Sa Ngư Hoàng Ba Lạp Cương? - Diệp Cô Thành hơi giật mình hỏi.

- Đúng vậy, có vấn đề gì hả? Chẳng lẽ hắn đã chết? - Đoạn Vân hỏi lại vẻ nghi hoặc.

- À, việc này … chết thì thật ra không chết. Nhưng thiếu gia, con cá mập đó thật sự là có chút không ổn. Bây giờ hắn vẫn còn là hình thái cá mập? Cả một cơ thể khổng lồ như vậy thì làm sao mà đưa tới được? - Gã trả lời vẻ khó xử.

- Ha ha… ta quên. Đầu cá mập đó đã bị thương nặng, đến cả năng lực hóa hình cũng không có. Được, ta tự mình tới đó.

- Thiếu gia bên này, xin mời! Ba Lạp Cương bây giờ được Thú nhân hộ vệ canh chừng trong đình viện.

Diệp Cô Thành đi trước dẫn đường, dẫn Đoạn Vân tới một đình viện tanh ngòm.

Cố chịu đựng mùi tanh tưởi bốc ra, hắn ra lệnh cho một thần thú thủy hệ đưa tên cá mập dở sống dở chết lên. Thần thức đảo qua, phát hiện ra đầu cá mập này bị nội thương không nhẹ. Cá mập là động vật xương mềm, dưới những đòn rất nặng tay đã bị nội thương nghiêm trọng. Xem ra nắm tay của đám hắc long thật không phải dễ chịu gì, ăn vài quyền nữa, phỏng chừng con cá mập đã thành cá chết rồi.

Nhìn Sa Ngư Hoàng không thể động đậy, Đoạn Vân móc ra hai viên Hoàn Dương đan, bảo người cho đầu cá mập này uống vào. Khi thương thế của Ba Lạp Cương đã có chuyển biến tốt, Ba Lạp Cương hóa thân thành một người cao hai thước đầy cơ bắp.

Ba Lạp Cương vẫn nhăn nhúm như trước chẳng mấy chốc đã được giải tới trước mặt Đoạn Vân.

- Ba Lạp Cương, ngươi nghĩ xong chưa? Thần phục ta thì ta có thể phong ngươi làm tướng quân quản hết mọi cá mập ở Hải giới, thống lĩnh trăm vạn võ sĩ Hải tộc. À, ta nói trăm vạn, chính là những hải thú cao cấp có thực lực cấp bảy trở lên.

Đoạn Vân quay về Ba Lạp Cương, nhìn vào cơ thế cơ bắp nhăn nheo tàn tạ trước mắt cười cười

Ba Lạp Cương thở dài, nói:

- Đoạn Vân, đến bây giờ ta vẫn không rõ, ngươi là một tên nhân loại, thế mà ngươi muốn chiếm lĩnh Hải giới để làm gì?

Đoạn Vân quay đầu, nhìn Ba Lạp Cương nói: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

- Nói cho ngươi biết, ta muốn thống lĩnh cả Hải giới. Bộ tộc Thần long thủ hạ của ta, là vương giả trên biển trời sinh, ta phải tìm cho họ một chỗ đứng. Hơn nữa, ta muốn có thực lực. Hải giới các ngươi tứ phân ngũ liệt, cũng đã đến lúc cần phải thống nhất rồi.

- Ngươi còn muốn thống nhất cả Hải giới? Ngươi không nằm mơ đó chứ? Đoạn Vân, Ba Lạp Cương bội phục thực lực của ngươi, nhưng muốn ta giao cả Đông Hải cho ngươi thì đó là việc vạn lần không có khả năng. Đối với Hải giới thì tuyệt đối sẽ là một tai ương. Ta phải có trách nhiệm với hơn mười ức dân chúng Đông Hải. Ta nghĩ, cả Hải tộc sẽ không muốn một tên nhân loại thống lĩnh họ. Hơn nữa, chỉ cần bộ tộc Thần long của ngươi có đủ thực lực, chắc chắn có thể xây dựng được thế lực của mình ở Hải giới. Ngươi đừng tưởng rằng chỉ cần ta nguyện ý quy thuận là mọi người sẽ quy thuận. - Ba Lạp Cương nói rất kiên quyết.

Nghe thế, Đoạn Vân lại điên tiết xịt cả khói - Hừ, dám khi dễ ta. Lão tử thuyết phục ngươi đến khô nước bọt là vì cái gì? Còn không phải cố tránh chiến tranh sao? Chiến tranh đối với Hải giới mà nói, tuyệt đối là một tai ương. Mấy lời đó đe dọa của ngươi ăn thua gì? Ta có vô số dược hoàn và quyển trục. Khai chiến, bên ta có bao nhiêu người chết được chứ? Còn không phải là vì họ cả sao? Đến lúc đó, họ là người đã chết, lại nói cái gì Đoạn Vân là một tên cuồng ma giết chóc, đến lúc đó còn cho mình thành một con quái vật tám chân, sáu tay, mặt xanh nanh bạc nữa chứ. Hừ, muốn thuyết phục xem ra khó vậy sao?

Kiềm chế lửa giận trong lòng, hắn cố nhẹ giọng:

- Ba Lạp Cương, ngươi cần phải nghĩ cho rõ ràng. Nếu không đầu hàng, ngươi còn sống được không? Còn Đông Hải của ngươi còn có thể giữ lại được không? Đến lúc đó, đại quân trên biển của Đoạn Vân, kiếm phong quét qua, người chết sẽ là tướng sĩ Đông Hải các ngươi. Đoạn Vân ta có năng lực làm cho thủ hạ của ta bất tử. Ngươi có làm được không? Đừng nói ngươi không thể, cho dù ngươi có thể, ngươi cũng đã bị ta bắt giam rồi. Đến cả hoàng đế mà cũng rơi vào tay chúng ta, ngươi ngẫm lại xem, Hải giới các ngươi còn khai chiến được với ta nữa không, các ngươi còn có thể thắng không? Ta muốn biết, ngươi không chịu đầu hàng, là vì muốn bảo trụ ngôi vị hoàng đế của mình, hay là có ý định khác?

- Đoạn Vân, ta không có nói ta không muốn đầu hàng? Hơn nữa, ta đã là tù binh rồi, đầu hàng hay không thì có gì khác nhau chứ? Ngươi muốn chiếm lĩnh Hải giới, vậy ngươi tự mình phái người đi tới đó đi. Ngươi ngẫm lại xem, ta là một Sa Ngư Hoàng thất thủ, làm gì còn uy tín ở Hải giới nữa chứ? Ta đầu hàng, vậy cả Đông Hải có đầu hàng không? Không phải theo như ngươi nói sao, Hải giới là dựa vào thực lực để nói chuyện, ngươi có thực lực, ngươi có bao nhiêu thế lực. Đoạn Vân, ta còn muốn khuyên ngươi một câu, Hải giới khác xa những gì ngươi tưởng tượng. Sa Ngư Hoàng còn sống hay chết thì đối với Hải giới cũng sẽ không sinh ra ảnh hưởng nghiêng trời lệch đất gì cả. Còn nữa, ngươi có thể tưởng tượng một chút, thực lực Bắc Hải Ba Nhĩ Hi Đặc hẳn là không hề thua kém ngươi, vì sao hắn không thể nhất thống Hải giới chứ?

Ba Lạp Cương nhìn qua như một tên gia hỏa thô kệch, kỳ thật gã không hề hàm hồ. Theo gã, Đoạn Vân tuyệt đối không có cường đại lực lượng trên biển để chinh phục Đông Hải. Lần này họ thất thủ bị bắt, chủ yếu là vì sự việc xảy ra trên mặt đất. Một tên nhân loại, cho dù cường thịnh đến đâu, cũng không có khả năng mở rộng thế lực tới Hải giới được. Đoạn Vân sở dĩ phải kiên trì khuyên gã đầu hàng là muốn thu phục mình, để mình làm tay sai cho hắn ở Hải giới. Kỳ thật gã không biết, Đoạn Vân đích thật là muốn thu phục gã, cũng đích thật là muốn cho gã làm tay sai ở Đông Hải, nhưng Đoạn Vân cũng nghĩ mình có đủ thực lực có thể tiêu diệt Đông Hải bộ tộc của gã.

Nghe Ba Lạp Cương nói thế, Đoạn Vân hiểu được tám chín phần ý tứ của Ba Lạp Cương. Đảo qua đảo lại vài bước, hắn nở nụ cười rất quỷ dị. Lưỡng đại Hải tộc, đã muốn mình tự mình đi thu phục Hải tộc, vậy bổn thiếu gia không khách khí nữa. Về phần mấy lão bảo thủ này, cứ tạm thời đặt qua một bên, đến lúc đó, đợi khi cả Bắc Hải và Đông Hải vào tay Trung Hoa, sẽ thu phục hết đám cao thủ Hải tộc cũng cũng không muộn.

Nhưng, Đoạn Vân thật có thực lực để trêu vào Hải giới có ngàn năm lịch sử không? Bắc Hải bộ tộc thân là hoàng tộc chính thống của cả Hải giới mà vẫn không thể nhất thống Hải giới, Thần Long đảo của Đoạn Vân có thời gian phát triển còn không đến một năm có thực lực như vậy không?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio