Đệ tứ thập tam chương: Ông nhà và này nọ
Sau khi dỗ Lạc Lạc đi ngủ thì đã hơn giờ, Chu Nguyên nhìn đứa trẻ đã ngủ say, nhẹ nhàng khép quyển sách trên đùi lại, thở phào một hơi. Không phải hôm nay con bé đã giỡn rất hăng sao, vậy mà còn sức lực dằn vặt nàng lâu như vậy, quả nhiên tiềm lực là vô hạn. Không biết đại hội thể thao ngày mai còn có tinh thần như thế không nha.
Chu Nguyên cười cười, đưa tay đẩy sợi tóc mềm mại trên gương mặt con bé đi, nhẹ giọng nói, "Ngủ ngon, tiểu ngốc nghếch." Từ từ đứng dậy, bỏ quyển sách lên đầu giường, khẽ khàng bước ra khỏi phòng.
Tô Mộc Nhiễm vừa tắm xong, lúc Chu Nguyên kể truyện cho Lạc Lạc nàng cũng không xen vào được, vì vậy chơi với hai người họ một lúc thấy thời gian không còn sớm nữa nên đi tắm. Nàng lau tóc đúng lúc gặp phải Chu Nguyên vừa ra khỏi cửa phòng, đè thấp âm thanh hỏi, "Lạc Lạc ngủ rồi?"
Người trước mặt nàng mang theo hương sữa tắm thơm ngát, dễ chịu khiến nàng hoa mắt mê mẫn, Chu Nguyên ngẩn ra, cũng đè thấp giọng trả lời, "Ừm, em phải về, đã hơn giờ rồi." Nàng chỉ chỉ đồng hồ đeo tay, ý bảo đối phương đã khuya rồi.
Tô Mộc Nhiễm sửng sốt, cũng hiểu được không còn sớm nữa, dịu dàng cười cười, ngừng lau tóc, đi về phía cửa, "Vậy cô mở cửa cho em."
"Ừm, phiền cô." Chu Nguyên cười, đi theo nàng. Mái tóc dài rối tung xõa trên đầu vai, bên ngoài cần cổ trắng như tuyết bị màu tóc đen che lấp như ẩn như hiện, kèm theo mùi hương trên người nàng truyền đến, chặt chẽ bắt tay tầm nhìn của Chu Nguyên.
Rốt cuộc là hương gì. . . tại sao lại. . . tại sao lại thơm đến vậy?
Lúc đến cửa bỗng nhiên Tô Mộc Nhiễm quay đầu lại, thiếu chút nữa khiến Chu Nguyên đang đi rất gần nàng đụng phải người nàng. Bất ngờ không kịp phòng bị, cơ thể Chu Nguyên hơi ngửa ra sau, tránh cho thiếu chút nữa đụng phải Tô Mộc Nhiễm. Mùi hương dễ chịu bỗng nhiên đến gần, tim mạnh nảy lên một cái. Kiềm chế trái tim, Chu Nguyên ổn định lại cơ thể đang lung lay, giống như để che đậy, lên tiếng hỏi, "Sao vậy?"
Tô Mộc Nhiễm chỉ bộ đồ trải trên sofa, buồn cười nói, "Em không lấy quần áo sao?"
Chu Nguyên nhìn qua hướng này chỉ, thấy bộ đồ mục sư vô cùng bắt mắt kia, bỗng tỉnh ngộ, "À, em xin lỗi, cám ơn đã nhắc nhở. . ." Dứt lời, bước nhanh về phía đó nhặt lấy đồ. Tô Mộc Nhiễm đứng ở cửa nhìn bóng dáng cao gầy của đối phương, cười lắc đầu. . .
=v= tình cảnh thật chấm
Đứng ở cửa đổi về giày của mình, rất nhanh Chu Nguyên đã bước ra ngoài, đứng ở cửa nói tạm biệt với Tô Mộc Nhiễm, "Tạm biệt." Tô Mộc Nhiễm mới tắm xong cho nên tựa bên trong cửa không có đi ra, nói tạm biệt với Chu Nguyên, "Nhanh trở về một chút, không còn sớm nữa, trở về thì nên đi ngủ, ngủ ngon." Nàng cười với Chu Nguyên, môi mắt cong cong, cũng câu luôn tâm tình Chu Nguyên chôn trong đáy lòng ra.
Chu Nguyên nhìn nụ cười nhu hòa của nàng, cười híp mắt đáp lại, cũng nhẹ giọng trả lời, "Vâng, ngủ ngon."
"Đi đường cẩn thận, cô đóng cửa, bái bai." Đối phương vẫy vẫy tay, dễ dàng nhận thấy đối phương đang rất vui vẻ.
Chu Nguyên mang theo bộ đồ, trước lúc vào thang máy liếc mắt nhìn lại, vẫn thấy đối phương canh ở cửa dặn dò nàng, ý cười trong đáy mắt càng thêm rõ ràng. Nàng cũng vẫy vẫy tay với đối phương, vui vẻ đi vào thang máy. . . nháy mắt đi vào trong, nàng nghe được tiếng đóng cửa.
Trong thang máy trống trải nàng nghĩ đến động tác lú đầu từ trong ra nhà dặn dò và nói tạm biệt với nàng, cúi đầu ngây ngốc cười. . .
Động tác đó, nghĩ như thế nào, cũng thấy đáng yêu a. . .
. . .
Vì đêm qua trở về quá khuya, sáng sớm hôm sau giờ điểm tâm đương nhiên Chu Nguyên bị Dung Thanh dạy dỗ một trận. Tuy trước đó Chu Nguyên có báo sẽ về rất trễ, nhưng sau giờ rưỡi Dung Thanh và Chu Hoàn vẫn không thấy bóng dáng của nàng đâu đương nhiên là không thể không lo lắng rồi, muốn gọi điện cho nàng lại sợ quấy rầy công việc của nàng, không gọi thì lại lo lắng cho an toàn của nàng, nói chung, Dung Thanh xoắn tới xoắn lui rốt cuộc sau khi Chu Nguyên trở về mới cảm thấy yên tâm.
Thật đúng là đứa trẻ làm người khác phải lo lắng.
Chu Nguyên nhìn cha mẹ hiếm khi quan tâm đến lộ trình của mình, thoáng chốc cảm thấy vi diệu, phải cam đoan với hai người họ nàng mới tránh khỏi bị thuyết giáo cả buổi sáng, đến giờ dắt Nhuận Nhuận tới nhà trẻ.
Bởi vì hôm qua là Halloween, từ sớm cha mẹ đã hứa với bạn bè cùng đi chơi, cuộc hẹn này không thể dời lại, cho nên Chu Nguyên cũng chỉ đành đổi ca làm với một em gái trong cửa hàng rồi đưa Nhuận Nhuận tham gia đại hội thể thao.
Bất quá. . . lần này cũng có thu hoạch, nàng nghĩ. . .
Nhìn người phụ nữ cùng mặc áo nỉ giống như nàng, khóe miệng của Chu Nguyên không thể ngừng nhoẻn lên. . . ai da, đây là áo tình nhân chăng áo tình nhân chăng, tình tiết một nhà bốn người này thật đúng là không thể không hài hòa nha, chụt.
Tô Mộc Nhiễm thật sự dở khóc dở cười, không thể ngờ bộ đồ mua ở cửa hàng quần áo trẻ em hôm đó lại đụng hàng ở hôm nay. Thật đúng là. . . "Thật đúng là hữu duyên." Nàng nhìn người con gái cao hơn nàng không ít, tay dắt đứa trẻ, có hơi bất đắc dĩ. Hôm nay là lần đầu tiên Lạc Lạc tham gia đại hội thể thao, ngày quan trọng như vậy nàng nhất định phải đến, nhưng mà lật lật tủ quần áo, bộ đồ gia đình duy nhất nàng có chính là chiếc áo nỉ lần trước mua cùng lúc với Chu Nguyên, vì vậy nàng mặc cùng Lạc Lạc, chỉ là không ngờ, Chu Nguyên cũng mặc nó, thật đúng là. . . hữu duyên.
Nghe Tô Mộc Nhiễm nói, Chu Nguyên cười cong cả mắt, nàng dắt tay Nhuận Nhuận, lại đưa tay qua dắt Lạc Lạc đang mở đôi mắt trông mong nhìn nàng, nói với Tô Mộc Nhiễm, "Đã giờ rưỡi rồi, nhanh lên thôi, một lát nữa lão sư nói chuyện với các phụ huynh xong đại hội thể thao mới có thể bắt đầu, chậm chút nữa là đến muộn."
Có lẽ nụ cười của đối phương quá mức ấm áp dịu dàng, làm cả Tô Mộc Nhiễm cũng không tự giác được mà môi mắt cong theo, nàng gật đầu, đưa tay dắt Lạc Lạc, cười nói, "Ừm."
Bốn người ăn mặc hầu như là giống nhau y đúc, tay nắm tay, sóng vai đi đến cổng trường, các phụ huynh khác đưa con đến, nhìn bốn người cũng không thể không nghĩ, gia đình nhà ai vậy ta, tương thân tương ái như vậy. . .
Bởi vì là đại hội thể thao cộng thêm Halloween, cho nên cách bố trí phòng học khá tốn nhiều tâm tư, khắp phòng đều treo ruy băng, bong bóng treo ngoài cửa sổ, bí đỏ mặt quỷ đặt trong góc phòng, mỗi một chỗ đều đầy mùi vị lễ hội. Chu Nguyên ngồi bên cạnh Tô Mộc Nhiễm, đánh giá bố cục phòng học, thỏa mãn gật đầu. Trong lớp học Nhuận Nhuận vẫn chít chít meo meo không ngừng nói chuyện phiếm cùng các tiểu bằng hữu xung quanh, mà Lạc Lạc thì an tĩnh ngồi trong lòng Tô Mộc Nhiễm, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc mắt nhìn chiếc cằm tinh xảo của Chu Nguyên.
Lão sư vẫn chưa tới, các phụ huynh cũng nói chuyện phiếm với nhau. Tụi nhỏ hoặc là nằm trong lòng phụ huynh làm nũng, hoặc là chơi đồ chơi ở phía sau nơi đã dọn dẹp bàn ghế, cả phòng học ồn ào. Người mẹ ngồi cạnh Tô Mộc Nhiễm thoạt nhìn cũng -, nói rất nhiều, trông khá là niềm nở cởi mở, vẫn liên tục nói chuyện với mọi người xung quanh, nói a nói, cho tới khi chuyển qua Tô Mộc Nhiễm nãy giờ vẫn yên lặng cười nhẹ nhàng đáp lời hỏi han người khác.
Người đó nhìn thoáng qua Lạc Lạc, liền cười hỏi Tô Mộc Nhiễm, "Đây là con của em hả?"
Không nghĩ đến người ở bên cạnh rất vui vẻ trò chuyện với người khác này lại đột nhiên bắt chuyện với mình, tiếp nhận sự nhiệt tình của đối phương, Tô Mộc Nhiễm cũng lễ phép trả lời, "Dạ phải."
"Ù, thật đúng là, con bé trông cũng hơn tuổi, em còn trẻ như thế chị còn tưởng không phải mẹ của nó cơ, ài, thật đúng là trẻ trung. . ."
"Ha ha. . ." Tô Mộc Nhiễm có chút xấu hổ, cười cười không nói gì.
"Cũng hăm tư nhỉ?" Đối phương hiếu kỳ hỏi, nhìn sơ Tô Mộc Nhiễm giống như một sinh viên vừa mới tốt nghiệp, thì chắc cũng rồi, số tuổi này nàng vẫn thấy hơi cao.
Nói đến đây Chu Nguyên vẫn đang ở bên cạnh giả bộ quan sát xung quanh cũng vểnh tai nghe ngóng. Nàng không biết tuổi của Tô Mộc Nhiễm, nhìn thì cũng đầu , thế nhưng Lạc Lạc quả thật là con gái của nàng, cho nên tuổi thật là bao nhiêu, nàng rất hiếu kỳ!
"Ặc. . . em không có trẻ đến vậy, đã sớm qua rồi." Tô Mộc Nhiễm lễ phép đáp lời, giọng điệu dịu dàng làm người khác không tìm được chỗ để đâm thọc.
"Thật đúng là nhìn không ra, trẻ trung thật a." Đối phương cảm khái một chút, "Mà chị thấy con bé ngoan ghê, ít gây phiền não cho mẹ nên em trẻ vậy cũng có thể hiểu, không giống như con chị, quậy quạng quá, ngày nào cũng làm khổ mẹ. . ." Nàng quay đầu, chỉ về một cậu nhóc đang cầm bong bóng chạy khắp nơi, "Em xem, lại đang làm ồn, thật đúng là một khắc cũng không rỗi được." Nói thì có vẻ bất đắc dĩ nhưng ai cũng có thể nghe ra sự cưng chiều bên trong lời nàng.
Đương nhiên Tô Mộc Nhiễm cũng thấy cậu bé, nàng lễ phép đáp lời, "Con trai nghịch ngợm một chút tốt hơn, khỏe khoắn tinh thần lại hoạt bát, thật ra em mong con bé có thể nghịch ngợm một chút." Nàng nói ngọt ngầm khen con trai đối phương.
Con mình được khen lúc nào cũng làm mẹ nó vui, đối phương liền tươi cười ra mặt, "Em nói cũng đúng, à phải rồi, chị làm kế toán, em làm gì a? Trông có vẻ, lão sư nhỉ?" Nói như thế nào thì hội phụ huynh cũng quay tới vấn đề này, dù sao tụi nhỏ cũng học chung một trường, đa phần là trẻ con gần đó, quen thân với các phụ huynh một chút cũng không phải việc không tốt gì, đây coi như là, một hình thức xã giao khác chăng. . .
"Vâng, dạy ở gần đây." Tô Mộc Nhiễm ôm Lạc Lạc, thoải mái thừa nhận, làm nghề này dường như trên người có mang theo gì đó khá đặc biệt, rất dễ dàng được nhận ra, cho nên đối phương có đoán được nghề nghiệp của nàng cũng không có gì kỳ quái.
"Đúng là khéo léo, ông nhà tôi cũng là lão sư. Lão sư vật lý ở J đại gần đây, năm nay có thể sẽ được xét lên phó giáo sư." Nói đến đây, sự vui vẻ trên mặt đối phương càng thêm nồng đậm, nàng đưa tay chỉ Chu Nguyên, "Ông nhà em thì sao? Làm nghề gì? Tóc dài như thế chắc là làm nhiếp ảnh hay nghệ thuật đúng không? Hay là người mẫu, vóc dáng rất đẹp nha. . ." Bởi vì cách một người cho nên đối phương chỉ nhìn thấy sườn gương mặt của Chu Nguyên nhưng còn bị tóc che hết một nửa, cơ mà vấn đề là quần áo trên người nàng quá giống với Tô Mộc Nhiễm, lại sóng vai ngồi cùng nhau, cho nên bị hiểu lầm cũng là dĩ nhiên.
Chu Nguyên vẫn lén nghe Tô Mộc Nhiễm nói chuyện, lúc nghe được người kia hỏi câu này, vô cùng không có phúc hậu trộm vui vẻ. . .
Ông nhà? Nhãn lực của dì thật sự rất tốt nha.
Tô Mộc Nhiễm nghe hiểu người đối phương đang nói là ai, vô thức nhìn thoáng qua Chu Nguyên bên cạnh, vô cùng xấu hổ quay qua người phụ nữ kia, cười một chút. . . lần này, ô long to rồi. Ông nhà? Chu Nguyên là con gái a, nhìn thế nào, cũng không nên nhìn em ấy ra con trai chứ. . . thật là, hiểu lầm nặng a. . .
Rồng đen; đồng âm với hiểu lầm
——-——-——-——-——-——-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Bác gái kế toán ăn nói thật hay. . .
Ông xã Chu bày tỏ lòng mình đầy thỏa mãn. . .
(Lược)
(Lược)
Về viết văn, kiêng kỵ lớn nhất của ta chính là đưa tâm tư của mình vào quá độ, rất nhiều thời gian ta đã đưa tư tưởng của mình viết xuống nhân vật, ví dụ như Lạc Lạc. . .
Thừa nhận như vậy là rất tệ, ta không nên quên đi tuổi tác của cô bé, tiểu hài tử chỉ biết dựa theo yêu cầu ngươi cho để làm này làm nọ, hoặc nói, có vài tiểu bằng hữu biết làm thế nào để ngươi đáp ứng yêu cầu của nó. . . rất ít nghĩ ngợi, không lo lắng nhiều. . . cho nên vấn đề của ta ở phương diện này rất lớn. Cũng cám ơn mọi người đã nhắc nhở, có chuyện gì thì đề cập, để ta tiến bộ.
===
Lạc Lạc khóc, cho nên các bạn được thêm chương :