Đệ cửu chương: Cái gọi là tình nghĩa
Do còn có công việc lão sư dạy trượt patin, sau khi xong cơm tối Chu Nguyên sẽ mang giày dẫn theo Nhuận Nhuận đến quảng trường. Trong nhà Lương Hiểu Thần còn có việc, đi về trước rồi. Mà Ôn Lương, Ôn Lương và mẹ kế Dung Thanh định sau khi cơm xong đi tản bộ rồi về nhà uống chút rượu nho cái gì đó Nhan, vì vậy cũng đi ra ngoài. Do chung đường cho nên cùng nhau đến quảng trường, sau đó mới tách ra. Chỉ là Chu Nguyên nghĩ thế nào cũng không ra mình lại quên một việc, ví dụ như lời hứa giờ hôm qua, lại ví dụ như cô bé cùng nàng ngoéo tay hôm qua, lại lại ví dụ, cô bé đó sẽ gọi nàng là baba. Vì vậy để nghiêm phạt tội hay quên, Chu Nguyên hoàn toàn bi kịch rồi. . .
Chu Nguyên vừa mới bước đến bậc thang ở quảng trường, dắt Nhuận Nhuận định chia tay với Ôn Lương cùng mẹ kế, tiểu cô nương đó phốc một cái xông đến ôm bắp chân nàng, ngửa gương mặt nhỏ nhắn biểu tình ủy khuất, "Baba!"
Lúc Chu Nguyên bị tập kích bất ngờ gây sửng sốt, phía sau bỗng truyền đến một tràng cười.
"Ha ha ha ha ha ha ha. . ." Tiếng cười vui không thể cưỡng được của hai người phụ nữ duyên dáng truyền tới tai Chu Nguyên, khiến chân mày của nàng giật lên một cái. Ta giết, sao nàng có thể quên hai kẻ đâm người không cần dao ở phía sau, lần này bị bắt tận mặt rồi, cái nồi, chuyện này tuyệt đối sẽ bị đem ra làm trò cười suốt mấy tháng.
Ngọn đèn lập lòe ở quảng trường có vẻ mờ ảo lại xinh đẹp, rọi vào mắt Chu Nguyên thì có hơi chói lóa. Nàng yên lặng một hồi, quyết định mặc kệ tiếng cười phía sau lưng, buông bàn tay đang dắt Nhuận Nhuận, sau đó cúi người sờ sờ sợi tóc mỏng manh của cô bé, đối diện cùng đôi mắt trong đêm tối còn sáng hơn sao kia, "Xin lỗi em, để em đợi lâu như vậy, bây giờ chị đưa em qua đó được không?"
Cô bé nhìn thoáng qua Nhuận Nhuận bên cạnh Chu Nguyên, lại nhìn qua hai người phụ nữ đang cười không khép được miệng ở phía sau, hơi chần chừ tiến đến nắm lấy ngón tay bên trái của Chu Nguyên, sau đó gật đầu, nở nụ cười thật tươi với Chu Nguyên, "Dạ!"
Kết quả tay còn chưa nắm được Chu Nguyên, cơ thể đã bị một người kéo ra. Chu Nguyên chớp mắt, à, thì ra người kia là quái a di Ôn Lương! Ôn Lương giương mắt, cười cười với Chu Nguyên, nụ cười đó vừa nhìn đã không thấy hảo ý, "Em gái, sao em lại gọi tỷ tỷ này là baba a?"
Có ông chú thích trẻ con thì có bà thím thích trẻ con...
". . ." Manh đát đát Lạc Lạc giương mắt liếc nhìn người mà nó tự nhận là cha ruột, lại liếc mắt nhìn Ôn Lương, vẻ mặt nghi hoặc, "Dì, dì đang hỏi Lạc Lạc sao? Nhưng mà Lạc Lạc không có gọi tỷ tỷ là baba, Lạc Lạc gọi là lão sư a."
Hiểu đơn giản là dễ thương :v
P/s: Sẵn tiện nghe luôn bài này đi mấy bạn, của cô gái Giả Linh 'yêu cô ấy chỉ cần giây, quên cô ấy lại cần cả một đời' (;v;)ノ
Dì?! Gương mặt của Ôn Lương nháy mắt biến thành đá. . . Bình tĩnh, bình tĩnh, Chu Nguyên còn bị con nhóc này gọi là baba a, không phải là dì thôi sao?! Nhưng mà, coi chúng ta là kẻ điếc hết à nhóc con, lớn tiếng gọi người ta là baba như vậy khinh chúng ta không nghe được à?! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Chu Nguyên nghe xưng hô như thế, cười rất không phúc hậu. Cho ngươi tìm đường chết cho ngươi tìm đường chết, con bé này rất khôn nha. Ôn Lương cậu lần này rốt cuộc cũng gặp trắc trở rồi sao →_→ liền khom lưng sờ đầu Lạc Lạc, sau đó vươn tay dắt con bé, "Lạc Lạc chúng ta đi thôi, lát nữa phải lên lớp rồi."
"Dạ." Lạc Lạc nhìn cánh tay mình, cười híp cả mắt. Dung Thanh vẫn đứng phía sau cười nhìn bóng lưng Chu Nguyên dắt hai cô nhóc rời đi, cao giọng nói với nàng, "Tiểu Nguyên, lúc rảnh rỗi dắt cháu nội về nhà chơi nha~ "
". . ." Chu Nguyên nghe được giọng nói ngự tỷ trung khí mười phần của mẹ mình, thiếu chút nữa giữ không được mà ngã úp sấp xuống đất. Nhanh lên nhanh lên, yêu quý sinh mạng, tránh xa mẹ ruột, không thôi bất cứ lúc nào cũng có thể đâm chết ngươi.
Luôn muốn sự tình có thể trở nên rối rắm hơn - Nhuận Nhuận rốt cuộc cũng phản ứng lại, sau đó kéo kéo góc áo Chu Nguyên, nhận thấy động tác của con bé Chu Nguyên quay đầu lại nghi hoặc nhìn. Dưới ngọn đèn nhiều màu, Nhuận Nhuận chớp mắt, "Tiểu di, sao em ấy lại gọi dì là baba a?"
". . ." Gương mặt Chu Nguyên hóa đen, đưa tay sờ sờ đầu Nhuận Nhuận, chỉ ngón tay thon dài ra đằng xa, "Cháu xem, Trần lão sư đến nãy giờ rồi, Nhuận Nhuận đến đó học trước được không? Lát nữa chúng ta gặp sao, ha?"
Nhuận Nhuận đội mũ bảo hiểm, liếc mắt nhìn các học sinh đang ở phía trước thành thạo vượt chướng ngại vật như con thoi, lại liếc mắt nhìn Chu Nguyên, "Ừa, vậy tiểu di thì sao?"
"Dì đưa em ấy đi đổi giày."
"Dạ." Ngoan ngoãn gật đầu, sau đó trượt giày băng tới chỗ dạy học. Chu Nguyên nhìn theo mãi đến khi con bé an toàn trượt đến mới thôi, "Đi, chúng ta qua bên kia đổi giày."
"Dạ." Lạc Lạc nắm tay nàng, đi đến nơi đã chuẩn bị sẵn giày cho mình.
Sáng hôm nay gọi điện thoại đến cho Trần Bân, bảo hắn đem theo một bộ trang bị mới đến, trẻ em khoảng - tuổi dùng. Bây giờ nàng đang kiếm nó, quả nhiên, không bao lâu đã thấy bộ trang bị còn chưa bóc tem đang lập lòe sáng dưới ánh đèn. Nàng bảo Lạc Lạc ngồi trên bậc thang, bản thân an vị bên cạnh con bé bắt đầu tháo bao bì. Góc bên đây tương đối yên tĩnh, cho nên nói chuyện với nhau không cần tiêu hao sức lực, "Hôm nay Lạc Lạc đi theo dì Tiểu Mai ra đây à?"
"Dạ." Lạc Lạc nhìn chằm chằm động tác của nàng, mắt cũng không chớp.
Chu Nguyên nghe kiểu trả lời đó nhịn không được nhíu mày, "Vậy sao chỉ thấy một mình em, dì đâu?" Bảo mẫu nhà này thật không tận tâm nha, sao ném con nhà người ta ở một mình suốt thế, lát đưa con bé về nhà nhất định phải nói chuyện với cô ta.
"Lạc Lạc nói mình có thể đi một mình, cho nên bảo dì Tiểu Mai về trước rồi." Tóc dài dịu dàng khoác trên vai, dưới ngọn đèn càng trở nên nhu hòa, nhìn Chu Nguyên cười rất ngoan.
"Lạc Lạc nhớ đường không?" Động tác Chu Nguyên ngừng một chút, sau đó nghi hoặc nhìn con bé. Còn bé như vậy, một mình ở chỗ phức tạp như thế này, thật sự không sao chứ?
"Nhớ ạ, hơn nữa mẹ có đưa điện thoại cho Lạc Lạc, Lạc Lạc tuyệt đối sẽ không lạc đường. Mẹ nói Lạc Lạc rất thông minh, mẹ đưa Lạc Lạc đến những chỗ thật xa thật xa, Lạc Lạc đều nhớ hết đó nha." Con bé nhìn Chu Nguyên, một bộ dạng chờ khen ngợi, "Giống như lần trước, Lạc Lạc thấy baba ở bên bờ hồ, cũng có thể nhớ đường quay trở lại tìm baba."
Lúc đó Chu Nguyên đang lôi đôi giày ra khỏi hộp, định mang vào cho con bé, khi nghe đến đó thì chợt khựng lại. Trong lòng như có thứ gì đang khuấy động, vừa lạ vừa quen, vì vậy cầm đôi giày dè chừng nói, "Lạc Lạc thấy chị? Ngoại trừ lần ở trạm xe lửa ra. . ."
"Dạ, phải a." Con bé cúi đầu, dưới ngọn đèn hàng mi thật dài ngây thơ chớp một cái, "Nhưng mà mẹ nói không được gọi baba là baba, cho nên Lạc Lạc nghe lời không gọi. Lúc đó baba còn bồng chị kia, ừm, cái chị khi nãy dắt tay baba cũng mang giày trượt như baba. Sau đó Lạc Lạc muốn gặp baba, liền cùng dì Tiểu Mai ra đây tìm. Nhưng mà Lạc Lạc đến đó tìm mấy ngày trời cũng không tìm được baba. Cũng may ngày hôm qua thấy được baba đó. . ."
Giọng nói của con bé nhẹ nhàng ngây thơ, lại khiến cho Chu Nguyên nghe xong lòng chát đắng. Nàng không biết đây là cảm giác gì, yếu hầu như có gì kẹt lại không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể khô khốc đáp một câu, "Ừ, vậy à? Nâng chân lên cao một chút, chị đổi giày cho em."
"Dạ." Con bé ngoan ngoãn giơ chân lên, sau đó tùy ý để cho Chu Nguyên tháo đôi giày xăng-đan. Bàn chân non mềm của con nít được Chu Nguyên nâng trong lòng tay, trắng nõn mịn màng dưới ngọn đèn mờ. Chu Nguyên cầm đôi vớ trắng trong tay, chăm chú mang cho con bé, chăm chú như mình đang làm chuyện mà một người cha phải làm.
Một đứa trẻ xa lạ, lại chỉ vì một lần tiếp xúc mà nhớ nàng lâu như vậy. Hơn nữa sau lần gặp thứ hai còn cố chấp quay lại một nơi duy nhất, ngày ngày giống như ôm cây đợi thỏ chờ nàng xuất hiện. Mặc kệ là xuất phát từ lý do gì, tình cảm hồn nhiên này của con bé đều đáng để nàng chăm chú đối đãi không phải sao? Cho đến bây giờ cũng không ngờ được mình có thể trở nên quan trọng như vậy trong thế giới của một người.
Nàng cúi đầu, cột dây giày cho con bé, "Có chật quá không?" Con bé lắc đầu, ý bảo không. Chu Nguyên gật đầu, ý bảo đã nghe, sau đó đi qua một bên mang đồ bảo hộ đầu gối và khuỷu tay, "Đến đây, duỗi chân ra chị giúp em mang."
"Dạ." Con bé cúi đầu, nhìn Chu Nguyên mang bao đầu gối giúp mình, nhìn mái tóc nàng dưới ngọn đèn càng thêm đen dày, ánh mắt chăm chú. Chu Nguyên ngẩng đầu, gặp phải ánh mắt đó liền híp mắt cười cười, "Xong rồi. À, còn mũ bảo hiểm nữa. . ." Dứt lời, liền lấy nón đem đến đội lên chiếc đầu nho nhỏ của con bé. Lúc cài nút Chu Nguyên bỗng nhớ tới một việc, động tác trên tay ngừng lại một chút, "Hồi nãy có dì kia hỏi Lạc Lạc, tại sao em không thừa nhận mình gọi chị là baba?"
Con bé nghe hiểu ý nàng, ánh mắt có hơi hoảng loạn, cắn cắn môi, đôi mắt trong veo ứa nước, "Baba đang mắng Lạc Lạc ạ? Lạc Lạc không có nói dối, nhưng mà baba dặn không được ở trước mặt người khác gọi baba là baba."
Chu Nguyên ngây người, phải a, là nàng nói, nhưng mà. . . cài xong nút buộc sau đó cúi người ôm con bé một cái, "Xin lỗi, chị quên mất. Nhưng mà Lạc Lạc nhớ nha, không được nói dối. Dù là chuyện như vậy cũng không thể nói dối, nhớ chưa?" Nàng nhìn con bé, ánh mắt bình tĩnh, nhìn con bé nghe xong lời nàng gương mặt càng thêm ủy khuất, "Dù là, thừa nhận cũng không sao, chị sẽ không giận. Nhưng, chính là không thể nói dối, biết không?" Nàng lại cường điệu thêm một lần, lúc này đây, nàng thấy được nỗi vui vẻ trong ánh mắt cô bé.
"Dạ, Lạc Lạc nhớ rồi." Con bé nở nụ cười thật tươi, sau đó gật mạnh đầu.
"Ừ." Nàng cười gật đầu, sau đó đứng dậy, duỗi tay đến trước mặt con bé, "Tới đây, nắm tay chị, từ từ đứng lên. Đúng như vậy, từ từ. Nắm chặt nha, đừng buông nha."
"Dạ." Con bé nắm chặt tay nàng, sau đó từ từ đứng lên.
Chu Nguyên nhìn con bé, trong đôi mắt trong veo tất cả đều ánh lên sự cổ vũ, "Đứng vững chưa?"
"Vững rồi!"
"Vậy bây giờ bước chân trái lên, đẩy như vậy nè, đẩy chân trái của mình lên, ai nha, đừng nhanh quá, em xem, té rồi." Do chưa thích ứng, con bé dùng hơi nhiều sức, thiếu chút nữa té ngã, cũng may Chu Nguyên đỡ được.
"Con không sợ, baba sẽ không để con té đâu." Mang đôi giày xa lạ, đánh mất cảm giác an toàn đứng trên mặt đất, con bé lại không hề lo lắng, bởi vì cánh tay nó nắm, đủ vững vàng để nó tiến về phía trước.
". . ." Chu Nguyên cười, sau đó đạp giày chậm rãi lui về sau, nàng lui một bước thì dặn con bé tiến lên một bước, để con bé thích ứng với kỹ năng cơ bản, mới từ từ buông tay.
Chu Nguyên là một người có kiên nhẫn, mà Lạc Lạc là một đứa nhỏ thông minh, sau nửa giờ, Chu Nguyên đã dạy xong các kỹ năng cơ bản, thử buông tay, khoảnh khắc nàng buông tay, con bé có hơi hoảng sợ, nhưng đưa mắt nhìn người kia đứng cách mình chỉ một thước đang mỉm cười dõi theo, cũng trở nên an tâm hơn. Giống như là không có gì phải sợ hãi, dù đại quái vật có đến, cũng đã có baba a.
Vì vậy từng bước, từng bước vụng dại. Bất kể là ở đâu, Chu Nguyên đều đi theo cách con bé một thước, chỉ lên tiếng dạy bảo, không đến gần. Dù là như vậy, cũng đủ rồi. . .
Trên quảng trường đông đúc tiếng động nhiều như vậy, trong một góc sáng sủa, một đứa trẻ to to trông một đứa trẻ nhỏ nhỏ, nhìn con bé vừa vụng về lại rất mau chóng ổn định lại thân mình, giữa trán mơ hồ nổi lên tiếu ý.
Thật đúng là một đứa trẻ vô cùng cứng cỏi lại cố chấp a. Đáng yêu như thế, không biết là con cái nhà ai. . .
——-——-——-——-——-——-——-——-——-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mẹ nó ơi, sao ngươi còn chưa xuất hiện (ToT)