Kê Thanh chưa bao giờ xem thường năng lực của Phong Cẩm Thành, cũng vô cùng rõ ràng, chỉ cần anh thật sự muốn tìm cô, thì căn bản cô không thể nào trốn được, dù cho chỉ là một loại may mắn tâm lí, vả lại cô không cho rằng đối với Phong Cẩm Thành mình quan trọng như thế, quan trọng tới nỗi đáng giá để anh bám riết không tha.
Vì vậy khi từ trong mắt mèo trên cửa thấy khuôn mặt âm trầm của Phong Cẩm Thành bên ngoài, tuy rằng hoảng hốt, nhưng cũng không cho là ngoài ý muốn, giống như Tử Thấm đã nói với cô, giấy không bao nổi lửa, sự tồn tại của Tiu Tuyết, chỉ cần Phong Cẩm Thành đ ý một chút thôi, thì không th nào dấu diếm được.
Trên thực tế Kê Thanh ở nhà suy nghĩ một ngày một đêm, chuyện của cô cùng Phong Cẩm Thành hoàn toàn có thể giải quyết tố, vợ chồng ly hôn trong xã hội nhiều vô số, cô cùng Phong Cẩm Thành có cái gì khó khăn, mà Tiểu Tuyết. . . . . . Nếu như cô thừa nhận nói cho anh hiểu, Phong Cẩm Thành cũng không phải người không nói đạo lý.
Nghĩ tới những thứ này, trái tim đang muốn nhảy ra khỏi cổ họng của Kê Thanh mới thả lỏng một chút, đưa tay mở cửa, vừa mới xoay tay mở cửa, cửa chính đã bị Phong Cẩm Thành đẩy mạnh đụng ra tiếng, Phong Cẩm Thành mặt đen như Diêm vương bước vào nhà, sau khi vào chỉ âm hiểm liếc Kê Thanh một cái: "Con đâu?"
Kê Thanh hít sâu một hơi: "Cẩm Thành, chúng ta hảo hảo mà nói chuyện . . . . . ." "Hảo hảo mà nói chuyện?" Phong Cẩm Thành châm chọc cười hai tiếng: "Hiện tại muốn cùng tôi hảo hảo nói chuyện rồi hả? Xét thấy biểu hiện này của cô, tôi thấy cũng được, bàn lại thì lãng phí thời gian, Kê Thanh, cô muốn ly hôn với tôi, có thể, tôi thanh toàn cho cô, nhưng mà, đứa nhỏ là của nhà họ Phong tôi, bây giờ tôi muốn mang con bé đi, nếu như thời gian của cô thuận tiện, ngày mai chúng ta đi cục dân chính làm thủ tục, từ đó về sau, Phong Cẩm Thành tôi với cô không có một chút liên quan."
Sắc mặt Kê Thanh vụt một cái liền trắng bệch, trắng đến gần như không có chút màu sắc, thân thể lung lay một cái, lui lại mấy bước, tay đỡ lấy ghế sa lon vịn xuống ngồi, thật lâu mới ngẩng đầu lên nói: "Phong Cẩm Thành, anh rốt cuộc muốn thế nào?"
Giọng nói đã có mấy phần nghẹn ngào, trên thực tế, cô lúc này yếu ớt mà mệt mọi, trong ánh mắt hàm chứa nước mắt nhàn nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng gần như trong suốt, ngước đầu, trong giọng nói có van xin bất đắc dĩ, làm lửa giận của Phong Cẩm Thành không có giảm đi, ngược lại vèo một cái đốt lên.
Đây quả là thủ đoạn trước sau như một của người phụ nữ này, một bộ đáng thương, chọc người ta mềm lòng, đau lòng, đảo mắt một cái liền dứt khoát lục thân không nhận, Phong Cẩm Thành đưa tay nắm lấy cằm cô, tức giận khiến cho anh căn bản không thể khống chế được sức lực của mình, đau đớn chợt đến, làm Kê Thanh không tự chủ được hít một hơi.
"Tôi có ý gì? Kê Thanh, lời này nên là tôi hỏi cô, cô có ý gì? Đừng có trước mặt tôi bày ra bộ dáng này nữa, vô dụng, cô muốn làm gì? Ly hôn? Lập gia đình? Đều tùy cô, nhưng là, con của Phong Cẩm Thành tôi không thể gọi người khác là ba, tôi không cho phép."
Phong Cẩm Thành giận tím mặt giống như ngọn lửa phừng phừng phun trên mặt Kê Thanh, đốt cô từng trận, nhưng cô phải giữ vững lý trí, cô không muốn cùng người đàn ông này trở mặt, nếu thật sự trở mặt, đối với cô một chút cũng không tốt, nhưng cô căn bản không liệu trước được Phong Cẩm Thành sẽ có loại phản ứng này, mặc dù cô gạt anh sinh con, nhưng không phải anh đã nói, không thích trẻ con sao? Hơn nữa Tiểu Tuyết là cô sinh, mười hai tháng hoài thai khó nhọc, sinh hạ cục cưng bảo bối, là miếng thịt từ trên người cô khoét ra, bất kể người nào, cũng không được phép cướp con bé, Phong Cẩm Thành cũng không được.
Mơ hồ còn nhớ rõ, tối ngày hôm qua, giữa bọn họ còn không giương cung bạt kiếm như bây giờ, còn có đường sống. . . . . . Nghĩ đến chỗ này, Kê Thanh kéo cánh tay anh: "Cẩm Thành, Tiểu Tuyết còn nhỏ, không thể rời khỏi mẹ, chúng ta bình tĩnh nói chuyện một chút được không?"
"Tiểu Tuyết" Phong Cẩm Thành đột nhiên cảm thấy, anh làm ba mà có chút thảm thương, khuê nữ ruột thịt này cũng đã hơn một tuổi rồi, cho đến sau lúc này, mới mơ hồ biết được nhũ danh, mà người phụ nữ. . . . . .
Phong Cẩm Thành cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn vội vàng từ tái nhợt chuyển sang đỏ, cùng bộ dáng sững sờ tối hôm qua đó, giống như biến thành người khác, đối với Kê Thanh mà nói, đứa nhỏ là uy hiếp của cô, có đứa nhỏ, chuyện gì cũng có thể thương lượng, vấn đề gì cũng có thể giải quyết.
Từ đáy lòng Phong Cẩm Thành chợt xông lên một trận ghen tỵ, cái loại ghen tỵ chưa từng được gặp mặt con gái. . . . . . Cửa chính két một tiếng từ bên ngoài mở ra, me. . . . . . Mẹ, me. . . . . . Mẹ. . . . . . Thanh âm mềm nhũn theo đó truyền vào, Phong Cẩm Thành theo bản năng quay đầu lại.
Một người phụ nữ ôm một đứa trẻ từ ngoài đi vào, một lớn một nhỏ bọc áo lông, có vẻ có chút cồng kềnh, hơn nữa đứa trẻ được ôm trong ngực, được khăn quàng với cái mũ lông bọc kín, chỉ lộ ra đôi mắt trong veo như nước ra ngoài, me. . . . . . Mẹ, me . . . . . Mẹ kêu hai tiếng, hiển nhiên thấy mặt người lạ là Phong Cẩm Thành, cái miệng nhỏ nhắn có chút sợ hãi tò mò nhìn anh một cái, lướt qua anh nhìn thấy Kê Thanh, mắt to vụt sáng một cái, lại me. . . . . . Mẹ, me. . . . . . Mẹ kêu lên rồi, cánh tay nhỏ mở ra thật rộng, thân thể nhỏ bé liều mạng hướng lên phía trước.
Kê Thanh vội vàng đứng lên, ôm vào ngực, đem khăn quàng với mũ lông trên người con cởi xuống, bộ dáng xinh đẹp của tiểu nha đầu lập tức hiện lên trước mắt Phong Cẩm Thành.
Phong Cẩm Thành có chút ngẩn ra, nha đầu nho nhỏ, mở đôi mắt to ướt nhẹp, nhìn anh, khuôn mặt hồng hồng nhỏ bé mềm mại, miệng nhỏ khẽ chu, cứ như vậy trong nháy mắt, giống như có thứ gì đó thẳng tắp ghim vào trong lòng Phong Cẩm Thành, không đau, nhưng lại êm ẩm chan chát , không thể nói rõ là tư vị gì.
Đây là khuê nữ ruột thịt của anh, cốt nhục của anh, hơn nữa lông mày kia, đôi mắt kia, hiển nhiên chính là hình dạng khi bé của anh, không, phải nói, so với anh khi còn bé xinh đẹp hơn. (aoi: họa thủy tương lai nhoa :]])
Phong Cẩm Thành khi còn bé có một quá khứ trôi qua không quá vừa ý, bởi vì khuôn mặt quá mức xinh đẹp này, mà không ít lần đánh nhau, từ nhà trẻ đã bắt đầu, phàm là người nào tiến đến nói anh có bộ dáng đẹp mắt, liền giơ đấm đánh một trận, đẹp mắt, xinh đẹp, gần như thành tử huyệt của anh, anh cảm thấy, những từ này đặt trên người mình, quá không đàn ông, nhưng một lát này đây lại phát hiện, thật ra bộ dáng đẹp mắt không phải không có chỗ tốt, anh đẹp mắt, khuê nữ giống anh, bộ dáng càng đẹp, Phong Cẩm Thành nhìn, so với nha đầu nhà Tả Hoành nhà Diệp Trì kia lại càng hơn.
Nghĩ đến đây, lửa giận ngất trời trong lòng, trượt một cái liền tiêu mất một nửa, đưa tay tới, nhẹ nhàng đụng một cái lên má tiểu nha đầu, hình như nhìn anh có chút quen thuộc, trừ chút sợ hãi lúc đầu, lúc này gan lớn, Phong Cẩm Thành vừa đụng khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, cái miệng nhỏ nhắn liền ha ha nở nụ cười.
Ánh mắt Kê Thanh ảm đạm, Tiểu Tuyết từ trước đến giờ yếu ớt, có chút sợ người lạ, lần đầu gặp mặt nể tình như vậy, còn là lần đầu tiên, có lẽ đây chính là xương thịt máu mủ, cắt không lìa, kéo không ra.
Tử Thấm quét mắt qua người đàn ông đứng trong phòng khách, không cần đoán cũng hiểu ngọn nguồn, nhưng chuyện này cô không thể tham gia, cho dù là chị ruột Kê Thanh, cũng không thể ra mặt thay cô ấy, chuyện hôn nhân này, chỉ có thể tự mình giải quyết, điều duy nhất cô có thể làm, chính là yên lặng đứng sau Kê Thanh ủng hộ cô ấy vô điều kiện.
Trong mắt Phong Cẩm Thành căn bản không có Tử Thấm, trêu chọc con một lát, liền trực tiếp nói với Kê Thanh: "Chúng ta ra ngoài nói hay ở đây?" Giọng nói mặc dù lạnh, nhưng cũng không phải một bộ dáng không cho thương lượng như vừa rồi.
Kê Thanh ngẩn người, liên tục không ngừng nói: "Chúng ta đi ra ngoài nói, đi ra ngoài nói. . . . . ." Phong Cẩm Thành sờ sờ cái trán của tiểu nha đầu, đi ra mở cửa, quay đầu lại lại thấy Kê Thanh ôm tiểu nha đầu cọ xát, hôn một cái, cúi đầu, không biết nói cái gì bên tai tiểu nha đầu, tiểu nha đầu mới mở vòng tay đang ôm chặt, nhu thuận để Tử Thấm ôm lấy.
Phong Cẩm Thành đột nhiên cảm thấy, Kê Thanh như vậy thật xa lạ, ít nhất so với cô gái trầm mặc trong trí nhớ ấy, có chút xa lạ, trong sự xa lạ đổi thành một loại xinh đẹp, làm Phong Cẩm Thành cảm thấy thần thánh mỹ lệ.
Hai người một trước một sau xuống lầu, lên xe, xe chạy ra khỏi tiểu khu, dọc theo đường đi hai người cũng không nói chuyện, cùng với trầm mặc nảy sinh, làm Kê Thanh có chút thấp thỏm bất an, trong lòng ngổn ngang suy nghĩ, làm như thế nào ứng phó Phong Cẩm Thành, vì vậy căn bản không để ý tới Phong Cẩm Thành mang cô tới nơi nào, cho đến khi xe ngừng lại, Kê Thanh mới hồi hồn.
Xuống xe, mặc dù tâm sự trong lòng nặng như vậy, Kê Thanh cũng không khỏi tự chủ sợ hãi than một tiếng, trước mặt là một hồ nước rất to, trong đến thấu tới đáy, mặc dù đầu mùa đông có chút lạnh, nhưng trên mặt hồ gió tới phất qua, cũng không làm người ta cảm thấy thấu xương, đã là gần tối, nắng chiều tỏa ra từ cuối chân trời, phủ lên mặt hồ gợn sóng lăn tăn, sáng chói chiếu rọi nơi núi non xa xăm, xinh đẹp có chút không chân thật.
Bên hồ là một sân golf, có thể thấy được sân cỏ trải dài phập phồng phập phồng, cỏ xanh như đệm, nếu không phải không khí lạnh đang quấn quanh thân, Kê Thanh còn nhầm tưởng nơi này đang là mùa xuân.
Người đàn ông này trước giờ rất biết hưởng thụ, biết cách hưởng thụ, đi theo Phong Cẩm Thành ngồi ở trong ghế lô tinh xảo yên tĩnh, ngửi nhẹ hương trà, Kê Thanh không khỏi cảm thán trong lòng.
Khẽ nghiêng đầu, ngoài cửa sổ chính là mặt hồ, nước hồ trong suốt yên ả lẳng lặng vô thanh vô tức, nếu như không phải phiền não kéo không ra, ngồi một lát ở chỗ này, cuộc sống cũng vui vẻ rồi, đáng tiếc khoảng cách của cô tới sự vui vẻ quá xa, cuộc đời, tình yêu của cô cũng bị chính cô làm cho rối loạn.
Kê Thanh thu lại ánh mắt mới phát hiện, Phong Cẩm Thành hơi híp mắt lẳng lặng nhìn cô, con mắt sắc tối thâm trầm, tim Kê Thanh nhảy lên, âm thầm hít thanhh nói nói: "Cái đó, Tiểu Tuyết. . . . . ."
Cô vừa mới cất lời lên, liền bị Phong Cẩm Thành trực tiếp mà kiên quyết cắt đứt: "Đứa nhỏ không có gì để nói, con bé họ Phong, trong người con bé chảy dòng máu của tôi, con bé là của tôi."
Kê Thanhh nổi đóa: "Con bé là tôi sinh." Phong Cẩm Thành chau chau mày: "Tôi chưa từng phủ nhận điểm này." Kê Thanh cắn môi, trầm mặc hồi lâu mới nói: "Cho dù từ góc độ pháp luật mà nói, nếu như chúng ta ly hôn, đứa nhỏ cũng nên do mẹ ruột nuôi dưỡng, làm cha, anh có thể phải xem xét quyền." .
Một câu của Kê Thanh liền đem lửa giận không dễ dàng tiêu xuống của Phong Cẩm Thành, vụt một cái lại nổi lên, trong lòng Phong Cẩm Thành hận nghĩ, người phụ nữ này một chút cũng không biết tiếp thu, muốn cùng anh tán dóc chuyện pháp luật ở đây đúng không, được thôi! Phong Cẩm Thành nâng lên một nụ cười tràn ngập khinh miệt:
"Kê Thanh, cô thật đúng là ngây thơ, nói muốn ly hôn chính là cô, tôi chưa nói, dù cho đánh tới tòa án, cô suy nghĩ một chút, lấy hoàn cảnh điều kiện bây giờ của cô, so sánh với tôi, đối với đứa nhỏ mà nói ai tốt hơn, tôi muốn quan tòa từ góc độ đứa nhỏ suy tính, sẽ nhận định đứa nhỏ đi theo cha sẽ tốt hơn." .
Khuôn mặt Kê Thanh trắng bệch, đột nhiên cảm thấy có chút lạnh, bỏ đi danh hiệu trượng phu (chồng), Phong Cẩm Thành là một người đàn ông lạnh lùng đến tuyệt tình, làm cô không rét mà run.