Đệ bát thập lục chương: Ngã bệnh và này nọ
Sau cuộc gặp mặt ngẫu nhiên cùng tiểu học muội, Chu Nguyên đạp xe về nhà cũng không khỏi buồn vu vơ một chút. Chắc là đồng bệnh tương liên a, cảm giác muốn trốn tránh tiểu học muội đã vơi đi rất nhiều. Nhưng mà, khiến nàng buồn không phải chuyện đó, mà là, sau khi xuất ngoại rồi, Tô Mộc Nhiễm làm sao bây giờ?
Đúng vậy, làm sao bây giờ? Còn tháng nữa, nàng sẽ rời khỏi quốc gia này, đi đến Châu Âu lệch múi giờ tám tiếng, quan hệ giữa nàng và Tô Mộc Nhiễm nên làm sao bây giờ, hay là nói, nàng nên làm gì bây giờ?
Không thể như trước đây mỗi ngày đều ở bên nhau, sáng chào hỏi tối chúc ngủ ngon, cũng không thể xuất hiện bên cạnh những lúc cô ấy cần. . . vấn đề này đã sớm nghĩ đến nhưng mà vẫn không ra kết quả, mình có thể làm gì? Mình và Tô Mộc Nhiễm không phải người yêu, thậm chí ngay cả cô trò cũng không tới, nhiều lắm chỉ là một bạn nhỏ ái mộ cô, sau khi mình đi rồi cô ấy có thể nghĩ đến mình, nhớ đến mình không, hay là vứt nàng đi mất thậm chí không còn cảm thấy khó xử nữa, có thể yên lòng, từ từ xa cách. Thậm chí trong mấy năm mình vắng mặt, có thể cô ấy còn quen một người đàn ông, yêu đương với người đó, hoặc là kết hôn.
Tương lai sau này những việc nàng không thể đoán được đều có khả năng sẽ xảy ra. Nhưng, vậy thì sao? Lẽ nào mình có thể nói ra suy nghĩ trong lòng cho cô ấy nghe? Nói với cô ấy, cô không được tìm người khác trong lúc em không có nhà, không thể kết hôn, phải nhớ em, phải chờ em trở lại. Ngốc à, làm sao có thể nói với cô ấy như vậy, có tư cách gì mà nói?
Bạn xem đó, có đôi khi, người không có tư cách thì cái gì cũng không thể làm.
Nhìn trần nhà, Chu Nguyên gối đầu lên tay thở dài một hơi, trong lòng buồn vô hạn. . .
Ngày Quốc tế Lao động rất nhanh đến rồi, Chu Nguyên thấy cũng đã lâu không chơi cùng tụi nhỏ, vì vậy ba ngày nghỉ đó nàng định đưa tụi nhỏ ra ngoài chơi. Thương lượng xong với mẹ, ngày tháng Chu Nguyên chạy tới nhà Tô Mộc Nhiễm đón Lạc Lạc. Nhưng ai mà ngờ, đi đón như thế, lại gặp chuyện.
Không biết có phải Tô Mộc Nhiễm quá mức may mắn hay không, giống như lần trước, nàng lại sốt cao, hơn nữa nhiệt độ còn muốn cao hơn lần trước. Loại tình huống này Chu Nguyên không thể nào để con bé ở nhà một mình với nàng, kể tình huống với Dung Thanh một chút, Dung Thanh liền ra lệnh bảo nàng ở lại chăm sóc Tô Mộc Nhiễm.
Dung Thanh lúc nào cũng có hảo cảm với Tô Mộc Nhiễm, cũng cảm thông nàng một mình mang con không dễ dàng gì, đem đứa con xui xẻo gần đây lúc ẩn lúc hiện trước mắt mình phiền muốn chết ở lại làm bảo mẫu cho Tô Mộc Nhiễm nàng thấy rất hài lòng . Huống chi nếu như Chu Nguyên không đi chơi nữa, hai đứa nhỏ liền dính bên nàng ngoan ngoãn nghe lời.
Không biết có phải do tuổi tác đã cao hay không, sau khi Dung Thanh qua sinh nhật tuổi nửa năm vừa rồi nàng càng ngày càng thích con nít. Có lúc thấy hai cục cưng cứ dính lấy Chu Nguyên nàng còn ghen ghét . Lúc này Chu Nguyên không ở đây thật đúng là vừa ý nàng, dỗ hai đứa nhỏ ngoan nghe lời đi chơi, Dung Thanh và Chu Hoàn dắt hai đứa ra ngoại ô làm bạn với ruộng lúa hai ngày, để Chu Nguyên ở lại chăm sóc người bị bệnh.
Vì vậy, dù cho Tô Mộc Nhiễm cố hết sức từ chối, Chu Nguyên vẫn ở lại chăm sóc Tô Mộc Nhiễm.
Từ sáng Tô Mộc Nhiễm đã bắt đầu sốt, mãi cho đến trưa, lên cao rồi lại hạ thấp. Chu Nguyên ở bên cạnh nàng, sợ nàng sốt cao nên vẫn luôn vắt khăn đắp lên trán nàng. Vốn Chu Nguyên muốn đưa nàng đến bệnh viện, nhưng mà lại thấy nhiệt độ của nàng đã hạ xuống, nên thôi. Nếu như ngày mai còn sốt thì mới đưa đến bệnh viện, cũng chắc ăn hơn chút.
Dù sao, bệnh viện và này nọ cũng quá hãm hại người mà(Hồi thay băng gạc). Đến chạng vạng rốt cuộc Tô Mộc Nhiễm không còn nóng nữa, Chu Nguyên thấy vậy mới thở phào một hơi, vào bếp nấu cháo cho nàng. Sau khi cơn sốt đã lui, vì trong miệng đều là vị đắng của thuốc, ăn cái gì cũng không vô, cho nên Chu Nguyên liền thêm nhiều vật liệu nhỏ bỏ vào cháo cho nàng ăn.
Đỡ Tô Mộc Nhiễm suy yếu không còn sức ngồi dậy, Chu Nguyên để nàng tựa ở đầu giường, nhúng khăn mặt vào nước nóng, vắt khô, định lau người cho Tô Mộc Nhiễm. Sau khi phát sốt sắc mặt Tô Mộc Nhiễm quả thật quá nhợt nhạt, cầm lấy khăn dịu dàng lau lên gương mặt mềm mại của đối phương, Chu Nguyên nhìn liền thấy đau lòng. Vắt sạch khăn mặt liền giúp nàng lau khô cần cổ rịn mồ hôi, xúc cảm ấm áp làm Tô Mộc Nhiễm nhẹ nhắm hai mắt trong lúc Chu Nguyên săn sóc cho mình.
Chu Nguyên một tay nắm tay đối phương, một tay dùng khăn lau cho nàng, nhìn dáng vẻ yếu ớt tựa trên đầu giường, thở dài một hơi, "Tối nay cô đừng tắm, em lau tay cho cô rồi ăn cơm, cô cũng đúng là, không chú ý cơ thể mình, mỗi lần sốt đều sốt cao như thế."
Nàng không biết đối phương có nghe được lời của mình không, chỉ lầm bầm nói, dẹp chiếc khăn đi, bỏ tay nàng vào trong chăn, lải nhải cằn nhằn, "Để yên trong đấy."
Dáng vẻ nàng tựa trên đầu giường lúc nào cũng có thể trượt xuống thật sự khiến Chu Nguyên lo lắng không yên, bộ dạng như vậy không thể tự mình ăn đâu, làm như nhận được lệnh Chu Nguyên cầm chén lên, bắt đầu đút nàng ăn cháo.
"Đây, há miệng, a. . ." Có lẽ do sốt quá lâu, coi như đã giảm bớt nhưng cũng vì suy yếu mà đầu óc không tỉnh táo, cơ mà vẫn có thể nghe hiểu Chu Nguyên nói gì, nàng há miệng nhỏ ăn muỗng cháo đưa đến bên miệng.
Chu Nguyên thấy đút ăn rất thuận lợi nên lại thêm một muỗng, đặt lên môi thổi thổi, lại tiếp tục đưa đến, "A. . ." Giống như đút con nít ăn cơm vậy, nàng dỗ dành Tô Mộc Nhiễm ăn được rất nhiều muỗng.
Không biết có phải thật sự no rồi ăn không nổi nữa, Tô Mộc Nhiễm nghiêng đầu không định ăn tiếp. Chu Nguyên nhìn chén cháo chỉ mới vơi một nửa, nhíu mày, lại múc thêm một muỗng đưa đến, "Há miệng, ăn thêm chút nữa."
"Không muốn." Tuy giọng nói rất yếu nhưng từ chối vẫn rất dứt khoát.
"Không được, ăn thêm chút nữa, cả ngày nay cô không ăn gì rồi." Có lẽ sinh bệnh ai cũng cáu kỉnh, nghĩ vậy Chu Nguyên nhẹ giọng xuống dỗ dành đối phương, "Nào, cô ráng ăn thêm chút nữa." Dè dặt đưa muỗng đến đặt bên môi đối phương, thử thăm dò nàng.
Không ngờ đối phương xoay đầu đi, cau mày cự tuyệt, "Không muốn, no rồi."
". . ." Chu Nguyên không đoán được là nàng thật sự no rồi không muốn ăn nữa hay chỉ thuần túy là nhõng nhẽo, người trưởng thành có trạng thái này không phải nàng chưa từng thấy qua, mẹ nàng là ví dụ. Trước đây Dung Thanh bị bệnh cũng như vậy, rất chịu khó dằn vặt cha Chu Nguyên, nói cái này không ăn cái kia không ăn, muốn tắm không muốn ăn cơm, thuốc đắng quá không uống, nói chung là đủ loại tiểu tính tình dằn vặt người ta.
Chẳng lẽ, Tô Mộc Nhiễm bị bệnh cũng như vậy? Chu Nguyên nhìn sắc mặt Tô Mộc Nhiễm tái nhợt, dáng vẻ cắn môi cự tuyệt, nghĩ đến các loại chuyện xảy ra trong hôm nay, giật khóe miệng.
"Ăn thêm chút nữa, xong rồi em cho cô ăn kẹo có được không?" Nàng đưa muỗng đến môi đối phương, thử hỏi.
Ai mà ngờ, giống như đối phương nghe hiểu lời nàng, hừ nhẹ một tiếng, đưa đầu đến gần, cắn muỗng, lại ăn thêm một miếng. Chu Nguyên nhìn dáng vẻ hiếm khi ngạo kiều của nàng, giật khóe miệng, cố nén run rẩy. Người này, sao có thể đáng yêu như thế.
Một muỗng tiếp một muỗng tiếp tục đút ăn, Chu Nguyên nhìn nàng ngoan ngoãn ăn hết nửa chén cháo còn lại, híp mắt cười dịu dàng. Trẻ ngoan sẽ có thưởng, chờ Tô Mộc Nhiễm thật sự nghe lời ăn hết, Chu Nguyên cũng thật sự chạy tới tủ lạnh lấy một viên con thỏ trắng đút cho nàng.
Lúc đưa tay đút kẹo vào miệng đối phương, không cẩn thận ngón tay bị ngậm lấy. Trong khoang miệng ấm áp, có gì đấy mềm mại chạm đến đầu ngón tay khiến Chu Nguyên hoảng hồn, cuống quít rút tay ra. Chu Nguyên nhìn Tô Mộc Nhiễm tựa ở đầu giường vừa nhai kẹo lại giống như muốn ngủ, cười khẽ một chút, giúp nàng nằm xuống, cẩn thận cho nằm thẳng thốn mới kéo chăn lên.
Đầu ngón tay dính nước đã lạnh đi, Chu Nguyên nhìn Tô Mộc Nhiễm miệng ngậm kẹo rất nhanh ngủ mất, cười khẽ, dùng ngón tay chọt chọt gò má mềm mại của đối phương, nói khẽ, "Cô khỏe nhanh lên đi, không thôi em chiếm tiện nghi cô đó."
( ꒪⌓꒪) !!!
Người trong lòng yếu ớt không có chút năng lực phản kháng vậy mà mình lại không có tâm tư động tay động chân, đúng là một Liễu Hạ Huệ. Nhìn Tô Mộc Nhiễm ngủ say, nàng nghĩ như vậy. . .
Một sư sĩ, nổi tiếng chính nhân quân tử
. . .
Cáng cứu thương trắng dính đầy máu, đèn xe cứu thương liên tục lóe lên, tiếng hú càng lúc càng ầm ĩ, trong mộng, dường như Tô Mộc Nhiễm lại nhớ đến khoảng thời gian tối tăm nhất mấy năm về trước. Như có chì rơi vào lòng, nỗi đau đớn lan tràn, Tô Mộc Nhiễm siết chặt tấm áo trước bụng mình, chân mày nhíu chặt, đau đến trên trán đều là mồ hôi lạnh, cuộn người, cắn môi, bật tiếng nức nở. . .
Chu Nguyên bị tiếng nức nở của Tô Mộc Nhiễm làm giật mình tỉnh giấc, hôm nay nàng không dám về nhà, cũng không dám rời Tô Mộc Nhiễm quá xa, trải đệm nằm dưới đất trong phòng Tô Mộc Nhiễm. Mơ mơ màng màng nghe được tiếng rên rỉ, Chu Nguyên xoa hai mắt đầy sương mù, đợi đến khi nàng nhận ra tiếng kêu ấy từ đâu ra, nháy mắt liền bừng tỉnh.
Âm thanh ấy, thê lương vô cùng, Chu Nguyên bò dậy, mở đèn, vội vàng nhào đến giường kiểm tra tình trạng Tô Mộc Nhiễm, khi thấy dáng người mảnh khảnh ấy cắn môi, vẻ mặt thống khổ yếu ớt nằm trên giường, Chu Nguyên lập tức cuống cuồng.
Bất chấp tất cả, nàng mang theo cả chăn, leo lên giường ôm Tô Mộc Nhiễm vào lòng, đưa tay vỗ vỗ gò má đối phương, nhẹ giọng kêu, "Tô lão sư, Tô lão sư. . ."
Nhưng đối phương giống như bị bóng đè, hoàn toàn không nghe thấy nàng gọi, chỉ rất thống khổ kêu rên. Tay nàng bắt vào chăn, đầu ngón tay bấu chặt trở nên trắng bệch, Chu Nguyên cúi đầu nhìn sợi tóc dính bên môi nàng, đôi môi vốn đã trắng bệch kia lại bị nàng cắn sắp bật máu, trong lòng càng thêm hoảng loạn. . .
Sợ bệnh trạng của nàng sẽ trầm trọng hơn, Chu Nguyên vội vàng lấy di động trên đầu giường, bắt đầu gọi . . .
Rất bình tĩnh nói xong tình huống, Chu Nguyên cúp điện thoại, ôm Tô Mộc Nhiễm bắt đầu đợi xe cứu thương đến. Trong lúc đó tiếng Tô Mộc Nhiễm nức nở vẫn không có yếu đi, Chu Nguyên cúi đầu, dán bên tai nàng gọi tên nàng một lần lại một lần.
"Tô Mộc Nhiễm. . . Tô Mộc Nhiễm. . ." Đối phương vẫn không đáp lại, chỉ là bàn tay siết lấy tấm chăn càng thêm cố sức, Chu Nguyên nhìn ngón tay thon gầy tái nhợt của nàng, đau lòng nắm lấy mười ngón tương giao, nhưng ai ngờ, giống như đối phương biết mình bắt được cái gì đó, cố sức nắm chặt tay nàng, sức lực đó quá lớn, làm Chu Nguyên đau vô cùng.
Tay đau, nhưng lòng càng đau hơn.
Chu Nguyên chỉ cảm thấy mũi mình chua xót, sắp khóc. Nàng ôm lấy Tô Mộc Nhiễm, vẫn nắm lấy tay đối phương, nhẹ giọng gọi, "Mộc Nhiễm. . . Mộc Nhiễm. . ."
Một tiếng lại một tiếng, tất cả đều chan chứa tình cảm ẩn sâu trong đáy lòng. Tô Mộc Nhiễm vốn vẫn cắn môi kêu rên, rốt cuộc cũng có phản ứng, nàng hé môi, cố gắng gián đoạn nói mấy câu. Chu Nguyên thấy rốt cuộc nàng cũng phản ứng, mừng rỡ kề tai sát đến, liền nghe được Tô Mộc Nhiễm yếu ớt hô, gián đoạn, "Đồng Lạc. . . đứa bé. . ."
"Đồng Lạc. . . đứa bé. . ."
Những lời này vang lên lẩn quẩn trong đầu Chu Nguyên, bàn tay nàng bị siết càng thêm đau đớn, miệng khép rồi lại mở ra, cúi đầu nhìn Tô Mộc Nhiễm, lại chẳng biết từ khi nào gương mặt trắng bệch của đối phương đã tràn đầy nước mắt. Có nước nhỏ giọt xuống cằm Chu Nguyên, nàng giơ cánh tay mình lên, lau đi dòng lệ hai bên gò má, nhìn đôi mắt đã sớm ướt đẫm của đối phương, cố gắng cười cười.
Lại duỗi tay ra, ôm chặt lấy đối phương.
Nàng ôm Tô Mộc Nhiễm, nghe nàng thê lương gọi, nàng gọi Đồng Lạc, Chu Nguyên trả lời, anh ở đây, nàng gọi đứa trẻ, Chu Nguyên nói con bé sẽ không sao. Nàng không biết lúc cha Lạc Lạc mất Tô Mộc Nhiễm đã gặp phải đau đớn thế nào, nhưng nhìn nàng đến bây giờ vẫn nói mớ trong giấc mơ, Chu Nguyên cảm thấy tim mình cũng đau tan nát.
Tại sao lại làm cô ấy phải đau khổ như vậy. Ôm Tô Mộc Nhiễm, Chu Nguyên cắn răng, vào ngay lúc này nàng hận tận xương cốt người đàn ông đã đi vào lòng Tô Mộc Nhiễm.
Trong phòng mở đèn, Chu Nguyên ôm Tô Mộc Nhiễm như là ôm vật quý giá nhất thế gian này, trong căn phòng ngủ nho nhỏ, tiếng nói của đối phương một lần lại một lần quanh quẩn.
"Đồng Lạc. . ."
"Anh ở đây. . ."
"Đứa trẻ. . ."
"Con bé sẽ không sao. . ."
Nước mắt của nàng rơi lên gò má người nàng ôm vào lòng, lẫn vào nhau chậm rãi chảy xuôi. Hai giọt nước mắt cùng nhau lăn dài, đã không thể phân biệt được là của ai. . .
===
. . .
. . . Hôm nay định là chương, kết thúc sớm bớt đau khổ khỏi giày vò thêm ngày nữa rồi chia tay nhau tuần, nhưng mà chương này. . . ( ꒪⌓꒪)
( ꒪⌓꒪) chơi kì quá.Mình bị nội thương rồi. Đang trên thiên đường bị đá té cái đùng xuống ( ꒪⌓꒪)
Được rồi, không phải Lạc Lạc khóc, không có chương nữa đâu hahahaha. . . T_T