Bá Y Thiên Hạ

chương 320: bạch hùng thị sát đích bí mật

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Việc thay đổi bao giờ cũng bận rộn. Thời gian để ổn định hai thành viên mới của gia tộc cứ như vậy qua đi. Hai mươi ngày này, Đoạn Vân đã bỏ rất nhiều công sức để thu phục hai thế lực lớn Tinh Linh và Thú Nhân. Vốn sự tình cũng không có gì mới, nhưng hai thế lực lớn quy thuận, trực tiếp ảnh hưởng tới cả đại lục. Dù sao bây giờ Đoạn Vân cũng là người đứng đầu đại lục, còn trên đại lục có hơn mười ức dân chúng nhân tộc. Vô luận là làm cho nhân loại công nhận dị tộc, hoặc làm cho dị tộc công nhận nhân loại đều không phải là vấn đề đơn giản. Tựa như Mĩ quốc, vấn đề chủng tộc kéo dài mấy trăm năm. Thậm chí ở một trình độ văn minh cực cao của thế kỷ 21, vấn đề chủng tộc vẫn tồn tại như trước. Tinh Linh đến cả Đoạn Vân mà cũng không muốn công nhận, chứ đừng nói là nhân loại bình thường. Còn Thú Nhân thì sao, đối với nhân loại vẫn tràn ngập cừu hận. Thú Nhân trong mắt nhân loại là chủng tộc dã man, hiếu sát và tàn nhẫn. Còn nhân loại trong mắt Thú Nhân vĩnh viễn là chủng tộc hèn hạ, gian trá ghê tởm. Vấn đề chủng tộc đích thật làm cho Đoạn Vân rất đau đầu.

Nhưng Đoạn Vân cũng cảm thấy may mắn là phía trên vấn đề chủng tộc, còn có Ma tộc sắp cử đại quân xâm lấn, điều này giúp Đoạn Vân rất nhiều. Mâu thuẫn giữa tất cả các chủng tộc đều không quá dữ dội khi đứng trước kiếp nạn của đại lục. Nói cách khác, nhờ vào việc Ma tộc sắp đại cử xâm lược, nhân loại và dị tộc chỉ có một lựa chọn là hợp tác đoàn kết. Còn Đoạn Vân là người đứng đầu đại lục cũng có đủ tin tưởng rằng theo thời gian những phân tranh chủng tộc sẽ từ từ biến mất. Bởi vì, tất cả chủng tộc đều muốn quy về một loại - Bộ tộc Trung Hoa. Nhân loại... không phải nói là Trung Hoa nhân tộc; Thú Nhân cũng Trung Hoa Thú Nhân ; đến cả Tinh Linh và ma thú, đều được gắn vào danh hiệu Trung Hoa. Trung Hoa Tinh Linh, Trung Hoa ma thú, Trung Hoa địa Tinh. Trung Hoa Man Tộc, thậm chí còn có Trung Hoa người khổng lồ, Trung Hoa thực nhân ma... Đoạn Vân, dùng một quan niệm dân tộc đa chủng tộc, dùng hai chữ Trung Hoa để giải quyết các vấn đề trên đại lục. Nói cách khác, trong vòng mười năm, hai mươi năm sau, cả Mộng Đa Lợi Á sẽ được dân chúng đại lục xưng hô thành một cái tên - Trung Hoa đại lục.

Nhưng, sau khi hai chủng tộc vừa mới ổn định, phong ba ở hải giới lại một lần nữa cuồn cuộn nổi lên. Nam hải, một lần nữa trở nên bất ổn.

Ngày ba tháng mười, đang lúc Đoạn Vân muốn nghỉ ngơi vài ngày, Thần Long Âu Đặc Tư mang đến cho Đoạn Vân một tin tức - Nam hải có thần tồn tại. Hơn nữa, người kia yêu cầu Đoạn Vân phóng thích Bạch Hùng hoàng và thả những Bạch hùng tù binh còn sống.

- Đoạn Vân, đó là Băng tuyết Nữ thần. Thực lực của ta không thể so với nàng. Nàng có thực lực Chân thần.

Sau khi nghe được tin tức này, Tinh Linh nữ thần Tina liền nói với Đoạn Vân. Lúc này nữ thần đã đàn bà của Pháp Lạp Kì, cũng đã xem như người của gia tộc.

- Băng tuyết Nữ thần? Nghe cái tên sao hơi giống người nắm nguyên tố lực lượng trong tay nhỉ? Không phải là một Chủ thần đó chứ?

Tuy Tina nói Băng tuyết Nữ thần này là một Chân thần. Nhưng vì trùng tên, Đoạn Vân vẫn có chút lo lắng không biết Băng tuyết Nữ thần này có phải là một Chủ thần không.

- Yên tâm, nàng không phải Chủ thần. Chủ thần nếu dễ kiếm như vậy thì trên thế giới này sớm đã đầy Chủ thần rồi. Sở dĩ nói nàng là Băng tuyết Nữ thần, bởi vì nàng có lực khống chế tuyệt cường đối với băng hệ ma pháp. Chủ thần nắm giữ thủy hệ ma pháp chính là Hải Thần đã chết. Băng tuyết Nữ thần này thực lực ở dưới mức Chân thần sơ giai, ta nghĩ ngươi hẳn là có năng lực đối phó nàng.

- Ngả vào người Pháp Lạp Kì, Tina nói nhỏ.

Xỉu. Chân thần sơ giai. Bổn thiếu gia lấy cái gì đi đối phó nàng? Hơn nữa, nàng là cường giả băng hệ cấp mười bốn, ở hải giới nàng có ưu thế đặc hữu. Đối phó với nàng, nói dễ vậy sao?

- Âu Đặc Tư, mụ đàn bà đó bây giờ ở nơi nào?

Đoạn Vân đang ở đại sảnh gia tộc hỏi Âu Đặc Tư với vẻ nghiêm túc.

- Nàng hẳn là ở Nam hải. Nhưng theo những thám tử chúng ta phái đến Nam hải hồi báo, Nam hải hiện nay là một địa phương rất mất ổn định. Hơn nữa, bên trong còn có không ít những ma thú lĩnh chủ thực lực không tệ.

Nghe thế, Đoạn Vân không khỏi nổi lên một trận đau đầu.

- Thiếu gia, căn cứ vào những bộ sách cổ của hải giới, chúng ta hiểu khi Hải Thần còn thống trị, Nam hải chính là một thế lực độc lập. Nói cách khác, Nam hải không hề tham dự Thần Hải đại chiến lần trước. Trải qua quá trình phát triển ngàn năm, họ có rất nhiều cao thủ. Hơn nữa, bộ sách còn ghi lại, Nam hải kỳ thật chính là một khối hải vực để đày ải. Rất nhiều mãnh thú hải giới bị giam cầm ở đó. Đương nhiên, ác thú hải giới có thực lực cường hãn đều bị phong ấn cả. - Âu Đặc Tư nói tiếp.

Đoạn Vân nhíu mày lấy từ giới tử ra Bạch Hùng hoàng đã bị đóng băng hơn mười ngày. Sau khi giải đông, trị liệu, rồi phong ấn lại, Bạch Hùng hoàng Tạp Nhĩ Lỗ Tư lại một lần nữa đứng trước mặt Đoạn Vân.

- Tạp Nhĩ Lỗ Tư …

- Từ từ. Đoạn Vân, mặc dù ngươi đánh bại ta, nhưng ta tuyệt đối sẽ không đầu hàng. Ngươi vừa mới giết mấy ngàn tộc dân Bạch hùng, món nợ máu này ta sẽ ghi nhớ mãi.

Đoạn Vân chưa kịp nói gì, tên gia hỏa kiêu ngạo này đã tỏ ra phẫn nộ nói luôn.

Đoạn Vân trợn mắt nói:

- Ta không định thu phục ngươi, ai bảo ngươi đầu hàng? Còn nữa, cái gì mà gọi là vừa mới? Từ lần đại chiến ở đáy biển bình nguyên tới giờ cũng quá quá năm mươi ngày rồi.

- Cái gì? Hơn năm mươi ngày rồi? Hết rồi, toàn bộ hết rồi.

Nghe thế, Bạch Hùng hoàng tỏ ra suy sụp hẳn.

- Bộ tộc Bạch hùng các ngươi hết rồi. Gần tám ngàn Bạch hùng đã chết, các ngươi còn muốn chết nữa sao? Chờ diệt tộc à.

Đoạn Vân cười lạnh nói.

- Ha ha... Tộc dân ta cho dù không bị chúng bắt làm lương thực, cũng đã bị ngươi giết hơn phân nửa rồi. Vận mệnh bộ tộc Bạch hùng ta nhất định phải bị diệt tộc rồi. A...a... Không ngờ.... không ngờ, dưới sự thống trị của ta, bộ tộc Bạch hùng lại rơi vào vận mệnh diệt tộc.

Bạch Hùng hoàng suy sụp hoàn toàn, tâm tình trở nên thê thảm cực độ

- Chúng? Chúng là ai?

Nghe thế, Đoạn Vân cũng hồ đồ. Bộ tộc Bạch hùng cường đại như thế, lại nói bị người khác bắt làm lương thực, như vậy có phải là hơi khoa trương không? Phải biết rằng, mình thiên tân vạn khổ mới có thể giết được đám Bạch hùng này.

Bạch Hùng hoàng bây giờ, cả người vô lực ngồi phệt trên mặt đất, thân ảnh tuy cao lớn nhưng xem ra vẫn bất lực như trước.

Ngước đầu lên, trong mắt Bạch Hùng hoàng rưng rưng nói với Đoạn Vân:

- Đoạn Vân, ta biết bộ tộc Bạch hùng của ta giết hại hải tộc nhiều lắm, chúng ta tội nghiệt thâm trọng. Chúng ta không thể được tha thứ. Nhưng, ta biết ngươi có rất nhiều thủ hạ có năng lực ẩn độn thực lực. Ngươi có thể lặng lẽ đi Nam hải... Tính ra, ngươi và ta vốn là địch mà. Thôi, ta xin ngươi giết ta đi.

Nghe Bạch Hùng hoàng nói thế, nhìn vào đôi mắt rưng rưng đó với vẻ tò mò, Đoạn Vân không biết phải nói gì hơn. Lúc này, cả đại sảnh trở nên rất an tĩnh, chỉ có thể nghe duy nhất tiếng khóc của Bạch Hùng hoàng, những giọt nước mắt của hắn từng giọt từng giọt lách tách rơi trên mặt đất.

Lắc lắc mạnh đầu, Đoạn Vân nói vẻ khó hiểu:

- Tạp Nhĩ Lỗ Tư, ngươi đang sám hối cho những hải tộc bị chết dưới tay ngươi hả? Ngươi cũng thấy là bộ tộc Bạch hùng các ngươi tội nghiệt thâm trọng? Ta không rõ, mỗi một năm các ngươi ít nhất tàn sát trên trăm vạn hải tộc, chẳng lẽ các ngươi cũng sám hối sao? Chắc ngươi không nói là các ngươi hàng năm tàn sát xong đều sám hối đó chứ. Sau đó lại tiếp tục tàn sát.

- Ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý sao? Ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý làm một chủng tộc giết chóc sao?

Không biết có phải là bị Đoạn Vân chọc tức không mà Bạch Hùng hoàng bây giờ trở nên phẫn nộ dị thường.

Bị người ta đột nhiên chửi một tiếng như vậy, Đoạn Vân rõ ràng bị giật mình. Nếu không biết thực lực Bạch Hùng hoàng đã bị cầm cố, đám thủ hạ Đoạn Vân phỏng chừng cũng muốn lao lên rồi. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

- Mẹ kiếp, chẳng lẽ là ta buộc các ngươi đi hay sao? Hàng năm đều giết chóc, lại còn trực tiếp công nhập Sa Ngư Hoàng thành nữa, thế mà còn dám ở đây kêu gào không biết. Giết người, ngươi còn có lý do nữa sao?

Bị người ta chửi một câu, Đoạn Vân rõ ràng hơi nổi giận. Trong lời nói của hắn, cơ hồ dùng tới cả món sư tử hống mà hắn luyện mãi không được. Nhưng tiếng gầm của Đoạn Vân tựa hồ chẳng có hiệu quả gì với Bạch Hùng hoàng. Bạch Hùng hoàng bây giờ, đã sớm không còn lưu luyến gì thế giới tuyệt vời này nữa rồi.

Thở dài một tiếng, Bạch Hùng hoàng nói:

- Đoạn Vân! Ngươi nói xem, với thực lực của bộ tộc Bạch hùng, chúng ta còn không thể nhất cử thu phục cả hải giới sao?

Đối với vấn đề của Bạch Hùng hoàng, Đoạn Vân cũng nghĩ qua. Với thực lực kinh khủng của bộ tộc Bạch hùng Nam hải, muốn chiếm cả tam đại hải giới thì thật sự là vấn đề không lớn. Dù sao, mấy ngàn Bạch hùng cấp mười một, căn bản không ai có thể kháng cự được. Đoạn Vân dám nói, một ngàn Bạch hùng trưởng thành, cũng đủ để quét ngang tam đại hải giới.

Thấy Đoạn Vân không trả lời, Bạch Hùng hoàng nói tiếp:

- Hẳn là có thể. Chúng ta có một vạn ba ngàn tộc dân, trong đó có gần một vạn trưởng thành. Ngươi có thể tưởng tượng, chúng ta có gần vạn lực lượng bán Thần cấp, còn tam đại hải giới thì sao? Cho dù thực lực Bắc Hải bộ tộc cực mạnh, cũng chỉ có khoảng trăm tên hải thú có thực lực cấp bậc bán Thần. Với lực lượng cường đại của bộ tộc Bạch hùng chúng ta, chẳng lẽ còn không thể bắt cả hải giới sao? Còn nữa, bộ tộc Bạch hùng chúng ta chính xác rất thích ăn cá, nhưng chúng ta không phải dã thú, không phải là cuồng ma giết chóc. Trước kia, chúng ta chỉ bắt cá ngư làm thức ăn. Nhưng số lượng cá ở cả hải giới đâu chỉ ngàn ức? Dùng một khoảng hải vực be bé cũng đủ để nuôi sống một vạn Bạch hùng chúng ta rồi. Ngươi nói xem, chúng ta có cần phải bắt nhiều hải thú không?

- Nhưng các ngươi đích thị giết chóc, đây là chuyện thật.

Đoạn Vân căn bản không rõ Bạch Hùng hoàng này muốn nói cái gì.

- Đúng, chúng ta giết không ít hải thú, nhưng không phải chính là do hậu quả của tên Hải Thần đó sao?

Bạch Hùng hoàng một lần nữa kích động.

- Xỉu, lại kéo cả Hải Thần vào, Hải Thần đã chết trên ngàn năm rồi.

Ánh mắt không hề giả dối, Tạp Nhĩ Lỗ Tư nghiêm túc nói:

- Đúng, Hải Thần đã chết trên ngàn năm rồi. Nhưng vì hắn đã chết, do đó những ác thú mà hắn đày ở Nam hải mới có thể áp bức bộ tộc Bạch hùng và bộ tộc slime đáng thương. Mười đại ác thú là những tên giết chóc thành tính, ngàn năm trước bị Hải Thần giam cầm ở Nam hải. Sau khi Hải Thần chết, những cái phong ấn của Hải Thần trở nên cực kì lỏng lẻo. Những con ác thú này, dưới tình thế phong ấn không ổn định, bắt đầu triển khai đồ sát Nam hải tộc dân. Thấy dân chúng Nam hải quá mức thưa thớt, chúng nó bèn đổi cách. Chúng buộc chúng ta cung cấp thức ăn cho chúng, bụôc chúng ta tới các hải vực khác bắt rất nhiều hải thú làm lương thực cho chúng. Ngươi nói xem, dưới sự bức bách đó, chúng ta dùng thân thể chúng ta để nuôi chúng, hay là khuất phục chúng đây? Bộ tộc Bạch hùng chúng ta vì sao cường đại hơn so với hải thú bình thường? Bởi vì chúng ta buộc phải phát triển dưới uy áp thường xuyên của mười đại ác thú giai vị siêu cao kia. Uy áp kích thích mấy ngàn năm làm cho chúng ta không thể không xảy ra những tiến hóa vượt quá bình thường.

- Ta xỉu, lại còn có việc như vậy nữa. Còn bộ tộc slime thì làm sao?

Nghe thế, Đoạn Vân coi như hiểu được một chút. Bạch hùng cường đại chỉ dùng uy áp để bồi dưỡng mà có được chủng tộc cường hãn. Nhưng, xem ra uy áp cũng có uy lực ra phết nhỉ?

- Bộ tộc slime, chỉ là thực vật đáng thương. Thông qua việc thôn phệ ma hạch và linh hồn, slime tiến hóa thành hải thú. Như vậy, một đầu hải thú có thể cung cấp hai phần thức ăn cho đám ác thú này dùng.

Bạch Hùng hoàng thở dài, nói vẻ bất lực. Ta xỉu, lại còn có như vậy nữa. Thế giới này thật sự là không đâu có cả.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio