Đệ thập bát chương: Cái gọi là hướng nội
Chuyện Chu Nguyên là con của Dung Thanh, đa phần các lão sư trẻ tuổi ở Z đại đều không biết. Lão sư Z đại biết Dung Thanh cưới một ông chồng có tiền, sau đó có một đứa con. Về phần đứa con đấy tên là Chu Nguyên quai bảo bảo thì người biết không nhiều.
Thứ nhất, bản thân Dung Thanh lão sư đã xuất sắc hơn người rồi, quan tâm các giải thưởng cùng các sách vở các buổi giảng dạy vân vân cũng đã quá đủ rồi, đâu còn tâm tư quan tâm gấu con nhà nàng a.
Thứ hai, ai cũng biết quan hệ của Dung - Hoàn với Chu gia không tệ, nhiều ít cũng hiểu được ông xã nhà nàng có bao nhiêu sức lực bảo vệ vợ yêu, một người có danh thì những chuyện gièm pha cũng nhiều hơn, huống chi Chu gia trong thành phố này phi thường có địa vị.
Thứ ba. . . mạ nọ ai mà biết được nhìn Dung Thanh lão sư như hăm tám lại có đứa con lớn như vậy a, ai cũng tưởng bé bi nhà nàng mới có năm tuổi ý chứ! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Tô Mộc Nhiễm nghe Chu Nguyên giới thiệu, vẫn hết hồn. Thật ra là nàng triệu triệu không ngờ Dung Thanh đã làm mẹ, dù sao Dung Thanh là lão sư sinh đẹp có tiếng khoa ngoại ngữ, mà Chu Nguyên lại còn là một học sinh rất không nổi bật, hơn nữa, nhìn bề ngoài trông rất là khác nhau a. . .
Chu Nguyên dẫn Tô Mộc Nhiễm đến sofa ngồi, Lạc Lạc thấy mẹ đến thì vô cùng hiển nhiên di chuyển đến bên cạnh mẹ. Mà mẹ kế Dung Thanh luôn nằm trên sofa không khác gì động vật không xương liền vẫy vẫy tay về phía Chu Nguyên, ý bảo nàng tới đây. Chu Nguyên ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nàng, quả nhiên, Dung Thanh thấy nàng đến liền nhích thân thể một chút, dựa cả thân lên người Chu Nguyên. Còn Chu Nguyên bị đem làm đệm vẻ mặt hắc tuyến -_-||
Mẹ già à Tô lão sư ngồi đối diện kia tốt xấu gì cũng là hậu bối của người, người như thế, thật sự không có ảnh hưởng gì đến hình tượng cao quý lãnh diễm của người ở trong trường sao?!
Lạc Lạc thấy mama đến, cũng rất cẩn thận di chuyển đến bên cạnh nàng, Tô Mộc Nhiễm thấy con bé đến liền vội vàng buông túi xách, tỉ mỉ kiểm tra người con bé, thấy vết thuốc đỏ trên đầu gối thì nhíu mày, sâu trong đáy mắt ẩn chứa đau lòng, "Lạc Lạc còn đau không?"
Lạc Lạc lắc đầu, nở nụ cười nhu thuận cho mẹ mình, đôi mắt uốn cong, "Lão sư bôi thuốc cho con rồi, không đau chút nào hết."
Tô Mộc Nhiễm nhìn bộ dạng nhu thuận này của con bé, mím môi, vươn tay nhẹ kéo con bé vào lòng, vỗ lưng trấn an. Ánh mắt rơi lên người Chu Nguyên, đầy dịu dàng, "Cũng may là có em."
Chu Nguyên lắc đầu, mái tóc dài của Dung Thanh chạm lên cánh tay của nàng, nhồn nhột, khiến nàng bất tự giác co rút cánh tay, "Là em không trông em ấy kỹ, em nên dặn em ấy mang đồ bảo hộ, bằng không cũng không bị thương nghiêm trọng như thế."
Tô Mộc Nhiễm vỗ vỗ lưng Lạc Lạc, nghe Chu Nguyên nói vậy đôi mắt liền nhuộm thêm vài phần tiếu ý, "Không thể trách em, dù sao con bé cũng phải cởi đồ bảo hộ, hơn nữa tập trượt patin té ngã là chuyện thường."
"Đúng vậy, trước đây Chu Nguyên còn thảm hơn Lạc Lạc a. Lúc mới học mỗi ngày đều mang một thân thương tích về nhà." Dung Thanh tựa trên người Chu Nguyên, có bao nhiêu hứng thú nhìn Tô Mộc Nhiễm ở đối diện ôn nhu vỗ lưng Lạc Lạc. Nàng ở nhà luôn quen thói tùy tiện, hơn nữa tính tình của Tô Mộc Nhiễm nàng cũng nghe ít nhiều, cho nên không quan tâm gì hết, hôm nay thấy hành động này của nàng, càng không thèm để ý.
Người phụ nữ này dịu dàng lễ phép, nhưng thật ra là một người rất tốt.
"Thật sao?"
"Ừm, trước đây Tiểu Nguyên vì học cái này, ngày nào cũng thương cũ chưa thương mới lại đến. Lúc đó bận rộn, đều do dì trong nhà giúp nó bôi thuốc. Đây, Tô lão sư uống miếng nước." Chu Hoàn bưng nước từ trong bếp đi ra, vừa rồi Tô Mộc Nhiễm vào cửa, ông liền chạy vào bếp giúp Dung Thanh đun nóng sữa uống trước khi ngủ.
Tô Mộc Nhiễm nghe tiếng liền ngẩng đầu, thấy Chu Hoàn đưa mình ly nước, vươn hai tay nhận lấy, "Cám ơn."
Sau khi ông đưa nước cho Tô Mộc Nhiễm, yên vị ngồi bên cạnh Chu Nguyên, híp mắt cười, trong nụ cười chứa đầy sự ôn hòa của trưởng bối, "Không cần khách sáo, tôi là baba của Chu Nguyên." Coi như đây là tự giới thiệu.
"Chào Chu tiên sinh." Tô Mộc Nhiễm nhìn thoáng qua một nhà ba người, lên tiếng chào hỏi Chu baba.
Kế tiếp hả? Chu Nguyên bày tỏ mình nhìn thấy một tình cảnh rất quen thuộc đã chứng kiến từ rất nhiều năm trước. Phu thê Chu gia nho nhã lễ độ tiếp đãi Tô Mộc Nhiễm lão sư, Chu Nguyên thỉnh thoảng đáp lại mấy câu, thời gian còn lại thì chơi đấu mắt với Lạc Lạc ngồi trong lòng Tô Mộc Nhiễm.
Sau một lúc hàn huyên, Tô Mộc Nhiễm nói lời tạm biệt. Gần giờ rưỡi rồi, Chu Nguyên cũng xuống dưới lầu đón Nhuận Nhuận, vì vậy tiện đường tiễn Tô Mộc Nhiễm xuống dưới.
Tô Mộc Nhiễm dắt Lạc Lạc, giương mắt nhìn những con số không ngừng giảm xuống, dư quang rơi vào người Chu Nguyên đang đứng trong góc. Chu Nguyên dựa lưng vào tường, cúi đầu, hai tay cắm trong túi quần, mặc chiếc T-shirt trắng rộng thùng thình lộ rõ gầy yếu liếc mắt sơ cũng thấy được. Cao cao gầy gầy học sinh Chu Tiểu Nguyên thật là ít nói lại rụt rè.
Mới vừa rồi nói chuyện phiếm với vợ chồng Dung Thanh, Tô Mộc Nhiễm lơ đãng nhìn qua nàng thì phát hiện Chu Nguyên cũng là bộ dạng như thế này. Yên lặng nghe bọn họ nói chuyện, thỉnh thoảng mím môi trông có vẻ vô cùng ngây ngô cùng học tỷ vô cùng chững chạc nàng nhìn thấy từ dưới bục giảng ngày hôm đó, quả thật như hai người khác nhau.
Không khỏi thêm chú ý nhiều hơn, Chu Nguyên vẫn đang cúi đầu, làm như cảm nhận được ánh mắt người bên cạnh, liền ngẩng đầu, giữa lúc lơ đãng, đối mặt với ánh mắt của Tô Mộc Nhiễm, Tô Mộc Nhiễm nhìn nàng, mỉm cười, ôn nhu nói, "Trò Chu Nguyên, dường như, không thích nói chuyện a."
Chu Nguyên nghe vậy, mím môi không nói. Đối diện với ánh mắt của Tô Mộc Nhiễm, khiến nàng không hiểu sao thấy có chút áp bách. Cũng may đúng lúc này âm thanh của thang máy vang lên, cửa vừa mở nàng vội vàng bước ra ngoài.
Tô Mộc Nhiễm thấy bóng lưng thoáng có chút hoảng bất trạch lộ của nàng, lại nghĩ đến phu thê Chu gia vừa rồi rất nhiệt tình, thầm lắc đầu. Nhìn sơ qua, cô bé Chu Nguyên thật đúng là không giống như con của Dung Thanh lão sư, tính cách như vậy, chênh lệch hơi lớn a.
Gấp rút hoảng hốt; không còn đường lựa chọn
Tô Mộc Nhiễm nắm tay Lạc Lạc, đi theo sau Chu Nguyên, đèn đường rất sáng rọi lên người có vẻ vô cùng vắng lặng. Một đường không nói gì, Chu Nguyên đưa Tô Mộc Nhiễm và Lạc Lạc đến dưới lầu, vẫn ở ngọn đèn kia, Tô Mộc Nhiễm dắt tay Lạc Lạc đứng đấy hỏi Chu Nguyên, "Có rảnh lên nhà cô ngồi chơi không?"
Lạc Lạc nghe mẹ mình nói thế, hai mắt liền sáng rỡ. Con bé nắm tay mẹ, chờ mong nhìn Chu Nguyên, "Lão sư, lên nhà Lạc Lạc chơi có được không?"
Chu Nguyên bị ánh mắt chờ mong của Lạc Lạc nhìn đến đáy lòng mềm nhũn, nhưng mà nghĩ đến thời gian không còn sớm, hơn nữa Nhuận Nhuận vẫn chưa về nhà, đành từ chối, "Không làm phiền lão sư, thời gian không còn sớm, em còn phải đi đón Nhuận Nhuận. Em đi trước, tạm biệt lão sư."
"Ừm, đi đường cẩn thận, lúc rảnh rỗi qua chơi cùng Lạc Lạc, tạm biệt." Tô Mộc Nhiễm cũng không giữ lại, nhẹ giọng nói với nàng.
Nhưng Lạc Lạc đưa mắt nhìn Chu Nguyên, lại nhìn mẹ mình, bĩu môi không tình nguyện tạm biệt với Chu Nguyên, "Tạm biệt lão sư." Dù rất muốn để baba về nhà, nhưng mà cũng biết hiện tại không phải là lúc thích hợp a.
"Ừm, tạm biệt em." Chu Nguyên quay qua phất tay cùng Lạc Lạc, sau đó xoay người rời đi.
Đầu thu ban đêm hơi lạnh, do vừa mới tiễn Tô Mộc Nhiễm về nhà thì nhận được điện thoại của Trần Bân nói là đang đưa Nhuận Nhuận về, cho nên nàng yên vị ngồi bên cạnh đài phun nước đón bọn họ. Tất cả ngọn đèn của ba tầng lầu đều tập trung ở đài phun nước, không tính là quá sáng, lại vẫn có thể thấy rõ ràng độ cung của dòng nước chảy ra từ mũi con voi. Chu Nguyên chống tay lên đùi, cúi đầu xem điện thoại, nhìn thanh niên chân đeo giày patin đứng ở quảng trường cười vô cùng rực rỡ, nàng cũng nhẹ cười một cái.
Vừa mới thấy được tin nhắn của xã trưởng Luân hoạt xã, hỏi nàng có muốn một tấm không, nói là trong xã dùng để tuyển dụng học sinh mới, vì vậy trượt trượt điện thoại, xem rồi xem bỗng nhìn thấy tấm ảnh trước đây nàng chụp cùng mọi người.
Khi đó nàng mới vừa trở thành lão sư Luân hoạt xã, Trần Bân nói bọn họ nên chụp một tấm tập thể để lưu giữ lại, vì vậy ngày Trung Thu một đám người mang giày patin đủ màu sắc đứng trên bậc thang làm một tư thế khá là kiêu ngạo, chụp một tấm hình. Nhắc đến, công việc bán thời gian nghiêm chỉnh nhất nàng từng làm chính là lão sư Luân hoạt xã, sau đó chính là bán thời gian ở quán KFC, chơi game online. . . các phương thức kiếm tiền cơ bản nàng đều đã làm qua, dù rất khổ cực, thế nhưng đến lúc nghỉ đông nàng vẫn kiếm đủ tiền để đi Trường Bạch Sơn.
Mùa đông hai năm trước, nàng một mình đeo balô tự mình đến Trường Bạch Sơn, sau đó không thể vãn hồi được nữa. . .
Rốt cuộc là từ khi nào bắt đầu có ý nghĩ một mình đi khắp thế gian nhỉ? Thật xa thật xa khỏi ngôi biệt thự luôn luôn vắng vẻ đó, có lẽ là từ lúc còn rất nhỏ sao, nhỏ đến có một lần trượt patin bị ngã, nhìn các bạn xung quanh đều được baba mama nâng dậy, mà bản thân chỉ có một mình tự đứng lên chăng, nhỏ đến một mình quay lại ngôi nhà yên tĩnh đến đáng sợ kia, ngồi trên giường để dì bôi thuốc chăng. . .
Đưa ngón trỏ sờ lên gương mặt non nớt lại an tĩnh trên tấm hình, khẽ cười, vuốt qua tấm hình kế tiếp. Chọn tới chọn lui, rốt cuộc chọn một tấm bản thân cảm thấy ưng nhất, bấm gửi đi.
Sau khi gửi ảnh lại cho xã trưởng, nàng nhận được tin nhắn của Huyên Minh Thụy. Mở ra nhìn, khiến Chu Nguyên hơi nhíu mày ——
【A Nguyên, tớ có một công việc bán thời gian cậu có làm không? Bên đường xây dựng, đạp xe từ trường đến chỉ mất một tiếng, cuối tuần đi làm, một giờ , đàn piano ở khách sạn. Nhiều ưu đãi, nhanh chóng đặt hàng nha!】
Chu Nguyên nhìn tin nhắn khấu khấu, mím môi suy nghĩ, cân nhắc một chút, mới gõ từng chữ trả lời:
【Cám ơn cậu, tớ không làm. Đã lâu không đàn, ngượng tay, chơi không tốt. Ừm, cậu tìm người khác đi.】 Sau khi gõ xong liền tắt mạng, bỏ điện thoại vào túi quần, hai tay nâng cằm, ngẩn người. . .
Ánh mắt không tiêu cự nhìn chằm chằm lùm cây u ám phía trước, gió đêm thổi đến người, cơ thể có chút phát run.
Có nhiều cách để kiếm tiền, đàn piano, tuyệt đối sẽ không đụng nữa. . .
Gió đêm thổi đến, lay động tấm rèm cửa buông dài trên đất. Huyên Minh Thụy nhìn chằm chằm máy vi tính, nhìn tin nhắn trả lời của Chu Nguyên trên khấu khấu, lắc đầu. Ngã người ra sau, tựa lên chiếc ghế làm việc, mắt nhìn trần nhà, thở dài một hơi.
Nàng biết sẽ như vậy mà, kể từ khi quen Chu Nguyên đến nay, nàng hiểu, con người thoạt nhìn rất ôn hòa lại hướng nội không có tính khí đáng chê trách này, trong thâm tâm kỳ thực là một con lừa cứng đầu. Ví dụ như việc đàn piano này, đột nhiên từ bỏ không chơi, liền không bao giờ động đến nữa. . .